Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 599: Trương Phi Yến



“Bên ngoài làm gì ồn ào như vậy?”.

Một âm thanh nữ tử vang lên, nhìn qua liền thấy Thần Nữ từ trong đi ra, nhìn thấy hai người Lạc Cảnh Thiên, nàng hiếu kỳ hỏi.

“Các ngươi là…”.

“Mới vài ngày không gặp liền quên ta rồi?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Là ngươi!”. Thần Nữ kinh hãi thốt lên.

“Là ta, rất kinh ngạc sao?”.

“Ngươi làm sao… lại biến thành thế này? Hơn nữa… ngươi lại dám vào đây? Không sợ chết sao?”. Thần Nữ kinh ngạc hỏi.

“Thần Nữ, hai vị nữ… thúc thúc này muốn gặp ngài”. Thiến Thiến lên tiếng.

“Thiến Thiến, là ngươi đưa họ vào?”.

“Được rồi, ta đều tới đây, ai đưa vào rất trọng yếu sao?”.

“… Xác thực không có. Cho ngươi 5 phút, nói đi, tìm ta có chuyện gì”. Thần Nữ hơi cau mày nói.

“Tiểu Giai, ngươi cùng tiểu nha đầu kia lánh mặt một chút, ta cần cùng thần nữ nói chuyện”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Lạc Tuyết Giai mỉm cười nói.

“Cha?”.

“Yên tâm, Thần Nữ sẽ không đối với ta làm cái gì, dù sao ta đều tới đây không phải sao? Một lát nữa liền tới gặp ngươi, ngoan”. Lạc Cảnh Thiên cưng chiều xoa đầu nàng nói.

“Tốt a, Trương tỷ, đừng làm khó cha ta có được không”. Lạc Tuyết Giai nhìn Thần Nữ với ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp nói.

“… Được được được, thật sự phục ngươi, mỗi lần đều dùng chiêu này. Yên tâm đi, ta sẽ không động thủ với hắn”. Thần Nữ bất đắc dĩ nói.

Lạc Tuyết Giai nghe vậy mới yên tâm, sau đó lôi kéo Thiến Thiến rời đi.

“Ngươi họ Trương?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Đúng vậy, ta gọi Trương Phi Yến”. Thần Nữ đáp.

“Trương Phi Yến?”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một dòng ký ức xa xưa.

“Ngươi tại sao không giết ta?”.

“Thế nhân đều nói ngươi là ma đầu, nhưng mà ta biết, ngươi làm hết thảy cũng là bất đắc dĩ. Ta biết hôm nay ta giết ngươi, thì ngày mai ta cũng sẽ bước theo gót chân của ngươi. Đây là vận mệnh, ta không muốn chấp nhận điều đó, cha nên... cũng không muốn giết ngươi”.

“Vận mệnh? Nói trắng ra chính là không có thực lực mà thôi, nếu như nấm đấm đủ cứng, vận mệnh lại tính là cái gì?”.

“Ngươi không hiểu. Ngươi bị buộc, chúng ta cũng bị buộc. Mọi người đều biết vận mệnh không cách nào chạy thoát, chỉ là tới nhanh hay chậm. Mà ta thì khác, nếu như vận mệnh đã quyết định để ta chết, ta lựa chọn chết chậm một chút. Ta muốn để người thân của ta có thể đi tới thế giới này, cảm nhận nó, hưởng thụ nó, cũng vì nó mà phấn đấu”.

“Ngươi... cùng những người kia không giống. Ngươi biết nếu hôm nay ta không chết, tương lai kết quả sẽ thế nào không?”.

“Ha ha, kết quả sao? Có lẽ lúc đó ta sớm đã chết rồi. Ngươi đi đi, ta nói, hôm nay sẽ không giết ngươi”.

“... Đa tạ, ngươi gọi Trương Bàng đúng không? Nếu như tương lai ngươi còn sống, ta sẽ tới tìm ngươi. Nếu như ngươi chết, ân tình hôm nay, ta sẽ trả cho người thân của ngươi”.

“Ha ha ha, trong vũ trụ này, có lẽ lời hứa của ngươi là thứ đánh giá nhất đi. Nếu như ta thật sống không tới ngày đó...”.

“Phi Yến thế nào? Trương Phi Yến, ngươi có thể đặt tên con cháu của ngươi theo tên này, đến lúc đó ta sẽ giúp nàng ba việc”.

“Tại sao không phải là Trương Phi Long? Phi Yến... đây là tên nữ nhân a”.

“Ta đối với nam nhân không có hứng thú”.

“Ha ha, không nghĩ tới đại danh đỉnh đỉnh ma đầu lại có một mặt như vậy. Tốt, Trương Phi Yến, ta nhớ kỹ”.

Lạc Cảnh Thiên chìm trong ký ức.

“Uy, ngươi thế nào?”. Thần Nữ quơ quơ tay hỏi.

“A... Không có gì, đúng, ngươi biết ai tên Trương Bàng sao?”. Lạc Cảnh Thiên lấy lại tinh thần, sau đó dò hỏi.

“Trương Bàng? Ngươi ở đâu nghe qua cái tên này?”. Thần Nữ nhíu chặt lông mày hỏi.

“Hỏi chơi thôi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Nhìn phản ứng của nàng, hắn biết người kia cùng Thần Nữ có liên quan rất sâu. Nhìn kỹ một chút, Thần Nữ xác thực có điểm giống với tên kia.

“Hắc. Thật đúng là duyên phận đâu”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng thầm nghĩ.

Trương Bàng a Trương Bàng, không nghĩ tới ngươi lại có thể sống tới bây giờ. Đây chính là người ngươi chọn sao? Xem ra thời gian của ngươi cũng không còn bao lâu.

“Ngươi có ý gì?”. Thần Nữ nhíu mày hỏi.

“Không có, như vậy ân oán trước kia liền chấm dứt”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ân oán? Ha ha, ngươi thật đúng là dám nói, nếu như không phải ngày đó ngươi có Ám Thần Lệnh, ngươi cũng không có sống đến lúc này, còn nói cái gì ân oán? Nực cười”. Thần Nữ cười lạnh nói.

“Ngươi nghĩ như vậy cũng được. Ta hôm nay đến cũng không phải vì chuyện này, có hứng thú hay không cùng ta hợp tác?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Hợp tác?”.

“Ngươi không phải đang muốn tham gia tranh đoạt Thần Nữ bảng sao? Ta có thể giúp ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Giúp ta? Ngươi đừng đùa, chỉ bằng ngươi?”. Thần Nữ khinh thường nói.

Không phải nàng xem thường Lạc Cảnh Thiên, mà là Thần Nữ bảng, Lạc Cảnh Thiên là không nhúng tay được, ngay cả bán thần cũng không có tư cách này, Lạc Cảnh Thiên lại có năng lực gì chứ?!

“Ta biết ngươi không tin. Thần Nữ bảng, ngoài thực lực cá nhân ra, còn ảnh hưởng bởi danh vọng. Ngươi dẫn người vào đây còn không phải vì thế? Đừng chối, ta nhìn ra được. Ta có thể khiến danh vọng ngươi tăng thêm vài bậc, về phần thực lực... ngươi dám dẫn người vào chủ chiến trường, hẳn là rất có tự tin với thực lực của mình. Mà thiếu, chính là danh vọng, đúng không”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Vậy thì thế nào?”.

“Ngươi thật đúng là. Đến bây giờ làm sao vẫn không chịu tin tưởng đâu? Ta là muốn cùng ngươi hợp tác, đương nhiên biết cách để ngươi danh vọng tăng lên, ngươi biết, ta trước giờ chưa từng hứa suông”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Ngươi nói là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác. Ngươi không thể khiến ta tin tưởng, ta làm sao có thể hợp tác với ngươi?”.

“... Được rồi, ngươi dẫn người vào, đại bộ phẩn hẳn là đệ tử bình thường chứ? Dù sao đệ tử đại gia tộc đều có người phía sau, cho nên mục tiêu của ngươi chính là những đệ tử bình thường kia”.

“Mà đã là người bình thường, như vậy sẽ thiếu thốn rất nhiều tài nguyên. Chỉ cần có thể cung cấp đầy đủ, họ đối với ngươi sẽ giống như thiên lôi sai đâu đánh đó”.

“Ngươi bỏ ra được sao?”. Thần Nữ nhướng mày hỏi.

“Ta? Đương nhiên không được”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ngươi đùa giỡn ta?”. Thần Nữ tối sầm mặt tức giận nói.

“Không, ta không cung cấp tài nguyên được, nhưng tiểu Giai nàng làm được. Hơn nữa... tài nguyên còn chưa đủ, ta còn có thể cho ngươi vạn cái vũ khí cửu giai, vạn cái áo giáp cửu giai, như vậy... đủ sao?”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Tiểu Giai? Làm sao có thể? Nàng chỉ là...”.

“Nàng nhưng là con gái ta, ta sẽ không lấy nàng ra làm trò đùa”. Lạc Cảnh Thiên lập tức cắt đứt nói.

“... Chưa đủ. Ta biết hợp tác với ngươi chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức, hơn nữa với loại người như ngươi, nếu không phải không có biện pháp sẽ không tới cùng ta tìm kiếm hợp tác”.

“Cho nên, chỉ với những thứ kia chưa đủ để ta bất chấp nguy hiểm hợp tác với ngươi”. Thần Nữ lắc đầu nói.

“Ha ha, cho nên cái tiếp theo chính là ‘lập uy’”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Ý ngươi là...”.

Lạc Cảnh Thiên đem chuyện của Bạch Dực nói ra. Nghe xong, Thần Nữ chống cằm suy tư một lúc lâu.

Nếu như những gì Lạc Cảnh Thiên nói là thật, như vậy đừng nói trang đoạt vị trí Thần Nữ bảng, chỉ cần thành công, ngay cả vị trí đầu bảng cũng không phải không có khả năng.

Nhưng tính nguy hiểm cũng rất lớn, theo lời Lạc Cảnh Thiên nói, đối phương có tới tận cả trăm tên cửu giai. Mà phía họ, tính cả nàng vào ngay cả năm tên cũng chưa tới.

Chênh lệch như vậy có thể nói là giữa trời và đất cũng không quá chút nào. Hy vọng gần như bằng không, nhưng mà... Lạc Cảnh Thiên lại có thể nhiều lần sáng tạo kỳ tích.

Không nghi ngờ gì, Lạc Cảnh Thiên là muốn nàng lựa chọn có dám đánh cược hay không.

Đây là một vấn đề rất khó quyết định. Bởi vì chỉ cần đi sai một bước, nàng sẽ mất đi tất cả, nhưng nếu thành công... những gì lấy được có thể khiến nàng tiết kiệm vài trăm năm khổ tu.

“Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, trong ba ngày ta sẽ rời đi, bất kể ngươi đồng ý hay không, trong ba ngày tốt nhất cho ta câu trả lời”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Thần Nữ lâm vào xoắn xuýt liền lên tiếng.

“Tốt, ba ngày, ta sẽ cho ngươi đáp án”. Thần Nữ gật đầu nói.

“Đúng, hơi ngươi một câu, ngươi có thể lựa chọn không trả lời. Trương Bàng... trong gia tộc ngươi có IrCrry người này sao? Trên mặt có một cái vết sẹo hình chữ Z ngang trán, có không?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.

Thần Nữ ngẩn ra, nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên chằm chằm như muốn nhìn ra mục đích của hắn.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu, nhìn bộ dạng này, nàng hẳn là con chúa của Trương Bàng không có sai.

“Trương Phi Yến... cái tên này hẳn là hắn đặt cho ngươi chứ?”.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Thần Nữ nhịn không được quát lên.

“Ta không có ác ý, nói ra... ngươi cũng không hiểu. Thứ này... nếu có cơ hội, ngươi đem nó giao cho hắn. Dù sao... thời gian của hắn còn cũng không nhiều”. Lạc Cảnh Thiên lấy ra một thanh chủy thủ đưa cho Thần Nữ nói, sau đó liền quay người rời đi.

Thần Nữ nhìn thanh chủy thủ trên tay, lại nhìn Lạc Cảnh Thiên. Ánh mắt bên trong hiện lên rất nhiều sự nghi hoặc.

Ngươi rốt cuộc là ai chứ?!

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.