Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 589: Bị đùa giỡn xoay quanh



“Ngươi!”. Mã Hiểu Linh tức giận nói không ra lời.

Nàng chưa từng thấy người nào vô sỉ như Lạc Cảnh Thiên, nàng rõ ràng không phải có ý đó, hắn chết sống cũng không muốn nghe nàng nói, lại còn nói khó nghe như vậy.

Độc đoán! Cực đoan! Bấy cận nhân tình!

Lạc Cảnh Thiên nếu biết ý nghĩ của nàng nhất định sẽ cười khẩy nói, nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Hơn nữa, hắn chẳng qua chỉ là ‘lấy đạo của người trả cho người’ mà thôi. Trước kia nàng cũng không xem một chút thái độ của nàng so với hắn bây giờ có khác nhau điểm nào không?!

“Ngươi nên thực hiện giao kèo”. Lạc Cảnh Thiên không đoái hoài tới Mã Hiểu Linh, hắn nhìn Mã Anh Kiệt nói.

“... Hiểu Linh, cho hắn xin lỗi”. Mã Anh Kiệt im lặng trong giây lát rồi lên tiếng.

“Gì?”. Mã Hiểu Linh ngây ra như phỗng, nàng cảm giác hẳn là mình nghe lầm, ca ca lại bắt mình cho hắn xin lỗi? Có lầm hay không?!

“Chờ một chút”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng, sau đó cho người đi triệu tập tất cả mọi người lại.

Chỉ mất vài phút, toàn bộ người của hắn liền xuất hiện tại đại sảnh, đem nơi này triệt để phong kín

“Hiện tại có thể nói”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“... Hiểu Linh, xin lỗi a”. Mã Anh Kiệt bất đắc dĩ nói.

“Ngươi! Ngươi tại sao... ta rõ ràng...”.

“Hiểu Linh!”. Mã Anh Kiệt nhìn không nổi nữa liền quát lớn.

“Ca?”. Mã Hiểu Linh không hiểu nhìn hắn, ca ca lại lớn tiếng với mình?!

“Ngươi còn chưa hiểu sao? Hắn biết rõ mục đích lần này của ngươi tới là vì cái gì. Nhưng... hắn không muốn! Hắn muốn chính là để ngươi mất mặt, cũng như ngày đó ngươi đối xử với hắn như thế”. Mã Anh Kiệt trầm giọng nói.

Mã Hiểu Linh há to miệng nói không ra lời, nàng vô thức nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, chỉ thấy hắn lúc này lạnh nhạt nhìn mình, loại ánh mắt kia không hề có bất kỳ cảm xúc gì.

Một chút... cũng không.

Nói cách khác, Lạc Cảnh Thiên chỉ là muốn ‘trả thù’ mà thôi. Nhưng hắn đối với việc này lại không hề có bất kỳ cảm giác gì.

Nàng đột nhiên cảm thấy cổ họng bị đè nén, ngực như bị thứ gì đó đè lên thở không ra hơi.

Trong mắt hắn, mình... chỉ là một người không có quan hệ gì sao?.

Đương nhiên, đây cũng không phải là tình cảm nam nữ, mà là rõ ràng một cái nữ tử rất xinh đẹp, nhưng trong mắt nam nhân đối diện lại bị xem thành không khí, loại cảm giác này rất khó chịu.

Sau một lúc, Mã Hiểu Linh mím môi, nàng nhịn không được rơi xuống nước mắt, nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên phẫn hận nói.

“Cần thiết không? Ta rõ ràng đến để xin lỗi, ngươi chết sống không muốn gặp ta, hiện tại còn muốn hạ nhục ta như vậy? Ta chỉ là muốn nói một câu xin lỗi vì hiểu lầm ngươi mà thôi, ngươi tại sao lại hẹp hòi như vậy? Khi ta biết được hiểu lầm ngươi, ta đã cho ngươi đi tìm kiếm tung tích của ngươi, thậm chí còn ngăn lại đám ngươi Hắc Phong đi vào chủ chiến trường”.

“Ta chỉ là muốn bù đắp sai lầm của mình, nhưng... tại sao lại như vậy? Ngươi tại sao lại...”.

Nhìn Mã Hiểu Linh mặt đầy nước mắt, kết hợp với nhan sắc khuynh thành của mình, quả thật khiến rất nhiều người ở đây mủi lòng.

Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu nhìn nàng nói.

“Ngươi vẫn không hiểu. Ngươi hiện tại hoàn toàn có thể rời đi mà không cần nói gì, bởi vì điều kiện của ta đưa ra là ‘Mã Anh Kiệt đáp ứng để ngươi xin lỗi ta trước mặt tất cả mọi người', mà không phải ‘ngươi phải xin lỗi ta trước mặt tất cả mọi người’, hiểu chứ?”.

“Hắn đáp ứng, cũng đã hoàn thành. Còn việc ngươi nói hay không không có bất kỳ ý nghĩa nào. Thù của chúng ta đến đây đã kết thúc”.

“Hơn nữa, ngươi sai. Ta không phải nhắm vào ngươi, bởi vì bất kỳ ngươi làm chuyện gì, nói cái gì cũng không liên quan tới ta. Có lẽ trong mắt người khác ngươi làm không sai, cũng đã cố gắng đền bù sai lầm của mình”.

“Nhưng ta đối với ngươi là mang theo thành kiến, mà thành kiến thứ này, một khi đã dựng lên là sẽ rất khó để hạ xuống”.

“Cho nên từ đầu tới giờ, ta chính là đang muốn cùng ngươi triệt triệt để để không còn bất kỳ quan hệ nào. Hiểu chứ? Ngươi xin lỗi cũng tốt, không xin lỗi cũng được, ta sẽ không quan tâm. Bởi vì sau sự hợp tác lần này, ta sẽ không cùng Mã gia các ngươi hợp tác dù có chuyện gì xảy ra”.

“Ngươi hiện tại, hiểu chưa?”.

Người một khi đã có thành kiến, dù đối phương có làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ cảm thấy không vừa mắt. Đây chính là thái độ của hắn đối với Mã Hiểu Linh.

Mã Hiểu Linh mở to hai mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên, nàng lúc này xem như biết rõ, thái độ của hắn chính là: ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng sẽ không tha thứ ngươi, cho nên sau này đừng có xuất hiện trước mặt ta.

Hít sâu một hơi, Mã Hiểu Linh nhìn Lạc Cảnh Thiên một lúc, sau đó nhẹ cúi người kêu lên.

“Thật xin lỗi, trách lầm ngươi”.

Dứt lời, không chờ hắn phản ứng, Mã Hiểu Linh liền quay người rời đi, không hề ngoái đầu lại lấy một lần.

“Ngươi lần này... thật có chút... quá đáng. Không cần nói khó nghe như vậy”. Sở Như Mộng lúc này mới lên tiếng.

“Ta cố ý, có một số thứ chính nàng phải tự biết nhìn nhận. Tuy là Mã gia đại tiểu thư, nhưng nàng hành xử quá mức trẻ con, ta nghĩ... vì thế mà Mã thiếu gia mới chấp nhận điều kiện ta đưa ra, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Mã Anh Kiệt mỉm cười nói.

“Ha I5zkup ha, quả nhiên không dấu được ánh mắt của ngươi. Xác thực, ta mục tiêu là chưởng khống Linh Đài Quốc, mà không phải trở thành Mã gia tộc trưởng. Mà Hiểu Linh nàng lại rất phù hợp, nhưng ánh mắt cùng thái độ không quá phù hợp, ta nghĩ sau lần này, nàng hẳn sẽ trưởng thành rất nhiều”. Mã Anh Kiệt cười nói.

Nói đùa, 200 bộ thi thể cao đẳng thú cửu giai, không phải muốn có là có. Thứ đó nhưng là vô cùng đáng tiền, dùng nó đổi lấy sự trưởng thành cho Mã Hiểu Linh, hắn cảm thấy không cao chút nào.

“Hắc, xem ra các ngươi âm mưu từ trước, đáng thương Mã Hiểu Linh bị các ngươi đùa giỡn xoay quanh. Ta nghĩ sau này gặp lại, không trở thành kẻ thù cũng sẽ bị nàng nhắm vào cho xem”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

Mã Anh Kiệt nhìn qua Sở Như Mộng, hắn có cảm giác trên người nữ nhân này có thứ gì đó rất nguy hiểm, nhưng cảm giác đó rất nhạt, như có như không.

Có lẽ hắn nhìn nhầm rồi.

“Đúng, đây là tư liệu về những thế lực gia nhập vào việc lần này, tốn không ít công sức của ta đâu”. Mã Anh Kiệt khẽ lắc đầu, sau đó quay qua đưa cho Lạc Cảnh Thiên một viên cầu rồi nói.

Lạc Cảnh Thiên nhận lấy, khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy bí hiểm.

...

Chớp mắt, ba tháng trôi qua.

Trong sân vườn, Lạc Cảnh Thiên đang ngồi uống trà thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện, một kiếm đâm về phía trái tim của hắn.

Phía sau, hai bóng người xuất hiện, một kiếm chém về phía cổ, kiếm còn lại đâm ngang hông.


Lạc Cảnh Thiên bình thản nhàn nhã uống trà, chờ đến khi mũi kiếm sắp đâm vào trong người, Lạc Cảnh Thiên liền đưa tay lên cao.

“Lại lần nữa”.

Lời vừa ra, ba mũi kiếm đột ngột biến mất.

Rất nhanh, một màn kia lại xuất hiện...

“Lần nữa”. Âm thanh vang lên.

Lại tiếp tục...

Cũng không biết trải qua mấy trăm lần, Lạc Cảnh Thiên nhìn trên ngực, cổ cùng vùng eo xuất hiện ba đạo vết máu cùng cảm giác đau nhói, Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu nói.

“Không tệ, nắm bắt thời cơ rất chuẩn, tốc độ cùng lực đạo cũng tăng lên không ít, biết lợi dụng càm giác siêu cường của ta đối phó chính ta, rất không tệ”.

“Có điều, tiểu Điệp, lúc nên ra tay không nên do dự. Dù là tu luyện, nhưng kẻ địch trên chiến trường sẽ không cho ngươi đi suy xét”.

“Trong ba người, thực lực, tốc độ, thời cơ... ngươi chiếm ưu thế nhất. Nhưng thành quả ngươi tạo ra lại không bằng hai người còn lại, lần sau không nên như vậy nữa, hiểu không”.

“Biết rõ, ca ca”. Tiểu Điệp mỉm cười đáp.

“Tốt lắm, các ngươi tu luyện đều đã đến đỉnh phong của tầng thứ này. Một lát nữa tiểu Lãnh tới, ta bất kể các ngươi làm thế nào, mục đích duy nhất chính là đem ta giết, hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn ba người họ nói.

Tiểu Điệp, tiểu Miêu, tiểu Kiếm nhìn nhau, nhất thời không hiểu hắn muốn làm gì.

“Các ngươi tu luyện chính là trở thành một vị sát thủ đỉnh cấp. Có thể ám sát bất kỳ người nào, các ngươi bất kể là tốc độ, lực lượng, nhanh nhẹn hay là khả năng quan sát, nắm bắt thời cơ đều mạnh hơn người khác quá nhiều”.

“Nhưng tiểu Lãnh khác biệt, có lẽ là do chủng tộc, hắn là Hùng tộc, nên những mặt kia hắn không bằng các ngươi. Nhưng về phương diện phòng ngự, ta dám nói toàn bộ vũ trụ, ngoài chân thần ra cũng không có ai có cảm giác siêu cường như hắn”.

“Ta cũng không biết nguyên nhân, nhưng... có lẽ do những thứ xảy ra lúc nhỏ, hắn ở phương diện phòng ngự cùng bảo hộ quá mạnh mẽ. Cảm giác nguy hiểm đạt tới mức độ ngay cả ta cũng nhìn không hiểu”.

“Nếu như các ngươi ở bên ngoài có chuyện xảy ra, khả năng sống sót là rất thấp. Nhưng nếu như có tiểu Lãnh đi cùng, như vậy các ngươi liền sẽ đạt được mức độ bảo hộ hoàn mỹ, hiểu ý ta không”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ca, ngươi muốn để tiểu Lãnh trở thành áo giáp cho chúng ta?”. Tiểu Điệp sắc mặt hỏi biến hoá một chút nói.

“Ngươi nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng cũng không quá đúng. Ta nói qua, hắn cảm giác tự vệ siêu cường, mà lực phòng ngự cũng là biến thái. Cho nên dù cho nhận lấy vết thương chí mạng cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn, chỉ cần có một tia sinh mệnh lực cũng có thể cứu được. Mà các ngươi thì khác”.

“Sau này, các ngươi sớm muộn cũng phải biết sống độc lập, có tiểu Lãnh tại cũng sẽ an toàn hơn”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

Tiểu Điệp ánh mắt hơi léo lên, như nghĩ tới điều gì, nhưng rất nhanh liền giấu đi. Nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên với ánh mắt vô cùng kiên định, nàng nghĩ gì có lẽ chỉ có nàng mới biết.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.