Đám người Hắc Lang thấy Lạc Cảnh Thiên đi ra liền cúi người chào.
Lạc Cảnh Thiên cười cười, sau đó nhìn qua Mã Anh Kiệt nói.
“Nếu như thuận lợi, một năm sau sẽ hành động. Trong khoảng thời gian này người chuẩn bị đầy đủ một chút, tất cả tư liệu của những thế lực tham dự vào chuyện này ta đều cần”.
“Hiểu được, như vậy nơi này liền để lại cho các ngươi, yên tâm, rất an toàn. Xung quanh trăm dặm không có cao đẳng thú, hơn nữa người Mã gia cũng tuần tra xung quanh. Nếu như có chuyện liền cho người liên hệ ta”. Mã Anh Kiệt đáp, sau đó liền quay người rời đi.
“Không tệ a, lại câu dẫn được hai người mới?”. Sở Như Mộng đi tới, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu đầy thâm ý nói.
“Miệng chó không mọc được ngà voi, ngươi không nói được câu nào tử tế hơn sao?”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
“Không có cách, ai bảo ngươi dễ hố đâu”. Sở Như Mộng nhún vai nói.
“Ta…”.
“Đừng ngươi ngươi ta ta, ngươi định để chúng ta đứng ở ngoài như này sao?”.
“… Được rồi, tất cả mọi người đi vào đi, Ngọc La Sát, ngươi để cho các huynh đệ đi nghỉ ngơi, sau đó liền tới đại sảnh tụ họp”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Biết rõ, lão đại”.
Một lát sau, đám người Dạ Vũ, Ngọc La Sát cùng Sở Như Mộng đều có mặt trong đại sảnh. Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày nhìn xung quanh, sau đó khó hiểu hỏi.
“Mấy người tiểu Điệp đâu? Làm sao chỉ có tiểu Lãnh tới?”.
“Ngươi quên thân phận mấy đứa bé này là gì?”. Sở Như Mộng im lặng nói.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra một chút, sau đó hơi nheo mắt lại, rất nhanh hắn liền phát hiện một chút khí tức kỳ quái. Đây là…
Tiểu Điệp, tiểu Miêu, tiểu Kiếm không biết lúc nào xuất hiện sau lưng hai người Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu. Mà hai người kia một chút phát hiện cũng không có.
“Thế nào? Trên mặt ta có gì sao?”. Diệp Tiểu Du thấy Lạc Cảnh Thiên nhìn mình liền kỳ quái hỏi.
Nhưng mà một giây sau, gương mặt nàng nhất thời biến sắc, bởi vì không biết lúc nào, một thanh kiếm gác lên trên cổ nàng. Cảm giác lạnh như băng từ thanh kiếm truyền tới làm nàng lông tơ đều dựng lên.
Từ lúc nào…
Mà bên cạnh, Diệp Diêu Diêu cũng không khá hơn chút nào.
“Được rồi, đừng đùa giỡn”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói, nội tâm vui vẻ không thôi.
Mấy đứa nhỏ này trưởng thành tức mức này hắn cũng không nghĩ tới. Dù mới chỉ là lục giai đỉnh phong, nhưng khả năng ẩn tàng khí tức, hòa mình với địa hình xung quanh thật sự là đăng phong tạo cực. Hắn đều phải ngưng thần tĩnh khí đi quan sát mới có thể cảm nhận được, càng đừng nói tới hai người Diệp Tiểu Du.
Ngay sau đó, tiểu Kiếm, tiểu Điệp cùng tiểu Miêu đồng thời xuất hiện, hai người Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu bị dọa sợ kém chút từ trên ghế nhảy lên.
Xoạt!
Diệp Tiểu Du theo bản năng rút kiếm ra, nhưng sau đó Lạc Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh, một tay đè xuống tay nàng, âm thanh vang lên.
“Chỉ đùa một chút, không tới nỗi động thủ chứ?”.
“Người... người của ngươi?”.
“Ừm”.
“A... Làm ta sợ muốn chết”. Diệp Tiểu Du thở phào một hơi nhẹ vỗ ngực nói.
Nhưng sau đó nàng lại ngẩn ra, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi thốt lên.
“Chờ... chờ một chút, ba đứa bé này... ta nếu nhìn không lầm hẳn là lục giai đỉnh phong chứ? Làm sao lại có thể ẩn thân đến bên cạnh ta? Cái này không khoa học”.
“Ha ha, tuy rằng không khoa học, nhưng rất ma pháp”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
“Ý gì?”.
“Mấy đứa bé này là đều là yêu tộc, ngươi hẳn không hiểu yêu tộc là gì. Ngươi có thể hiểu thành ma pháp sinh vật biến thành người, nhưng khác biệt ở chỗ họ không có năng lực như ma pháp sinh vật, có thể tu luyện, trên thân có nhiều bộ phận vẫn giữ dáng vẻ như động vật. Hiểu đi?”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Cho nên... mấy người kia... cũng là yêu tộc?”. Diệp Diêu Diêu chỉ về phía đám người Dạ Vũ hỏi.
Dù sao họ ai cũng có một bộ phận kỳ quái trên người.
“Đúng thế”.
“Ta còn tưởng là sủng vật đâu”. Diệp Diêu Diêu thấp giọng nói.
Mấy người khác vẻ mặt cũng rất phẫn nộ. Nếu không phải có Lạc Cảnh Thiên ở đây, e rằng họ sớm đã động thủ rồi.
“Bình tĩnh, nàng không có ác ý, chẳng qua trong vũ trụ, đa phần ma pháp sinh vật đều là tọa kỵ hoặc sủng vật, cho nên nàng mới nghĩ như vậy thôi”. Lạc Cảnh Thiên vội lên tiếng.
“Thật... thật xin lỗi, ta thật không biết...”. Diệp Diêu Diêu cũng vội cúi đầu xin lỗi.
Thấy Diệp Diêu Diêu vẻ mặt thành khẩn cùng với thái độ nhận sai chân thành, mấy người Dạ Vũ tức giận cũng vơi đi không ít.
“Được rồi, hiện tại bắt đầu nói chính sự”.
Lạc Cảnh Thiên đem mọi chuyện từ đầu tới đuôi nói ra, không có giấu diếm bất kỳ thứ gì. Bởi vì lần này thực sự rất nguy hiểm, hắn cũng không muốn vì một ít cái gọi là bia mật mà để họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
“Nói như vậy, chúng ta phải đối mặt với một đám cửu giai? Ngươi có phải hay không quá đề cao chúng ta?”. Sở Như Mộng cau mày hỏi.
“Ngươi sai, nói đúng hơn là, ngoài chúng ta ra, bảo quát đám người Mã gia phái tới, tất cả đều là kẻ thù của chúng ta”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
“Lão đại, ngươi không phải cùng Mã gia hợp tác sao? Làm sao lại thành kẻ thù? Nếu đã hợp tác mà lại ở phía sau đâm một đao... cái này không tốt lắm đâu?”. Dạ Vũ nói.
“Không, ngươi sai. Mục đích lần này của chúng ta, không phải là thứ bên trong chỗ kia. Mà là thành lập cho mình thế lực riêng”. Lạc Cảnh Thiên nhấn mạnh nói.
Nghe vậy, đám người sửng sốt không thôi.
Ý gì? Không phải nói tới đi vào chỗ nguy hiểm tìm bảo sao? Làm sao lại đột nhiên nói thành lập thế lực, chuyện này là hai chuyện khác nhau a?!
“Ngươi chẳng lẽ...”. Sở Như Mộng như nghĩ ra điều gì, nhưng hắn vẫn không dám chắc lắm.
“Không sai, các ngươi có lẽ không biết, huyết mạch tầm quan trọng ra sao. Nhất là huyết mạch ma pháp sinh vật, mang tới sức mạnh là cực kỳ khoa trương. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì ngươi”. Lạc Cảnh Thiên dứt lời liền nhìn Sở Như Mộng.
“Ngươi có ý gì?”.
“Mã Anh Kiệt trên thân nắm giữ huyết mạch Hắc Phượng Hoàng, ngươi hẳn là biết điều này đại biểu cái gì. Sớm hay muộn ngươi cùng hắn cũng sẽ xảy ra một cuộc chiến, đây là không tránh khỏi. Cho nên vì cam đoan an toàn, ta mới kêu các ngươi tới đây, một phần là vì để các ngươi tăng lên thực lực, một phần khác... là mượn loại quan hệ hợp tác hiện tại với Mã gia để áp chế hắn”.
“Nói là như thế, chẳng qua chỉ là đề phòng. Bởi vì thực lực của chúng ta còn chưa đủ, Mã gia... chúng ta còn chưa động được”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Hắc Phượng Hoàng? Ra là thế”. Sở Như Mộng bừng tỉnh nói.
“Các ngươi... đang nói cái gì?”. Mấy người Dạ Vũ khó hiểu hỏi.
“Hắc Phượng Hoàng đại biểu chính là hắc ám, nhưng so với hắc ám càng tàn bạo hơn. Nó được sinh ra vào lúc Phượng tộc cường thịnh nhất, do Viễn Cổ Tinh Linh dùng cấm ma pháp sáng tạo ra để áp chế thiên tài Phượng tộc”.
“Chỉ cần bước vào cửu giai đỉnh phong, nếu như muốn tới cảnh giới bán thần, nếu Hắc Phượng Hoàng còn tồn tại, bất kể là ở tại nơi nào, ngươi đểu phải đi nqTH2 tìm nó rồi giết chết, nếu không vĩnh viễn sẽ không bao giờ bước vào được cảnh giới bán thần”.
“Từ lúc Hắc Phượng Hoàng được sinh ra, hết thảy 30 vạn năm, Phượng tộc không có bất kỳ đệ tử nào có năng lực bước vào cảnh giới bán thần. Chỉ khi Viễn Cổ Tinh Linh dần biến mất trong vũ trụ, Hắc Phượng Hoàng nhận được suy yếu, từ đó Phượng tộc kéo người vây giết Hắc Phượng Hoàng mới thành công”.
“Mà... Sở tiểu thư mang trên người là huyết mạch Phượng Hoàng, nói đúng ra là song hệ ma pháp Băng Hỏa Phượng Hoàng. Cho nên Mã Anh Kiệt cùng Sở tiểu thư chú định sẽ trở thành kẻ thù của nhau”. Diệp Tiểu Du lúc này lên tiếng.
“Ta thu hồi câu nói lúc trước, xem ra Cảnh Thiên hắn đi cùng ngươi không phải vì tư sắc. Kiến thức của ngươi nhìn qua cũng không so hắn kém”. Sở Như Mộng nhìn Diệp Tiểu Du nghiêm túc nói.
“Ta cũng không nghĩ tới họ Lạc kia lại biết một người như Sở tiểu thư. Khó trách hắn đối với chúng ta không hề động tâm, so với Sở tiểu thư, chúng ta tự thẹn không bằng”. Diệp Tiểu Du thở dài nói.
Đám người sắc mặt cổ quái nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó lại nhìn Sở Như Mộng, cuối cùng...
Phốc!
Đám người đồng thời bật cười.
“Các ngươi... có ý gì?”. Diệp Tiểu Du ngẩn ra hỏi.
“Ngươi nhìn lầm. Sở Như Mộng... hắn là nam”. Dạ Vũ nhịn cười nói.
Diệp Tiểu Du: ???
Diệp Diêu Diêu: ???
Ta ít đọc sách, ngươi đừng có gạt ta. Nhan trị này, khí chất này, ánh mắt này, cơ thể này... ngươi mẹ nó nói nàng là nam? Ngoại trừ ngực giống như ‘Trường Bình’ công chúa ra, nơi nào so với họ kém?!
(Ps: Trường Bình = ngực phẳng)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.