“Ngươi!”. Lão giả kia tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, nhưng mà nhìn thấy mấy viên Hoả Linh trên tay Lạc Cảnh Thiên tùy thời có thể ném ra, ông ta liền đem lửa giận nuốt xuống.
Đối mặt với kẻ địch cường đại ông ta không sợ, nhưng mà đối mặt với một kẻ điên, bên dưới còn một đống tên điên vì kẻ điên này bán mạng, ông ta thật đúng là không dám cược.
“Tống lão, ngươi trở về đi”. Mã Hiểu Linh lúc này lên tiếng.
“Đại tiểu thư, làm sao...”.
“Trở về đi, hắn sẽ không dám làm gì ta”. Mã Hiểu Linh lắc đầu nói.
“... Được rồi, họ Lạc, ngươi nghe cho kỹ, nếu đại tiểu thư có chuyện gì, dù cho bị xử phạt ta cũng quyết đem ngươi xé thành tám khúc”. Lão giả kia tức giận nhìn Lạc Cảnh Thiên quát lên, sau đó nhìn đám người của mình khẽ gắt.
“Đi!”.
Rất nhanh, đám người kia liền rời đi, để lại Mã Hiểu Linh đứng bơ vơ ở đó.
Người của Hắc Lang có hai người đi ra, sau đó liền đưa Mã Hiểu Linh đi.
“Ngươi thật đúng là dám liều, chẳng may chúng thật sự động thủ thì làm sao bây giờ?”. Diệp Diêu Diêu nhìn Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng một cái không nói lời nào, sau đó quay qua nhìn đám người lên tiếng.
“Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu tu luyện”.
Nói xong hắn liền quay người rời đi.
“Thật là, giả trang cái gì a. Thực lực không mạnh còn phách lối như thế, khó trách bị người khác nhắm vào”. Diệp Diêu Diêu bĩu môi nói.
“Ngươi không hiểu”.
Sở Như Mộng âm thanh vang lên đem Diệp Diêu Diêu hấp dẫn tới, nàng nhìn qua Sở Như Mộng khó hiểu hỏi.
“Ngươi có ý gì? Ta không hiểu cái gì?”.
“Thực lực mạnh hay không không quan trọng, chỉ cần người khác cảm thấy ngươi đủ mạnh, như vậy là đủ rồi”. Sở Như Mộng cười nhạt đáp.
“... Còn không phải vẫn là giả trang cao thủ sao”. Diệp Diêu Diêu cười lạnh đáp.
“Ngươi nghĩ... vừa rồi hắn nói láo sao?”. Sở Như Mộng liếc nàng một cái nói một câu, sau đó cũng rời đi.
Diệp Diêu Diêu ngẩn ra tại chỗ.
“Hắn nói láo sao?”.
Nghe được câu hỏi này, nàng trong đầu nhất thời không suy nghĩ được cái gì.
Hắn... hắn thật dám dùng tính mạng của hơn 200 người chỉ vì giết mấy người kia? Điên rồi sao? Hắn làm sao có thể...
Diệp Diêu Diêu lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh đám người đã không còn lại bao nhiêu, nàng vội đi lên kéo lấy một cái nữ tử hỏi.
“Chờ một chút, các ngươi vừa rồi thật muốn dùng mạng mình chỉ để lưu lại mấy người kia?”.
Tiểu Điệp ngẩn ra nhìn Diệp Diêu Diêu, sau đó mỉm cười nói.
“Chỉ cần là ca ca nói, như vậy dù chết ta cũng sẽ làm”.
“Ngươi điên rồi? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống? Ngươi không có dã tâm? Ngươi chẳng lẽ ngay cả ước mơ cũng không có?”. Diệp Diêu Diêu vặn hỏi.
“Tỷ tỷ, ngươi biết trước kia ta sống như nào không?”. Tiểu Điệp quay người hỏi ngược lại.
“Ngươi muốn nói gì?”.
“Trước kia ta chỉ là một cái yêu tộc bình thường, yêu tộc ngươi hẳn là hiểu đi. Yêu tộc vừa sinh ra cùng với người bình thường không khác gì ngoại trừ ngoại hình. Ta lúc đó mới chỉ có 5 tuổi, nơi ta sống là một nơi hoang vu hẻo lánh, mỗi ngày chỉ vì muốn ăn đủ no mà cha mẹ ta đều phải liều mạng đi cùng ma thú chiến đấu”.
“Ngươi hẳn là không biết ma thú là cái gì, có thể hiểu thành ma thú cũng là động vật, nhưng tiến hành hình thể lớn hơn, lực lượng cường đại hơn gấp vạn lần”.
“Cha mẹ ta khi đó thực lực mới chỉ là Khai Linh Cảnh, mà tại tinh cầu của ta, Khai Linh Cảnh cũng chỉ là kiến hôi, mà cùng ma thú chiến đấu, dù là ma thú cấp thấp nhất, thực lực của cha mẹ khi đó chỉ như là kiến so với voi”.
“Ta mỗi ngày đều cầu nguyện cha mẹ ta có thể bình an trở về, mà mỗi ngày cha mẹ ta đều mang theo một ít thức ăn về, nhưng đa phần đều rất hôi thối, sau này ta mới biết, đó đều là thịt ma thú đã chết rất lâu mà cha mẹ ta nhặt được, có lần cả làng hợp sức giết được một con ma thú, nhưng chết mất 7-8 người”.
“Nhưng đó cũng là rất bình thường ở chỗ ta, thậm chí lần đó, con ma thú kia đã ăn vài yêu tộc, lúc mổ thịt nó, bên trong vẫn còn thi thể yêu tộc đang bị phân hủy, bốc lên mùi tanh hôi cùng vị chua nồng nặc”.
“Ngươi hẳn là hiểu được hoàn cảnh nơi ta sống kém cỏi cỡ nào chứ”. Tiểu Điệp nói.
“Cho nên sau đó hắn xuất hiện cứu ngươi ra?”. Diệp Diêu Diêu dò hỏi.
“Không, những cái này chỉ là bình thường, chuyện như cơm bữa. Thứ nguy hiểm nhất không phải là ma thú, mà là nhân loại với yêu tộc”.
“Nhân loại cùng yêu tộc chúng ta là kẻ thù mấy nghìn năm, nhân loại bắt chúng ta làm nô lệ, yêu tộc bắt nhân loại để thoả mãn thú vui giết chóc”.
“Mà nơi ta sống, là nơi yêu tộc nắm quyền. Làng của ta mỗi tháng đều bị làng khác chèn ép, thức ăn các thứ đều phải cống nộp nhất định”.
“Cho đến một lần, chúng ta giao không được cống phẩm, thế là toàn bộ dân làng bị giết. Nam thì giết tại chỗ, nữ thì bin cường bạo sau đó cũng giết. Ngươi biết lúc đó ta thấy gì không? Ta thấy được mẹ của ta bị hai cái yêu tộc lăng nhục, sau đó tàn ác đem cả người nàng xé đôi”.
“Lúc đó toàn bộ dân làng, chỉ còn lại năm người, trong đó có ta. Đều là những đứa bé, mà khi đó, chúng ta mới chỉ 5 tuổi”. Tiểu Điệp bình thản nói.
Diệp Diêu Diêu nội tâm chấn động không ngừng. Nàng thật sự không nghĩ tới, nha đầu xinh đẹp này lại có một tuổi thơ bất hạnh như thế.
“Sau đó, ca ca xuất hiện cứu chúng ta. Cho chúng ta ăn, dậy chúng ta học, xem chúng ta như người thân của mình tới đối đãi. Trên người của ta, tất cả mọi thứ đều là ca ca cho”.
“Ngươi nói, nhiêu đó có đủ để ta vì ca ca làm hết thảy hay không?”. Tiểu Điệp mỉm cười hỏi.
“... Xác thực là đủ, có điều... chẳng lẽ chỉ có bán mạng mới là trả ơn? Nhiều năm qua ngươi vì hắn làm nhiều như vậy còn chưa trả đủ sao?”. Diệp Diêu Diêu vẫn không thể hiểu được quan điểm của nàng.
Theo nàng nghĩ, có ân thì trả, nhưng mà tiểu Điệp trả nhiều năm như vậy, ơn có lớn hơn nữa cũng sớm đã trả đủ mới đúng.
‘Ha ha, tỷ tỷ, ngươi nói không sai. Nhưng ngươi không hiểu, ngươi biết khi đi vào vũ trụ, ca ca vốn dĩ không muốn để chúng ta đi, bởi vì có quá nhiều nguy hiểm. Nhưng chúng ta nhất quyết phải đi, tốn rất lâu, ca ca mới đồng ý”.
“Ta tình cờ một lần nghe được ca ca cùng Mộng ca đối thoại. Khi đó Mộng ca hỏi: vũ trụ nguy hiểm như vậy, chẳng may mấy đứa nhỏ có chuyện thì làm sao, ngươi thực lực còn không đủ đề tự vệ, làm sao bảo vệ được chúng”.
“Ngươi biết ca ca ta lúc đó trả lời thế nào không?”. Tiểu Điệp mỉm cười nhìn Diệp Diêu Diêu hỏi.
“Hắn nói thế nào?”. Diệp Diêu Diêu vô thức hỏi.
“Ca ca nói: nếu như thật xảy ra chuyện mà ta không làm gì được, như vậy liền mặc kệ thôi”.
“Hắn làm sao có thể như vậy?!”. Nghe vậy, Diệp Diêu Diêu bất bình nói.
“Ha ha, khi đó Mộng ca phản ứng cũng giống như ngươi. Nhưng ca ca lúc đó nói: thực lực không có thì có thể làm được gì đâu, thay vì đau khổ còn không bằng chuyên tâm tu luyện tăng lên thực lực”.
“Mộng ca lúc đó lại hỏi: ngươi thật đùa, chờ ngươi tu luyện thành cường giả, kẻ thù sớm đã con đang cháu đống, ngươi lại làm được cái quái gì”.
“Ca ca đáp: vậy liền diệt sạch gia tộc bọn chúng vì mấy tiểu nha đầu tế mộ thôi”.
“Cũng từ lúc đó, nhân sinh của ta lần đầu tiên xuất hiện ước mơ cùng dã tâm. Dã tâm của ta chính là trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay ca ca, mà ước ma của ta là muốn toàn bộ kẻ địch của ca ca chết trong tay ta”.
Diệp Diêu Diêu thân thể cứng ngắc, ánh mắt xuất hiện sự hốt hoảng, có chút lẩn tránh không dám nhìn thẳng tiểu Điệp.
Bởi vì lúc này trên thân tiểu Điệp phát ra sát khí thật sự là quá đáng sợ. Nụ cười của nàng ban đầu giống như mặt trời toả ra ánh sánh ấm áp khiến người khác rất dễ chịu, nhưng mà hiện tại...
Hiện tại nàng chỉ có cảm giác, nụ cười kia ẩn chứa vô tận sát cơ cùng băng lãnh, mặt trời kia đã biến thành một cái hằng tinh tùy thời có thể bạo tạc, đem mặt của nàng chiếu đau rát.
Trong giây phút này, nàng bị tiểu Điệp dọa sợ.
Nhớ lại mới vừa nãy còn ở đại sảnh, tiểu Điệp vô thanh vô tức liền đặt kiếm lên cổ nàng, nàng nhịn không được run lên một chút.
Nha đầu này... là đang tức giận sao?!
“Ta đi nha, tỷ tỷ mau đi nghỉ ngơi đi thôi”. Tiểu Điệp mỉm cười đưa tay lên vẫy vẫy nói, sau đó liền rời đi
Hô!
Đem mông đặt lên trên đất, Diệp Diêu Diêu thở nhẹ ra một hơi. Vừa rồi loại cảm giác kia thật sự quá dọa người.
“Ngươi nên cảm thấy yrH5r may mắn vì ta ờ đây chứ không phải người khác. Nếu không chỉ riêng việc ngươi chất vấn lão đại cũng đủ chúng ta để họ đem ngươi giết rồi”. Ngọc La Sát không biết lúc nào xuất hiện sau lưng Diệp Diêu Diêu nói.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc