“Hiện tại ngươi có thể lăn”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
Không khí nhất thời rơi vào ngưng trọng. Đám người Dạ Vũ cũng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại lấy ra thứ đáng sợ như vậy, càng không nghĩ tới Mã Hiểu Linh sẽ đột nhiên tới đây.
Về phần mấy tên thuộc hạ kia của nàng… ai quản chúng sống vẫn là chết?!
Mã Hiểu Linh nhìn chòng chọc Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Thiên cũng nhìn lại nàng, trong không khí phẳng phất như có một tia sát khí bốc lên làm đám người xung quanh không ai dám lên tiếng.
“Được rồi được rồi, ngươi bình tĩnh một chút”. Sở Như Mộng lúc này lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn một cái, sau đó không nói tiếng nào liền đi vào trong phòng.
“Các ngươi tới đại sảnh đi, một lát nữa hẳn là hắn cũng tới. Ta đem nàng đưa tiễn rồi tới”. Sở Như Mộng nhìn đám người Dạ Vũ cười nói.
“Đừng lại để nàng tới đây, tính tình lão đại ngươi không phải không biết, lần sau e rằng… ngươi hiểu”. Dạ Vũ trầm giọng nói.
“Lắm lời, lăn nhanh lên”.
Đám người Dạ Vũ không nói gì thêm liền rời đi. Sở Như Mộng lúc này quay qua nhìn Mã Hiểu Linh nói.
“Ngươi tức giận?”.
“Cùng ngươi có quan hệ gì?!”. Mã Hiểu Linh lúc này trong lòng đang tràn đầy lửa giận, Sở Như Mộng lời nói kia chẳng khác nào là một cây diêm đem lửa đốt lên cả.
“Đừng hiểu lầm, ta cũng không phải quan tâm ngươi”. Sở Như Mộng cười nhạt nói.
“Ngươi có ý gì?”.
“Ta có ý gì? Không có chứ. Ta ở lại cùng ngươi nói, không phải là quan tâm ngươi. Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút, Lạc Cảnh Thiên hắn hiện tại cùng Mã gia có giao dịch, cho nên vì nể mặt Mã Anh Kiệt mà không xuống tay với ngươi”.
“Nếu đổi lại là trước kia, hạ tràng của ngươi so với chết còn thảm hơn. Ta hiểu hắn rất rõ, hắn ba lần bảy lượt buông tha ngươi đã là nhẫn nhịn tới cực hạn”. Sở Như Mộng bình tĩnh nói.
“Ngươi nghĩ ta sẽ cảm kích vì điều đó?”. Mã Hiểu Linh âm thanh lạnh băng vang lên.
“Ngươi cảm kích hay không ta không quan tâm, cũng không cần biết. Ngươi làm bao nhiêu chuyện ta không cần nói, đầu tiên là khắp nơi ghim hắn, trước kia có nhiều người như ngươi cũng làm thế, hạ tràng đều vô cùng thảm, bất kể nam hay nữ”.
“Ngươi dẫn người bao vây nơi này, đem kế hoạch của hắn nói cho kẻ địch của hắn, trước kia đối phó loại người này, hết thảy đều là diệt môn”.
“Ngươi còn dẫn người tới, gần như ép buộc hắn nói ra những lời ‘bất nghĩa’ kia, muốn vũ oan cho hắn… mặc dù ta cũng không biết có phải oan hay không. Hắn không quan tâm, nhưng hoàng gia Hoàng Thiếu Hạo trước kia cũng từng làm thế, ngươi biết hạ tràng là gì không? Mẹ của hắn Phùng Hương Diệp phải đứng ra bảo đảm tính mạng cho hắn”.
“Cho nên, cả ba loại này ngươi đều dính, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm gì? Ta nhớ được hắn vốn không muốn để ý tới ngươi dù cho ngươi từng khiến hắn tức giận không ít, nhưng hiện tại ngươi còn đứng ở đây, ngươi hẳn là hiểu rõ vì cái gì”. Sở Như Mộng bình tĩnh nói.
“Hắn có lá gan kia sao?”. Mã Hiểu Linh cười lạnh nói.
Nàng không cho rằng Lạc Cảnh Thiên lại dám ở nơi này động thủ với nàng, cho dù hắn dám cũng phải có lực lượng kia mới được. Thành công hay không không nói, riêng việc Mã gia trả thù cũng không phải một tên thất giai như hắn có thể gánh được.
“Ha ha, xem ra đúng như ca ca ngươi nói, ngươi ánh mắt vẫn còn ngắn lắm”.
“Ngươi có ý gì?”.
“Lạc Cảnh Thiên ngay cả Thần Quốc đều dám chọc, Mã gia các ngươi lại tính là cái gì? Càng đừng nói tới Mã gia các ngươi thuộc về tam đại Linh Quốc. Xét về thế lực cùng bối cảnh, ngươi có điểm nào hơn hắn? Linh Đài Quốc quốc chủ? Cũng chỉ ngang hàng với Ám Thần mà thôi, ngươi nghĩ ông ta sẽ vì ngươi mà phát động chiến tranh với Linh Hỏa Quốc sao?”.
“Lại thêm việc đồ đệ của Nguyệt Thần là muội muội hắn, ngươi nghĩ nàng sẽ không tìm cách trả thù ngươi? Quên nói, con gái của hắn là Thần Nữ của Bình Minh Đế Quốc, ngươi nghĩ vẻn vẹn là một cái Mã gia, hắn sẽ để vào mắt?”. Sở Như Mộng cười nhạt nói.
Mã Hiểu Linh ánh mắt co rút lại, vốn dĩ nàng ban đầu cũng biết những thứ này, nhưng nàng chưa từng quan tâm. Bởi vì mọi thứ Lạc Cảnh Thiên làm đều chưa từng dựa vào những thế lực này, ngay cả khi cùng Thần Quốc gây sự, Ám Thần cũng chỉ ngăn cản không cho Thần Quốc vận dụng quân đội mà thôi.
Cho nên nàng mới cho rằng Lạc Cảnh Thiên không vận dụng được thế lực sau lưng.
Nhưng mà hiện tại…
Nghĩ tới ca ca nàng nhiều lần nhường nhịn Lạc Cảnh Thiên, lại thêm cao tầng Mã gia cũng có nhiều người không muốn nhúng tay vào chuyện này là có thể hiểu.
Lực lượng sau lưng của Lạc Cảnh Thiên đủ làm Mã gia kiêng kị, thậm chí là e ngại.
Nhất thời, Mã Hiểu Linh nở ra nụ cười bất đắc dĩ, nghĩ tới những gì mình làm… có lẽ trong mắt hắn chính là một trò trẻ con đi.
“Kỳ thực ngươi có tình cảm với hắn, đúng không?”. Sở Như Mộng lúc này lại đột nhiên hỏi.
“Cái gì? Làm sao có thể”. Mã Hiểu Linh giật mình, sau đó vội lắc đầu phủ nhận.
“Không đúng sao? Những gì ngươi làm không phải là muốn gây sự chú ý với hắn sao? Có lẽ chưa hẳn là tình cảm, nhưng mà… tò mò hẳn là có, phải không? Ngươi hiếu kỳ rốt cuộc hắn là người thế nào, bị hắn chọc tức ngươi lại muốn tìm cách trả thù lại mà không phải giết hắn. Nghe được những lời của hắn, ngươi tức giận, nhưng không phải vì cảm thấy bị sỉ nhục, mà là vì hắn không để ý tới ngươi”.
“Ngươi làm hết thảy chỉ là muốn Lạc Cảnh Thiên nhớ kỹ ngươi, sợ hắn quên đi ngươi. Ta thật sự không biết ngoài việc ngươi ưa thích hắn ra thì còn là cái gì khác được, ngươi nói xem?”. Sở Như Mộng bình tĩnh nói.
Mã Hiểu Linh: …
Nàng lúc này đầu óc trống rỗng, nàng thực sự thích hắn sao? Làm sao bản thân nàng lại không biết đâu?!
“Bất kể ngươi nghĩ thế nào, Lạc Cảnh Thiên và ngươi là không thể nào”.
“Cái… cái gì? Dựa vào cái gì?”. Mã Hiểu Linh vô thức nói.
“Ngươi làm nhiều thứ như thế, hắn không giết ngươi đã là may rồi. Nhưng hắn vẫn buông tha ngươi, không hề động tới ngươi, chứng tỏ hắn còn chưa có chán ghét ngươi tới mức đó”.
“Ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi là hắn, ngươi làm nhiều chuyện như thế, hắn sẽ giết ngươi hay không? Tính cách của hắn ta biết rõ, rất cố chấp, trả thù tính cực mạnh, cho nên ngươi hiện tại cần làm là không phải gây chuyện với hắn, mà là làm thế nào đi tăng lên chính mình”. Sở Như Mộng mỉm cười nói.
“Phải… phải không?”. Mã Hiểu Linh ngẩn ra, nhưng mà nội tâm nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, có điều nhất thời lại nghĩ không ra.
“Yên tâm đi, hắn hiện tại cần làm rất nhiều thứ, cho nên ngươi dù làm cái gì, trong mắt hắn cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái xương trong thịt. Cho nên hiện tại, ngươi hẳn là hiểu đi? Trở về đi thôi, sau sự kiện lần này lại tới, tăng lên chính mình, nói không chừng lúc đó ngươi sẽ để hắn nhìn với một ánh mắt khác”. Sở Như Mộng cười nói.
“A… ta đã biết, cái đó… vậy ta về trước…”.
Mã Hiểu Linh cái hiểu cái không liền rời đi.
Lạc Cảnh Thiên ở trong phòng, những gì xảy ra bên ngoài hắn biết rõ. Hắn hiện tại thực sự là cực kỳ im lặng.
Thần mẹ nó thích ta!
Thần mẹ nó gây sự chú ý!
Mã Hiểu Linh thực sự là bị Sở Như Mộng lừa gạt què rồi.
Nếu nhìn kỹ, Mã Hiểu Linh hoàn toàn có thể phát hiện ánh mắt cùng với khí tức của Sở Như Mộng có chút thay đổi, trở lên vô cùng ma mị. Nhưng đáng tiếc nàng lại bị lời nói của Sở Như Mộng hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý mà quên đi những thứ khác.
Con hàng này vận dụng Mị Thể sức mạnh đem Mã Hiểu Linh lừa gạt không biết đông nam tây bắc.
Nàng có tình cảm với ta? Ngươi mẹ nó làm sao không nói ta muốn đem nàng ngủ đâu, như vậy còn đáng tin hơn.
Nhưng không có cách, con hàng này càng ngày càng hiểu cách vận dụng Mị Thể ra sao, ngay cả hắn cũng kém chút thì tin.
“Đây chính là cách giải quyết của ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên đi ra, khoé miệng giật giật hỏi.
“Ngươi cho rằng sẽ thế nào? Ta đem nàng đánh một trận? Hay là đem nàng biến thành nữ nhân của ta?”. Sở Như Mộng liếc mắt nói.
“... Ngươi mẹ nó đem Mị Thể thu lại được hay không? Ngươi nữ trang behQS nhiều nên nghiện rồi? Ngay cả ta cũng muốn câu dẫn?”. Lạc Cảnh Thiên trên trán hiện lên vài đạo hắc tuyến nói.
“Quên. Lại nói, ngươi thật không muốn động nàng? Vẫn là chờ sau đó mới động?”. Sở Như Mộng hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi biết ta, mặc dù nàng làm việc xác thực đáng ghét, nhưng mà nói cho cùng ta cũng đang cùng Mã gia hợp tác. Động nàng cũng không hay lắm, hơn nữa ta khá là ưa thích muội muội nàng Mã Á Nam, cho nên liền nể mặt một chút buông tha nàng”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.
“Mã Á Nam? Là tiểu công chúa kia sao? Nghe nói nha đầu này rất xinh đẹp, thế nào, động tâm?”. Sở Như Mộng hiếu kỳ hỏi.
“Không, bởi vì trước đó nha đầu này bảo vệ ta, tâm tư cũng khá đơn thuần, cho nên đối với nàng có cái nhìn khá tốt, lại thêm Mã Hiểu Linh nhiều lắm chỉ gây cho ta chút phiền phức, không ảnh hưởng tới đại cuộc, cho nên vì thế mới không động nàng”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Đơn giản như vậy?”.
“Không thì ngươi cho rằng là thế nào?”.
“Ta còn tưởng ngươi có tình cảm với Mã Á Nam đâu, ta đang tính đối với nàng ‘động thủ’, xem ra tình tay ba là không diễn ra được rồi”.
“Lăn!”.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.