“Dừng lại!”. Một tên trong đám người nhịn không được tứ giận quát lên.
Từ đầu tới giờ hắn không có lên tiếng, bởi vì Lạc Cảnh Thiên nói làm họ á khẩu không trả lời được. Nhưng Lạc Cảnh Thiên lại xúc phạm Thần Nữ, điều này làm hắn không thể tha thứ.
Lạc Cảnh Thiên không có dừng lại, hắn chỉ lạnh nhạt đáp.
“Ngươi vẫn là quan tâm các ngươi làm sao chống lại được đám cao đẳng thú kia đi”.
“Chờ đã, ta… xin lỗi, là thái độ của ta không tốt. Ngươi có thể… có thể giúp ta không? Xem như cầu ngươi, được không”. Âm thanh Thần Nữ vang lên.
Lạc Cảnh Thiên đang cưỡi Đại Bạch muốn rời đi thì dừng lại. Hắn có chút không nghĩ tới nữ nhân này lại hạ mình tới vậy. Suy nghĩ một chút, nhìn đám cao đẳng thú càng lúc càng gần, Lạc Cảnh Thiên cũng không có quay lại, hắn dừng lại tại chỗ, âm thanh vang lên.
“Đừng quên ta là người của tam đại Linh Quốc, càng là người mà ngũ đại Tinh Quốc các ngươi ghét cay ghét đắng. Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi hạ mình ta sẽ giúp ngươi?”.
“Xem như vì tiểu Giai cũng tốt, được chứ?”. Thần Nữ đáp.
“Đừng có lôi tiểu Giai vào chuyện giữa chúng ta, ngươi…”. Lạc Cảnh Thiên quay đầu tức giận quát lên, hắn đang muốn nói tiếp thì đột nhiên Đại Bạch kêu lên.
Y A.
Lạc Cảnh Thiên ngây ra một chút, sau đó bất đắc dĩ nói.
“Ngươi cũng muốn ta giúp nàng?”.
Đại Bạch: Y A.
Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng, hắn nhìn đám cao đẳng thú chỉ còn lại chưa tới 10m, lại nhìn Thần Nữ, do dự một giây, tay hắn giơ lên.
Trong nháy mắt, một bức tường đất khổng lồ chui lên chặn lại đường đi của đám cao đẳng thú. Từ trên không trung, một cái lồng cực lớn rơi xuống đem đám cao đẳng thú nhốt lại. Ngay sau đó, một viên Hỏa Linh xuất hiện trong tay Lạc Cảnh Thiên, hắn đem ma lực truyền vào, sau đó nhắm thẳng về phía đám cao đẳng thú ném tới.
Trước mặt xuất hiện một cánh cổng không gian, Hỏa Linh xuyên qua cổng không gian rơi vào ngay chính giữa đám cao đẳng thú.
Một giây sau…
Oanh!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, toàn bộ đám cao đẳng thú trong nháy mắt bị đốt thành cặn bã.
“Còn tưởng rằng ngươi bỏ được đâu”. Âm thanh của Diệp Tiểu Du vang lên sau lưng.
Lạc Cảnh Thiên nhìn lại liền thấy Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu đứng sau lưng đầy ý cười nhìn hắn. Lạc Cảnh Thiên không có đáp, hắn quay lại nhìn đám người Thần Nữ, chỉ thấy mấy người họ lúc này ngây ra như phỗng.
Mười mấy con cao đẳng thú đem họ hành hạ chết đi sống lại, lại bị Lạc Cảnh Thiên dùng vài giây giải quyết. Loại đả kích này cũng quá lớn đi chứ?!
“Tỉnh”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
“Ngươi vừa mới dùng... là Hỏa Linh sao? Đa tạ”. Thần Nữ nói.
“Khỏi tạ, đem Hỗn Độn Khí trả cho ta là được”. Lạc Cảnh Thiên lấy ra thẻ Hỗn Độn nói.
Đám người: ...
“Ta... ta không có...”. Thần Nữ âm thanh vang lên, gương mặt nàng tràn ngập sự lúng túng. Nàng hiện tại thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong, quá mất mặt.
“... Đường đường Thần Nữ, ngay cả Hỗn Độn Khí cũng không có? Ngươi là không muốn trả, vẫn là thật không có tiền?”. Lạc Cảnh Thiên im lặng nói.
“Ngươi đủ chưa? Không phải là một cái Hỏa Linh sao? Bao nhiêu? Ta trả”. Một nữ tử lên tiếng.
“Cái... cái gì? 20 vạn? Ngươi làm sao không đi ăn cướp!”. Nữ tử kia tức giận nói.
Lạc Cảnh Thiên sắc mặt cổ quái, phía sau hắn hai người Diệp Tiểu Du cũng im lặng tới cực điểm. Chẳng lẽ Bình Minh Đế Quốc đều là một đám quỷ nghèo sao?!
“20 vạn mà đắt? Chưa nói tới giá trị của Hỏa Linh là bao nhiêu. Hắn mới vừa cứu mạng các ngươi, các ngươi lại còn nói hắn như vậy? Chê đắt? Tới tới tới, ta cho ngươi 20 vạn Hỗn Độn Khí, ngươi mua cho ta một viên Hỏa Linh xem một chút? Tại chợ đen đều lên tới 30 vạn đâu. Lấy ngươi 20 vạn còn chê đắt?!”. Diệp Tiểu Du cười lạnh nói.
“Ta...”.
“Tiểu Mễ, nàng nói đúng, Hỏa Linh rất đắt. Thứ đó là tài nguyên chuyên dụng cho pháp sư tu luyện, bất kỳ một viên ngũ hành chi linh nào đều vô cùng đắt đỏ”. Thần Nữ bất đắc dĩ nói
“Vậy cũng không tới 20 vạn chứ”. Tiểu Mễ lẩm bẩm nói.
“Ha ha, một đám quỷ nghèo”. Diệp Tiểu Du cười khẩy châm chọc nói.
“Ngươi!”.
“Sao thế? Muốn đánh nhau đúng không? Tới a”. Diệp Tiểu Du đi tới nhìn đám người phách lối quát lên.
“Ta còn sợ ngươi hay sao”. Đám người kia cũng nhịn không được muốn đi lên cùng Diệp Tiểu Du đánh nhau.
“Đủ!”. Thần Nữ tức giận quát lên.
“Nhưng mà...”.
“Chưa đủ mất mặt sao? Ban đầu đi theo ta các ngươi nói thế nào? Bình thường nếu như các ngươi chịu huấn luyện thì sẽ lâm vào bị động như vậy không? 20 tên thất giai, ngay cả một con cao đẳng thú bát giai cũng ngăn không được, cả đám đều mắt cao hơn đầu. Hiện tại bị người khác nói một chút liền nhịn không được? Vừa mới sao không thấy các ngươi cùng cao đẳng thú liều mạng như vậy đâu?”. Thần Nữ tữ giận quát lên.
Cả đám câm như hến không dám nói lời nào.
“Thần Nữ tỷ tỷ, không phải chúng ta gây chuyện, mà là bọn họ khinh người quá đáng. Còn không phải là mượn dùng ngoại vật mới thắng được đám cao đẳng thú kia hay sao chứ”. Tiểu Mễ nói.
“Đây chính là thái độ của các ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên không quản tiểu nha đầu kia, hắn nhìn Thần Nữ lạnh lùng hỏi.
“Ta...”.
“Ngươi lại có thể làm gì?”. Tiểu Mễ ngạo nghễ nói.
Mặc dù nàng thực lực chỉ là thất giai, nhưng mà mấy người Lạc Cảnh Thiên đâu. Một người nhiều nhất là bát giai, hai người khác là thất giai. Phía họ nhân số chiếm đông đảo, lại thêm Thần Nữ là cường giả cửu giai, cho nên nàng cơ bản không sợ chút nào.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên một tia sát khí, khoé miệng nở ra nụ cười lạnh như băng nói.
“Rất tốt. Ngươi... vẫn gọi ngươi Thần Nữ đi. Hiện tại đem nàng giao ra, ta có thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Nếu không, hậu quả tự chịu”.
“Không thể. Lạc Cảnh Thiên, tiểu Mễ chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng cùng nàng chấp nhất, nàng... Ngươi điên rồi?!”.
Thần Nữ nói còn chưa hết câu liền thấy được Lạc Cảnh Thiên lấy ra 10 viên Hỏa Linh, nàng nhịn không được trừng lớn con mắt.
Tên này làm sao lại nhiều Hỏa Linh như vậy?!
“Tin tưởng ta, ta có thể sống đến bây giờ không phải dựa vào mạnh miệng. Ngươi giao người, chuyện này coi như xong. Không giao, tất cả các ngươi đều phải chết. Ta Lạc Cảnh Thiên, nói được làm được”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh như băng vang lên.
Thần Nữ sắc mặt kịch biến, những người khác sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Ai cũng không nghĩ tới sự việc lại đi tới bước này, họ càng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại điên cuồng đến như vậy.
Nói đùa, hắn mới lấy lại được kho báu của mình, trên người nhưng là có tài nguyên vô số, ngay cả Hỏa Linh cũng vượt qua 4 chứ số, chỉ là 10 viên, hắn làm sao sẽ đau lòng.
“Giao, vẫn là không giao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Thần Nữ lạnh lùng hỏi.
“Ta...”.
Thần Nữ sắc mặt rất khó coi, giao người? Nàng không muốn, tiểu Mễ nàng xem như muội muội, không đời nào nàng sẽ làm như vậy.
Không giao? 10 viên Hỏa Linh uy hiếp quá to lớn. Nàng có lẽ trốn được, nhưng những người khác... cơ bản là đã bị phán tử hình.
Tiểu Mễ lúc này đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được cái gì. Nàng chỉ là tức giận khi Lạc Cảnh Thiên nói Thần Nữ mang họ tới là vì danh lợi, sự thật vốn không phải như vậy, cho nên nàng mới cùng hắn đối nghịch. Nhưng mà...
Nhìn Thần Nữ sắc mặt bối rối WZ6PE cùng xoắn xuýt, những người khác cũng không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu. Nàng biết, bản thân đã gây ra họa.
Nhìn Lạc Cảnh Thiên cầm trên tay 10 viên Hỏa Linh, nàng trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt.
“Muốn ta đúng không? Tốt, ta tới”. Tiểu Mễ âm thanh vang lên, sau đó bước về phía Lạc Cảnh Thiên.
Thần Nữ cùng những người khác không nói lời nào, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn tiểu Mễ đang ngày càng tiếp cận Lạc Cảnh Thiên.
Tiểu Mễ đi tới, ngay khi khoảng cách chỉ còn năm mét, nàng động. Chỉ thấy tiểu Mễ thân hình loé lên, tay hoá chưởng đánh về phía cánh tay của Lạc Cảnh Thiên. Mục tiêu của nàng chính là muốn để những viên Hỏa Linh kia phát nổ, cùng Lạc Cảnh Thiên đồng quy vu tận.
Ý nghĩ thì rất tốt, nhưng hiện thực... có chút tàn nhẫn. Ngay khi chưởng lực của nàng sắp đánh tới Lạc Cảnh Thiên thì Lạc Cảnh Thiên khẽ động, tay giơ lên bắt lấy cánh tay đánh tới của nàng, khẽ dụng lực đem xương cổ tay của tiểu Mễ đều muốn bóp nát.
“Xem ra ngươi chẳng những chán sống, còn muốn giết ta. Rất tốt, vì kỷ niệm ý nghĩ vĩ đại của ngươi, ta quyết định để toàn nộ những người kia đều vì ngươi chôn cùng”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
“Không không không... Là ta sai, ta không nên đối nghịch với ngươi, không nên giở thủ đoạn muốn hại ngươi, là ta đánh chết. Cầu ngươi bỏ qua cho họ, ngươi muốn làm gì ta cũng được, van ngươi, đừng giết họ...”.
Vốn cho rằng tiểu Mễ sẽ cứng rắn phản kích, nhưng Lạc Cảnh Thiên lại kinh ngạc không thôi. Bởi vì lúc này tiểu Mễ lại quỳ xuống đất ôm lấy chân hắn liên tục cầu xin, hai mắt đẫm lệ.
Dù cho cánh tay bị hắn bắt lấy lúc này đều có chút vặn vẹo, nhưng nha đầu này giống như không quan tâm, chết sống dùng tay còn lại ôm lấy chân hắn giống như không muốn cho hắn đi.
Đừng nói là hắn, ngay cả Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu cũng ngây ra như phỗng.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc