Chạy được một lúc, Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du bỗng nhiên dừng lại. Diệp Tiểu Du nhìn thấy được một nữ tử toàn thân lõa thể bị treo trên cây, trên người đầy là thương tích, hiện tại đã trọng thương bất tỉnh.
Mà người này, chính là Diệp Diêu Diêu.
Lạc Cảnh Thiên cũng ngẩn ra, bởi vì hắn nhìn ra được, Diệp Diêu Diêu là bị xâm phạm, hơn nữa… còn rất tàn nhẫn.
Diệp Tiểu Du kinh hãi chạy tới đem Diệp Diêu Diêu đỡ xuống, nhưng lúc này, Lạc Cảnh Thiên lại đi tới kéo nàng dậy, nói.
“Mau đi”.
“Tránh ra”. Diệp Tiểu Du tức giận hất tay hắn ra quát lên.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, hắn lấy ra một cái áo choàng mặc lên người Diệp Diêu Diêu, sau đó đem nàng cõng lên lưng, quay qua nhìn Diệp Tiểu Du khẽ quát.
“Còn không đi, muốn chết cả lũ sao?”.
Diệp Tiêu Du hơi ngẩn ra, sau đó vội vã cùng Lạc Cảnh Thiên chạy theo.
Chưa tới nửa phút sau, nơi họ đứng đã xuất hiện rất nhiều người, tất cả đều là đám người Hắc Phong. Tìm không thấy hai người Lạc Cảnh Thiên họ lại chia ra tìm.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du đã chạy đi rất xa, hơn nữa Lạc Cảnh Thiên còn lập ảo trận cản trở theo dấu, cho nên mới có thể dễ dàng chạy trốn.
Nửa giờ sau, hai người dừng lại.
Diệp Tiểu Du vội vã đem Diệp Diêu Diêu đỡ xuống, nhưng mà lúc này Diệp Diêu Diêu đã lành ít dữ nhiều.
“Diêu Diêu, mau tỉnh, Diêu Diêu, tỉnh lại đi, Diêu Diêu…”. Diệp Tiểu Du hai mắt ngập nước, âm thanh nức nở vang lên.
Lạc Cảnh Thiên cau mày, hắn nhìn ra được mặc dù Diệp Diêu Diêu trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cũng không phải là không cứu được. Có điều cái giá bỏ ra hơi lớn một chút, hơn nữa Diệp Diêu Diêu dù được cứu sống cũng phải bỏ ra thời gian ít nhất ba năm mới có thể hoàn toàn bình phục.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy một vách núi gần đó, hắn tiến tới kiểm tra một chút, phát hiện nơi này có thể làm chỗ ẩn thân. Chỉ cần không bị công kích thì sẽ không bị phát hiện, chỉ cần ngụy trang một chút là được.
Thế là hắn vận dụng ma lực, bắt đầu thay đổi địa hình vách núi, tạo ra một cái sơn động cỡ nhỏ vài chục mét vuông.
Diệp Tiểu Du cũng phát hiện động tĩnh của Lạc Cảnh Thiên.
“Ngươi đang làm gì?!”.
“Muốn cứu nàng liền đem nàng đưa vào đây. Đừng ngẩn ra đó, đám người kia sớm muộn cũng phát hiện dấu vết của chúng ta”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Diệp Tiểu Du nghe vậy vội đỡ lấy Diệp Diêu Diêu ôm vào bên trong, Lạc Cảnh Thiên khống chế ma lực đem cửa động đóng lại. Từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào.
“Nơi này… thật có thể không? Ta cảm thấy ta vận dụng một thành thực lực cũng đủ đem sơn động này hủy”. Diệp Tiểu Du nhíu mày nói.
“Đừng nói nhảm, ta mẹ nó mới thất giai nhất đoạn được chứ? Chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn liền sẽ không có người phát hiện, ta đặc biệt làm ra một cái trận pháp cách âm, nên đừng có ở trong này vận dụng linh lực, nếu không chúng ta đều phải chết”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nói.
“Ngươi tức giận làm gì?”. Diệp Tiểu Du bĩu môi đáp, nàng lúc này mới đem Diệp Diêu Diêu đặt xuống đất, sau khi kiểm tra thương thế, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.
“Tránh ra”. Lạc Cảnh Thiên vội đi tới khẽ nói.
Diệp Tiểu Du vội đứng qua một bên, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên hai tay đặt lên trên không, cách ngực của Diệp Diêu Diêu chỉ vài cm, dưới bàn tay hắn hiện ra một cái vòng tròn ma pháp, bên trong có đầy hình thù kỳ quái cùng ký tự kỳ lạ đang xoay quanh.
Tinh Tú Hộ Mệnh!
Lạc Cảnh Thiên vận dụng tới cấm chú cổ ma pháp, đem tinh huyết dâng hiến đổi lấy tính mạng cho Diệp Diêu Diêu. Hắn cũng không biết vì cái gì lại quyết định làm như thế, có lẽ do sự bi thảm mà Diệp Diêu Diêu gặp phải làm hắn mềm lòng, cũng có thể là muốn đổi lấy sự tín nhiệm của Diệp Tiểu Du, ai biết được.
Sắc mặt hắn dần dần trở lên tái nhợt, sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên ngã khụy trên đất thở hổn hển.
“Ngươi thế nào?!”. Diệp Tiểu Du lo lắng hỏi, nàng biết vừa mới Lạc Cảnh Thiên thi triển là cái gì. Dù sao nàng kế thừa ký ức của A Tỳ Y Na, danh xưng Bách Sự Thông cũng không phải nói cho có.
“Không sao, tiêu tốn chút huyết, tĩnh dưỡng vài tháng là khỏe. Ngươi xem nàng thế nào”. Lạc Cảnh Thiên yếu ớt nói.
Diệp Tiểu Du nhẹ gật đầu, đi tới bên cạnh Diệp Diêu Diêu kiểm tra thương thế. Mặc dù nàng biết Lạc Cảnh Thiên hiện tại mới là người cần chăm sóc, nhưng mà nàng không biết nên đối mặt thế nào.
Dù sao hắn cứu sống Diệp Diêu Diêu, nàng hẳn nên cảm ơn mới đúng. Nhưng nàng lại nói không ra lời, mà Lạc Cảnh Thiên nói lời kia không khác gì cho nàng một lối thoát.
Lạc Cảnh Thiên cũng không ngốc, hắn biết rõ nội tâm Diệp Tiểu DU giãy giụa ra sao. Nữ nhân này nhưng là không tin bất kỳ ai ngoài Diệp Diêu Diêu, dù cho hắn cùng nàng gặp nhiều chuyện như vậy, nhưng thủy chung nàng vẫn đối với hắn có một tia phòng bị.
Mà hắn cũng thế, đây không phải chuyện xấu, nếu như nàng biểu hiện ra thật sự tin tưởng ngươi, như thế mới đáng nghi.
Sau khi kiểm tra thương thế của Diệp Diêu Diêu, Diệp Tiểu Du nhẹ thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại tràn đầy nộ khí.
Diệp Diêu Diêu vì nàng tự nguyện đi tới bên cạnh Hắc Phong, đều là người trường thành, Hắc Phong đối với Diệp Diêu Diêu làm những gì nàng sao có thể không biết.
Có một mỹ nhân tình nguyện vì người làm tất cả, ai sẽ làm như không thấy?!
Nhưng vấn đề là, nàng cùng Diệp Diêu Diêu đều là một đóa “bách hợp”, cho nên bị nam nhân làm như thế, nội tâm tức giận, xấu hổ, kinh tởm ra sao không cần nói cũng biết. Diệp Diêu Diêu vì nàng bỏ ra thời gian nhiều như vậy, nhẫn nhục nhiều như thế, kết cục lại gặp phải tình cảnh này.
Nàng hiện tại thật sự hối hận làm sao ngày đó không đem Hắc Phong lăng trì đâu.
“Đừng phí sức, nàng hiện tại thân thể còn rất yếu, dù bảo vệ được tính mạng, nhưng cũng chưa thể tỉnh lại ngay được. Chờ vài ngày đi”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
“Nàng… sẽ không sao chứ?”. Diệp Diêu Diêu mím môi hỏi.
“Không có chuyện gì, chẳng qua… ta sợ tâm lý nàng sẽ xảy ra vấn đề. Dù sao…”. Lạc Cảnh Thiên muốn nói lại thôi.
“Dù sao thế nào?”.
“… Một nữ tử, còn là mỹ nhân, bị lột sạch, trên thân nhiều vết đỏ, hạ thể... thế kia. Ngươi nghĩ nàng gặp qua chuyện gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
Phanh!
Diệp Tiểu Du nghe vậy nhịn không được một quyền đánh xuống mặt đất làm cả sơn động rung chuyển.
“Bà cô của ta ơi, ngươi có thể bình tĩnh một chút sao? Hiện tại không biết là lúc nào? Ta liều sống liều chết giúp ngươi cứu nàng, ngươi hiện tại muốn chúng ta bị phát hiện, sau đó chết cả lũ sao?”. Lạc Cảnh Thiên kinh hãi kêu lên.
“Là ta xúc động”. Diệp Tiểu Du hít sâu một hơi, sau đó mới nhẹ giọng đáp.
“Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, hiện tại tức giận cũng không làm được gì. Chờ cho ta thương thế lành, chúng ta tới nơi mà ngươi nói. Chỉ cần thật sự như ngươi nói, ta có hàng trăm loại biện pháp để ngươi trả thù. Cho nên hiện tại quan trọng nhất là giữ tỉnh táo, được chứ?”. Lạc Cảnh Thiên khuyên giải nói.
“Ta biết, đa tạ ngươi cứu Diệp Diêu Diêu. Ân tình này ta nhớ kỹ”. Diệp Tiểu Du nghiêm túc nói.
Lạc Cảnh Thiên cũng không già mồm, hắn lúc này cũng không có sức lực gì để nói tiếp. Đem lưng ngả xuống đất, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Diệp Tiểu Du nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lạc Cảnh Thiên, trong mắt loé lên vài tia dị sắc, nhưng rất nhanh liền lắc đầu.
Đang nghĩ linh tinh gì đâu.
...
“Tiểu thư”. Mã Nhất Minh thân thể còn đang trọng thương, nhưng khi nhìn thấy Mã Hiểu Linh liền vội gượng dậy cúi đầu nói.
“... Tiểu thư, Huyền lão đã chết”. Mã Nhất Minh đáp.
“Cái gì? Là ai làm? Tại sao có thể như vậy?”. Mã Hiểu Linh kinh hãi kêu lên.
“Là Lạc Cảnh Thiên?”. Mã Á Nam ở bên cạnh dò hỏi.
“Đúng vậy, tiểu thư”.
“Không thể nào, hắn làm sao có năng lực đó? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”. Mã Hiểu Linh không tin ép hỏi.
Mã Nhất Minh đem mọi chuyện nói ra, nghe được mọi việc, Mã Hiểu Linh cùng Mã Á Nam ngây ra như phỗng.
“Không, không có khả năng...”.
“Tiểu thư, mặc dù khó tin, nhưng mà... Mã thiếu gia cũng biết chuyện này. Chẳng qua... thiếu gia không nói mà thôi”. Mã Nhất Minh cười khổ nói.
“Ngươi cho ta nói rõ ràng”. Mã ZvbzF Á Nam đi tới lớn giọng nói.
“Có một lần ta cùng Mã thiếu gia nói chuyện, khoảng cách sau một tháng thiếu gia gặp chuyện kia. Thiếu gia cùng ta nói rất nhiều thứ, nhưng đều là nói thoáng qua, không có nói đúng trọng tâm. Lúc đó ta không hiểu, nhưng hiện tại ta biết”.
“Thiếu gia là lo lắng an nguy của mình cùng hai vị tiểu thư. Huyền lão trung thành thế nào ai cũng biết, thiếu gia dù nói ra cũng sẽ không có ai tin, dù là gia chủ cũng sẽ cho rằng thiếu gia bị đả kích quá lớn nên mới lú lẫn”.
“Hai vị tiểu thư cũng biết, thiếu gia kêu ta tới bảo vệ hai vị tiểu thư, hẳn là cũng từ nguyên nhân này mà ra”. Mã Nhất Minh nói.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.