Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 595: Bạch Dực xuất hiện



“Ngươi cẩn thận nàng một chút, ta từ trên người nàng cảm nhận được một tia không thoải mái”. Sở Như Mộng đi bên cạnh Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.

“Không thoải mái vẫn là rất thoải mái?”. Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn hắn cười hỏi.

“Ta là nghiêm túc”. Sở Như Mộng cau mày nói.

“Ta biết, nhưng ngươi nghĩ nhiều, chẳng qua là do huyết mạch của nàng khiến ngươi khó chịu mà thôi”.

“Huyết mạch?”.

“Không nhìn ra sao? Nàng nắm giữ huyết mạch Khổng Tước. Chính là sinh vật tạp giao, vượt giống loài sinh ra giữa Phượng tộc cùng một cái chủng tộc khác. Hiểu đi”.

“… Ta vẫn là cảm thấy không thoải mái lắm, ta nghĩ không phải là ở phương diện này”. Sở Như Mộng trầm ngâm một chút rồi nói.

Lạc Cảnh Thiên bật cười không nói, Khổng Tước tộc cùng Phượng tộc trước kia nhưng chiến tranh rất lớn, Sở Như Mộng hiển nhiên là không hiểu. Những theo bản năng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy có người nắm giữ huyết mạch Khổng Tước, đây là bản năng rồi, không bỏ được.

Rất nhanh đám người liền tới nơi, do có 10 tên cửu giai mang theo nên thời gian đi đường cũng không tốn công sức chút nào.



“Ồ, lại có người tới?”.

Khi đám người Lạc Cảnh Thiên tới nơi liền thấy được rất nhiều người ở bên ngoài. Nơi này là một tòa cung điện lơ lửng giữa rừng cây, được bao bọc bởi một vòng tròn năng lượng cực lớn, phong tỏa mọi đường có thể đi vào bên trong.

Trước mặt họ là rất nhiều người, phải lên tới cả trăm người. Thực lực thấp nhất cũng là thất giai đỉnh phong, so với chiến lực bên Lạc Cảnh Thiên thì mạnh hơn nhiều lắm.

Nhưng Lạc Cảnh Thiên cũng không lo lắng chút nào, bởi vì từ tình báo hắn biết được, đội ngũ nhiều nhất không vượt quá 30 người, cho nên đám người này hiển nhiên không phải một bọn.

Nhìn trang phục họ mặc trên người, có không ít người của ngũ đại Tinh Quốc đâu.

Lạc Cảnh Thiên hơi híp mắt lại, hắn trực tiếp đi thẳng tới. Phía sau hắn đám người Dạ Vũ đồng thời đi theo, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, không hề quan tâm tới sự tồn tại của những người này.

Xoạt!

Một tên cửu giai đột nhiên đứng ra chặn đường, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

“Ngươi là ai?”.

“… Tránh ra”. Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng nói, chặn đường đều chặn đường, ngươi lại hỏi ta là ai? Ta mẹ nó là cha ngươi!

“Ngươi nói gì?”.

Tên kia hoàn toàn không hề để ý tới mấy người sau lưng Lạc Cảnh Thiên, hắn hơi hạ thấp đầu xuống, đưa tai về phía Lạc Cảnh Thiên hỏi, thái độ vô cùng phách lối.

Phanh!

Không cần chờ Lạc Cảnh Thiên ra lệnh, Số 1 trực tiếp động thủ, một cước đem tên kia đá lùi ra vài mét.

Ngay sau đó, đám người xung quanh vây mấy người Lạc Cảnh Thiên lại.

Xoạt!

Ngay lập tức, số 2 đến số 9 đồng loạt rút vũ khí nhìn chằm chằm đám người xung quanh. Không khí tràn ngập mùi thuốc súng tùy thời đểu có thể nổ.

Tên bị số 1 đạp lùi ra kia đưa tay phủ bụi trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn về phía số 1, sau đó âm thanh âm trầm vang lên.

“Tiểu nha đầu, không nghĩ tới lại là một cái cửu giai, rất tốt! Cho ta đem chúng bắt lại”.

“Các Ycmf6 ngươi nhất định muốn động thủ?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên ngay khi đám người kia muốn động.

“Thế nào? Sợ? Tiểu tử, ta nói…”.

Lời còn chưa nói hết hắn liền ngậm miệng, bởi vì Lạc Cảnh Thiên lúc này lại lấy ra vài chục viên Hỏa Linh, hơn nữa còn không hề có bất kỳ lời cảnh cáo nào, trực tiếp đem ma lực truyền vào, chỉ cần ném ra, cam đoan sẽ đem cả vùng xung quanh nổ cái tan tành.

Ực!

Đám người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Mẹ nó, không chơi nổi phải không? Có giỏi đem Hỏa Linh buông xuống… nhầm, có giỏi đem Hỏa Linh thu lại, chúng ta tới đánh tay đôi a.

“Tránh đường!”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Đám người lúc này nào có lá gan tiếp tục cản đường, nhìn thấy mấy chục viên Hỏa Linh gom lại cùng một chỗ đã bị dọa phát sợ rồi, họ không dám đánh cuộc Lạc Cảnh Thiên sẽ đem thứ kia ném ra.

Về phần Lạc Cảnh Thiên dám làm hay không… nói nhảm, đều bị cả trăm tên cường giả vây quanh, trong đó có tận mấy chục tên cửu giai, đầu hàng chính là chết. Cho nên họ sợ Lạc Cảnh Thiên bí quá hóa liều mà ném đống kia ra, đơn giản là muốn mạng.

Đi thẳng tới vào tròn bảo vệ bên ngoài, Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn qua Sở Như Mộng, Sở Như Mộng hiểu ý đi tới đưa tay ra, đặt lên trên vòng tròn bên ngoài.

Thấy cảnh này đám người kia nhất thời ngẩn ra, sau đó cả đám hiện ra vẻ mặt xem trò hề cười cười nói nói.

“Ha ha, chờ một lát nữ tử kia nhất định sẽ ăn đắng”.

“Đừng nói đắng, ta e rằng chỉ với thực lực thất giai của nàng chắc chắn sẽ trọng thương”.

“Ha ha, một đám ngu xuẩn, chỉ có thể dùng mạng chơi liều chứ được cái gì”.

Nhưng mà cảnh tượng họ nghĩ tới lại không xảy ra, ngay khi Sở Như Mộng chạm vào vòng tròn bên ngoài, đột nhiên cả cái vòng tròn bảo vệ chấn động một chút, từ nơi Sở Như Mộng chạm vào làm trung tâm phát ra một tầng năng lượng xanh nhạt lan toả ra toàn bộ vòng tròn.

Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn về phía Sở Như Mộng, Sở Như Mộng nhẹ gật đầu. Lạc Cảnh Thiên thấy vậy khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Một giây sau, vòng tròn bảo vệ đột nhiên biến mất một đoạn nhỏ, đám người Lạc Cảnh Thiên trực tiếp đi vào bên trong.

Thấy vậy những kẻ phía sau gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

“Không thể nào!”.

“Chúng làm sao lại mở ra được phong ấn? Cái này không có khả năng!”.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi vào. Đừng để chúng đoạt được bảo vật”.

Thế là cả đám đồng thời lao tới muốn vào bên trong, nhưng mà ngay lúc này, chỉ thấy đám người Lạc Cảnh Thiên ở bên trong dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía họ, sau đó, khe hở của vòng tròn năng lượng đóng lại.

Đám người kia thấy vậy ngẩn ra, cả đám gương mặt đều tức giận vô cùng.

“Mở ra! Mau mở ra!”.

“Ta nói cho ngươi biết, nếu hiện tại không mở ra, các ngươi một khi đi ra nhất định phải chết!”.

Lời này chính là lời của tên vừa mới chặn đường khiêu khích kia. Lạc Cảnh Thiên chỉ nở ra nụ cười vô hại, bàn tay đưa xuống chỉ xuống dưới mặt đất.

Tên kia vô thức cúi xuống, không biết từ lúc nào dưới chân hắn lại có mấy chục viên Hỏa Linh. Hắn gương mặt tái xanh nhìn lên, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên lúc này đã đưa tay lên, nhẹ búng một cái.

Tách!

Oanh!

Trong nháy mắt, một vụ nổ kinh thiên vang lên, toàn bộ địa hình xung quanh ngàn mét đều bị san thành bình địa. Bên ngoài từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới cùng đám người từ bên trong đi ra.

Nhìn trên mặt đất khắp nơi đều có người chết, một số người may mắn còn sống sót đều bị trọng thương không nhẹ.

“Không lưu người sống”. Âm thanh lạnh băng của Lạc Cảnh Thiên vang lên.

Đám người hiểu ý, đồng loạt đi lên đem những người còn sống giải quyết sạch sẽ.

“Không phải ở đây?”. Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn Sở Như Mộng hỏi.

“Cũng không phải, chỉ có điều nơi này đã bị lấp kín, không có cách nào đi tới chính điện”. Sở Như Mộng đáp.

“Nói như vậy... đường vào ở phía đối diện sao?”. Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói, sau đó liền dẫn người đi qua.

Khoảng nửa giờ sau, đám người cũng đi được tới phía đối diện của toà cung điện. Không có cách, cái cung điện này thật sự lớn lắm, lớn tới mức ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Phía bên này, ở bên ngoài có người đứng, số lượng vượt quá xa so với đám người kia. Hơn nữa phân chia vị trí vô cùng rõ ràng. Lạc Cảnh Thiên xem như biết tại sao đám người kia lại chỉ có thể vòng ra phía sau.

Hẳn là bị đám người này đuổi đi. Cũng chỉ có đáp án này mới có thể xác định tại sao nơi này phân chia vị trí lại như thế.

“Ha ha, các ngươi xem như tới”. Lúc này, một âm thanh cười đùa vang lên.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, trong mắt hiện lên một đạo sát khí. Rất nhanh sau đó liền thu lại, bởi vì âm thanh này, chính là Bạch Dực, Bạch Y Minh đoàn trưởng.

“Hó ra là ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng đáp, nhưng sau đó, ánh mắt hắn hơi híp lại, bởi vì hắn nhìn thấy một người khác – Bùi Tuấn Sinh!

“Xin chào, đã lâu không gặp”. Bùi Tuấn Sinh thấy Lạc Cảnh Thiên nhìn mình liền mỉm cười nói.

“Ngươi... ngươi làm sao...”. Diệp Tiểu Du chỉ Bùi Tuấn Sinh nói không ra lời.

“Ta làm sao lại ở đây đúng không? Làm sao lại cùng Bạch ca đứng chung phải không? Đương nhiên hết thảy đều nằm trong kế hoạch của chúng ta rồi”. Bùi Tuấn Sinh bật cười đáp.

Lạc Cảnh Thiên lúc này lại đột nhiên lên tiếng.

“Ha ha, quả thật có chút không nghĩ tới, ta thật sự rất ngạc nhiên, nhưng không phải là vì việc các ngươi ở đây, mà là việc... ngươi lại đi phục tùng một kẻ muốn ngươi chết. Thật sự đúng là không nghĩ tới”.

“Ngươi nói cái gì?”. Bùi Tuấn Sinh nhăn mặt hỏi lại.

Nhưng mà, Lạc Cảnh Thiên không có đáp lại hắn, ánh mắt nhìn vêc phía Bạch Dực nói.

“Kế hoạch không tồi, xem ra ngươi biết rất rõ ta”.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.