Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 575: Đánh mặt tới quá nhanh



Lạc Cảnh Thiên trên trán mồ hôi rịn ra, do thân thể hắn còn yếu nên khá phí sức. Sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên nhẹ thở ra một hơi. Nhìn Diệp Diêu Diêu gương mặt đầy vẻ đau đớn, hắn cười nhẹ nói.

“Xong rồi”.

Nghe vậy, Diệp Tiểu Du vội chạy tới đem áo mặc lên trên người Diệp Diêu Diêu, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đa tạ”.

“Không cần, ngươi cũng không bỏ xuống được nàng, đúng không? Thay vì để nàng trở thành phế nhân, chờ nàng thương thế lành lại cũng có thể hỗ trợ một chút”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

“… Ngươi ghét bỏ nàng cản trở mới cứu nàng?”. Diệp Tiểu Du khóe miệng giật giật hỏi.

“Nếu không đâu? Ngươi nghĩ ta sẽ vì cảm thấy nàng đáng thương mới cứu nàng? Đừng nghĩ nhiều, người ta giết so với người nàng thấy được còn nhiều gấp mười lần, không có lợi ích, giúp nàng lại được cái gì đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ngươi!”. Diệp Tiểu Du tức giận nói không lên lời.

“Du tỷ, đừng…”. Diệp Diêu Diêu vội kéo lại nói.

“Hừ”. Diệp Tiểu Du thấy vậy, hừ lạnh một tiếng rồi không nói tiếng nào.

Diệp Diêu Diêu nhìn Lạc Cảnh Thiên mỉm cười một cái xem như lời xin lỗi, đừng nhìn Diệp Tiểu Du lớn tuổi hơn nàng, nhưng nói về ánh mắt nhìn người, nàng so với Diệp Tiểu Du chuẩn hơn nhiều.

Lạc Cảnh Thiên chẳng qua là không muốn để nàng phải bận tâm, nàng làm sao mà không biết, cũng chỉ có Diệp Tiểu Du mới ngây thơ cho rằng những lời kia là thật.

Chớp mắt liền trôi qua ba tháng, Lạc Cảnh Thiên lúc này thương thế đã hoàn toàn hồi phục, Diệp Diêu Diêu mặc dù chưa bình phục, nhưng thực lực cũng khôi phục lại được hai ba phần, ít nhất cũng nắm giữ chiến lực thất giai ngũ đoạn.

Kế đó, họ liền rời khỏi sơn động tiếp tục lên đường.



“Có biến”.

Sau nửa tháng, trên đường đi, mấy người họ phát hiện có tiếng động lớn phát ra, khi tới nơi liền thấy được rất nhiều người đang cùng cao đẳng thú chiến đấu, những người này đều là người của Bình Minh Đế Quốc.

Mặc dù nhân số đông đảo, nhưng mà thực lực cũng chỉ đa phần nằm ở thất giai giống như Lạc Cảnh Thiên. Tên mạnh nhất cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới cửu giai.

Mấy người họ ở trên một đỉnh núi nhìn xuống, bãi cỏ rộng lớn phía trước chính là nơi những người Bình Minh Đế Quốc kia đang chiến đấu.

“Đây là… người của Bình Minh Đế Quốc?”. Diệp Tiểu Du kinh ngạc kêu lên.

“Thật là ngu xuẩn. Cùng cao đẳng thú chiến đấu lại đi dẫn chúng tới nơi này, đây không phải là trở thành bia nhắm sao? Đám người này kinh nghiệm chiến đấu rốt cuộc kém cỏi cỡ nào a”. Diệp Diêu Diêu cũng lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên hơi nheo mắt sai, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hắc.

Gặp người quen a.

Trong đám người kia có không ít người hắn biết, hơn nữa có một người hắn đặc biệt ấn tượng, chính là nữ tử dẫn đầu kia, thực lực cửu giai kia. Nàng chính là vị Thần Nữ năm đó trong lúc làm nhiệm vụ của quân đội gặp được.

Không nghĩ tới mới vài chục năm, nữ nhân này đã bước vào cửu giai, thực lực tăng lên thật đúng là nhanh a.

“Ngươi cười bỉ ổi như vậy làm gì? Muốn ám toán họ sao?”. Diệp Tiểu Du bỗng nhiên hỏi.

“Vì cái gì hỏi như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.

“Thôi đi, toàn vũ trụ ai không biết có một tên điên gọi Lạc Cảnh Thiên bị ngũ đại Tinh Quốc nhắm vào. Ngươi cùng chúng có thù lớn như thế, muốn ám toán họ cũng là chuyện dễ hiểu, có gì đáng ngạc nhiên?”. Diệp Tiểu Du đáp.

“Không thể nói như vậy, ta người này công tư phân minh. Chỉ cần không nhắm vào ta, ta cũng sẽ không nhắm vào chúng. Có điều, trong đám người kia có không ít ‘người quen’ đâu. Năm đó ta làm nhiệm vụ của quân đội từng gặp đám người này, nhất là nữ tử cửu giai kia”.

“Nữ nhân này năm đó nhưng là uy hiếp ta đâu. Nếu không phải năm đó nắm giữ Ám Thần Lệnh, nói không chừng mạng ta liền bỏ lại nơi đó”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Chậc chậc, thù lớn như vậy liền bảo ‘không có’, mặt ngươi làm sao dày như vậy”. Diệp Tiểu Du bĩu môi nói.

“Nói có thù cũng đúng, nhưng không đến nỗi. Dù sao lập trường khác biệt, hơn nữa… ta cũng không muốn xuống tay với nàng. Nàng cùng con gái ta quan hệ không tệ, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Nếu thật sự đem nàng thế nào, con gái ta còn không phải hận chết ta”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu cười nói.

“Ngươi có con gái?!”. Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu đồng thời thốt lên.

“... Ngươi không phải biết tin tức của ta sao?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi lại.

“Ta biết a, nhưng ai sẽ đi tìm hiểu ngươi gia đình thế nào. Nhìn bộ dáng không lớn, không nghĩ tới ngươi lại đã có con rồi”. Diệp Tiểu Ka38f Du nói.

“Cũng phải lưu cho mình hậu duệ chứ. Chẳng may một ngày nào đó ta chết bất đắc kỳ tử cũng có người hàng năm đi tảo mộ, không phải sao”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Chờ đã, ngươi vừa mới nói, con gái ngươi cùng nữ tử kia quan hệ không tệ? Từ lúc nào Thần Nữ lại cùng người của tam đại Linh Quốc qua lại?”. Diệp Diêu Diêu bỗng nhiên hỏi.

“Con gái nuôi. Nàng là con gái ta nhận nuôi”. Lạc Cảnh Thiên giải thích.

“Ừm?”.

“Nha đầu này năm đó là cô nhi, mặc dù nói tuổi thơ bất hạnh, nhưng so với những người khác tốt hơn nhiều, bởi vì ta gặp được nàng. Cho nên nha đầu này cũng không gặp những chuyện ác độc kia”.

“Sau khi ta nhận nuôi nàng, vốn định dạy nàng trở thành pháp sư, nhưng thiên phú của nàng chú định trở thành võ giả. Hơn nữa còn mang trên người lực lượng quang minh, cho nên ta liền nhờ Nguyệt Thần liên hệ với Bình Minh Nữ Thần, để nàng nhận con gái ta làm đệ tử”.

“Sau đó nàng liền trở thành Thần Nữ, có điều cảnh giới đạt tới mới được. Mà nữ nhân kia chính là một người giúp đỡ nàng rất nhiều, hiện tại hiểu đi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Diệp Tiểu Du: !!!

Diệp Diêu Diêu: !!!

Hai người con ngươi trừng lớn, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên như nhìn quái vật.

Lão thiên gia, ngươi thật đúng là bất công. Người so với người thật sự là tức chết người a.

“Ngươi... đã có loại thân phận này, sao còn mạo hiểm làm nhiều thứ như vậy? Yên ổn tu luyện không tốt sao? Tính cách của ngươi cũng không giống người thích gây chuyện a”. Diệp Diêu Diêu khó hiểu hỏi.

“Ha ha, có những thứ không phải muốn là được. Không nói, tiếp tục quan sát a”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định. Lạc Cảnh Thiên dám nói với họ tin tức lớn như vậy, hắn hẳn đã xem họ như người có thể tin tưởng, cho nên họ quyết định cũng sẽ tin tưởng Lạc Cảnh Thiên.

Nếu Lạc Cảnh Thiên biết được ý nghĩ của hai người, nhất định sẽ cười rụng răng.

Thần Nữ dễ làm như vậy sao? Bất kể là thiên phú, nghị lực, tính cách lẫn nhân phẩm đều phải đạt tiêu chuẩn. Hơn nữa trở thành Thần Nữ, trước kia ngươi là ai đều sẽ bị điều tra rõ ràng, thân phận của Tiểu Giai vốn chẳng còn là bí mật gì.

Hai người các ngươi thật sự nghĩ nhiều.

Phía bên kia, đám người Bình Minh Đế Quốc càng lúc càng rơi vào thế hạ phong. Xem cảnh chúng chiến đấu mà cay con mắt, nhìn qua liền biết là một đám tân binh chưa có kinh nghiệm thực chiến, đội hình rối loạn, không hiểu phối hợp, lại thêm nữ tử kia chỉ huy quá mẹ nó nhu xuẩn.

Hay nói trắng ra là nàng không hiểu thế nào là chỉ huy. Cho nên hoàn toàn không phát huy ra được ưu thế nhân số.

Cứ như thế này, sớm hay muộn đám người này cũng tử thương thảm trọng.

“Muốn giúp một tay sao?”. Diệp Tiểu Du nhìn Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Tại sao phải giúp?”. Lạc Cảnh Thiên quay qua kinh ngạc hỏi.

“Nàng không phải bằng hữu của con gái ngươi sao? Ngươi cứ thế bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt?”.

“Xin nhờ, nàng là nàng, ta là ta. Ta không bỏ đá xuống giếng đã là đại ân rồi được chứ. Cứu nàng? Nàng còn chưa xứng”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Thật sự là nam nhân vô tình, con gái ngươi mà biết hawnt sẽ rất thương tâm”.

“... Ta nhìn ngươi mới là thương tâm chứ? Thế nào? Nhìn nàng xinh đẹp liền động lòng? Diệp Diêu Diêu còn ở bên đâu, không sợ nàg ghen?”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.

“Cái gì a. Nào có”. Diệp Tiểu Du vội phủ nhận, nhưng mà bộ dáng của nàng, nàng ngậm miệng có lẽ người khác sẽ cho rằng nàng không quan tâm, nhưng vừa mở miệng... mẹ nó, ngươi còn thiếu đem hai chữ ‘hoa si’ khắc lên trên trán được chứ?!

Hắn thật có chút buồn cười, vốn cho rằng nam nhân mới háo sắc, không nghĩ tới nữ nhân cũng háo sắc chẳng kém.

A, quên mất nàng nhưng là một đoá bách hợp, mê gái cũng là bình thường.

Lạc Cảnh Thiên cũng không có quan tâm tới nàng, hắn bắt đầu thưởng thức cảnh chiến đấu này. Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền hiện lên vẻ khó coi, bởi vì vị Thần Nữ kia vậy mà gọi ra toạ kỵ, còn là Đại Bạch.

Đây không phải là để nó đi chết sao? Ngươi rốt cuộc hiểu cái gì là chiến đấu không?!

Mẹ nó, vừa mới nói không xuất thủ cứu giúp, hiện tại nhìn tình hình này, không giúp Đại Bạch liền sẽ chết.

Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ đỡ trán, lão thiên ngươi chơi ta? Đánh mặt tới cũng quá nhanh chứ!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.