The "isekai"

Chương 28: Chapter Đánh Thức Góc Nhìn (2) (Nháp)



Chapter 24: Đánh Thức Góc Nhìn (2) (Nháp)

Cái cảm giác này...Là đau...Đau quá...Bỏng nữa...Và rát...V-Và...Lo sợ...Đáng sợ quá! Cái cảm xúc lo toang mọi thứ, tuyệt vọng khi nhận ra sự cô độc trên hành trình...Nó là nỗi sợ mà mình phải chịu đựng sao!? Nó là đại diện cho tất cả mọi thứ...! Bao gồm sự thúc tiến, hy vọng và c·ái c·hết...Tất cả...

Hắn nhìn lại bản thân rồi quan sát ra xung quanh nhưng không thấy một ai, tất cả chỉ là những vết không gian bị hắn xé toạc trong mệt mỏi, hắn cứ vô tình xé được mảnh giấy này thì một tờ giấy cứng đầu hơn lại xuất hiện. Khi đầu ngón tay hắn chạm và xé thì không gian luôn xuất hiện những âm thanh lục đục của kim loại rên rỉ dưới mặt nước. Thứ cảm nhận đó t·ấn c·ông vào nhận thức hắn dồn dập đến héo tàn tâm trí, phá hủy mọi cố gắng sống sót từ trước đến nay của hắn

Mình mệt...Mệt quá...Mình muốn được...Bánh ngọt trong cuốn sách ký ức. Những cây kẹo...Mình thích chúng...Bánh dâu...Kẹo Vami...Bánh kem chanh...Kẹo...

Loại suy nghĩ ngây ngô bất chợt hiện lên trong đầu hắn. Loại xúc cảm mệt mỏi mà hắn cảm nhận luôn làm Akira muốn bỏ cuộc nhưng hắn vẫn bước đi và thao túng từng loại cấu trúc của không gian. Cái trách nhiệm nặng nề này khiến hắn thấy mọi chuyện thật mệt mỏi, căng thẳng và rồi có một "tôi" khác xuất hiện để động viên hắn, giọng nói ấy mềm mại và bình tĩnh "đó chỉ mới là công việc nhỏ nhặt nhất trong trách nhiệm cậu đang gánh vác, đừng gục ngã...Cậu sẽ có được phần thưởng xứng đáng cho những chặng đường sắp tới. Lại đây, lại đây nào, chúng ta hãy cùng nhảy trên những chiếc bánh bông lan mềm mại và thơm phức này nhé~"

Akira bừng tỉnh khỏi sự suy sụp liếc nhìn mọi thứ

Xung quanh vẫn dày đặc các lớp thực tại dù mình có xé bỏ nó. Và...Tại sao bây giờ mình có thể nhìn không gian móp méo ấy dưới dạng vật chất thế này? Không phải không gian là không gì cả sao? Tại sao từng mảng đều có màu sắc riêng biệt, mật độ độc đáo của nó và cả cảm giác mông lung này là gì...? Từng vết rách được em ấy sử dụng kỹ thuật chiết tách đều thu hút ánh nhìn nhận xét của mình, thật kỳ diệu khi được tận mắt trông thấy một cảnh tượng tuyệt vời đến thế

Hắn đột ngột quay trở về góc nhìn hiện tại của bản thân, từng vệt đau đớn mà hắn cảm thấy đều biến mất để lại thực tại giả tưởng đang bảo vệ hắn

[Mình có thể âm thầm thao tác đằng sau, chuyển dời một phần thực tại ra chổ khác mà không cần phải xé chúng. Nó làm mình nhớ đến cô gái trong Vương Quốc Không Vua đó, mình có loại cảm giác bản thân sẽ quên em ấy sau khi ý thức mình được ổn định. Chà...Điều này như một giấc mộng tuyệt đẹp, sao Raphel không phát hiện ra mình đang giúp em ấy nhỉ? Mình muốn em nó phải mỉm cười kinh ngạc khi thấy Akira này đã thức tỉnh năng lực. Bá vãi lord~Haizzz...Chắc phải để em nó tự nhiên phát hiện thì mới đạt đủ giá trị mình muốn fufufu~]

Trông Raphel cực kỳ mệt mỏi nên hắn không tiện q·uấy r·ối cô

[Thực tại xung quanh đều rời đi khi mình thao tác đến sự giao động của nó, tùy thuộc vào loại cấu trúc mình có thể tác động mà thay đổi hoặc dời chúng đi...Quả là cảm giác vô vị, không thể nói đây là thành tích được vì loại tiếp xúc này quá là đơn giản của đơn giản đi~]

[Hửh?]

Akira đột ngột buồn nôn, tinh thần không chịu nổi sau cú sáp nhập giữa thực tại cao cấp với hiện thực Akira. Sự v·a c·hạm khiến hắn choáng váng, bước chân cũng chậm dần để khống chế thứ sắp tuông trào trong dạ dày. Ánh mắt của Raphel chú ý đến chuyển động bất thường của hắn nhưng vì tâm lý của cô quá yếu, sức mạnh cũng như lượng thông tin cô có đối với không gian xung quanh đang cực kỳ ít nên tiêu tốn năng lượng nhận thức nhiều hơn thông thường. Thành ra biểu hiện buồn nôn của hắn không đủ sức để cô chú ý mà lơ hắn qua một bên rồi tiếp tục tập trung công việc chiết tách

[Áp lực...Ra đây là áp lực khi...Bị thực tại đè lên...Thật thân quen nhưng cũng rất mới mẻ khi chính mình lại đang nhìn lên cái dòng năng lượng độc lập ấy dần trở thành một lớp vỏ rồi hoà tan...]

Loại cảm xúc khi gần thức tỉnh khiến ánh mắt Akira trông có hồn hơn ban nãy, quần thâm trên mắt cũng giảm đi để nhìn thấy tiêu cự của con ngươi đang tập trung tại một điểm

"À phải rồi, con Goblin giả tưởng đang ở đâu? Mày đâu rồi nhóc con? Mà khoan...!"

Tâm trí hắn phải chịu sự rối bời vì trước những thứ vừa đập vào tầm mắt hắn. Một loạt thông tin dưới dạng hình thức của khái niệm đang được hắn kiểm soát cùng với đó là không gian xung quanh đang vô cùng đáng sợ trước cách hắn đang biến hoá nó trong vô thức



"Shiet! Mình đang ở đâu thế này?! Wut the fuk!"

Hắn như bừng tỉnh khỏi loạt giấc mộng để ý thức có thể trở về hiện tại, sự điềm tĩnh trong mơ đã biến mất để lại cảm xúc hoang mang trước khung cảnh uốn éo điên cuồng xung quanh. Một màu sắc gần như là trắng xoá khiến mọi vật thể trong tầm mắt hắn rõ mồn một bởi sự xuất hiện những viền đen bao trọn lấy các góc cạnh của loại vật thể đó

"Wut the heck! Sao mình lại ở trong không gian này?"

"..."

Akira ngờ ngợ ra chút tàn dư của quá khứ khiến tâm trí hắn trầm lắng đi trông thấy

[...]

[Gì vậy...]

[Cảm giác này thật quen thuộc...Vết bỏng ở sau lưng, áp lực từ việc bị thực tại nghiền ép...Chỉ khác một chổ là Raphel trông không còn mệt mỏi như trước, khoảng thời gian này là lúc mình mới bắt đầu đi vào nhiễu loạn không thời gian sao?]

[Không...Theo loại cảm nhận mới mẻ này hẳn là trạng thái của tiêu thụ năng lượng, thông tin của năng lượng như mất đi như thể bị một vật nào đó vô hình cắn mất vậy. Trước mắt lại là các vật thể nặng hàng chục nghìn tấn hình thành từ năng lượng khởi nguyên đang lơ lửng trên bầu trời, các lớp thực tại giả tưởng quá mỏng manh để bảo vệ mình...Mình đã thấy được nó, thực tại?]

"Hự!!!"

Nét mặt hắn nhăn nhó trông vô cùng buồn cười khi mang dáng vẻ của một thằng ngốc. Hắn đã thật sự nhìn thấy hình dạng của thực tại, thứ sức ép từ một không gian thực tại đè lên cơ thể hắn khiến não bộ Akira ngay lập tức nát tương theo đúng nghĩa đen và vừa được tái tạo lại trong chớp mắt bằng phần Mana khởi nguyên lúc trước. Nếu ví thực tại như một tờ giấy, hiện thực là một mặt giấy có lối cấu trúc riêng biệt nằm bên trong thực tại nhưng đồng thời lại không cùng một cách vận hành thì không gian thực tại chính bên trong thực tại đó, là cấu trúc đã gầy dựng lên mọi thứ xung quanh chứa phạm trù của khái niệm không gian và thời gian

Bình thường thì hắn chỉ gánh chịu một diện tích nhỏ mà thực tại gây lên nhưng nếu nhìn thấy cấu trúc tức là nhìn vào bên trong thực tại thì đó chính là nhìn vào toàn bộ lớp thực tại đó. Cơ thể phải chịu toàn bộ sức ép thực tại của Hiện Thực Mở Rộng đè lên và hắn chắc chắn sẽ bốc hơi ngay lập tức. May thay cho Akira rằng hắn đang ở trong Điểm Kỳ Dị và nằm trong Vùng Tuyệt Đối nên hắn có thể thoát khỏi một lần bị sụp đổ hiện thực bằng vị trí hắn đang đứng nếu tính toàn bộ khoảng cách, diện tích thì chỉ vài nghìn kilomet vuông nhưng nếu hắn bước sang bên trái hai bước thì có thể chịu sức ép đến từ hàng nghìn tỷ kilomet vuông và nhanh chóng sụp đổ đến một Điểm Kỳ Dị

[Quả nhiên không thể duy trì được lâu. Tối thiểu chỉ nên là vài giây...Khả năng kiểm soát không gian có liên kết với ý thức, phải dựa vào ý thức hệ cũng như sức chịu đựng của tinh thần để trụ vững và thao túng...Mình hiểu rồi]

Cô thở một hơi, quay đầu nhìn về Akira truyền âm

'Mọi thứ đã trở về bình thường rồi Shiro...Không gian chỉ còn vài lớp thực tại cấp thấp nên Shiro có thể tùy tiện đi bất cứ đâu, Raphel không có ý định gây nguy hiểm đến Shiro vì vâỵ nếu Shiro vẫn còn tin tưởng Raphel thì xin hãy ở lại...'

Cô thở phào rũ rượi chân tay, hắn bắt gặp đôi chân run rẩy của Raphel liền nhớ lại khoảng khắc bản thân đã hèn nhát bỏ chạy khi cảm xúc bị r·ối l·oạn. Cơ thể cô bị phanh thây chỉ chừa lại cái đầu nối liền với phần thân dưới qua chuỗi xương sống, vẻ mặt đau đớn nhưng cố kiềm chế của cô đã in đậm trong tâm trí hắn không tài nào dứt ra được. Hắn không biết vì sao mà lúc này hắn càng điềm tĩnh hơn mọi khi, có lẽ là nhờ khôi phục thêm một chút ký ức hoặc tiềm thức của hắn vừa gặp cơn đau đến mất hết cảm xúc nên Akira mới bình tĩnh được đến thế



[Một góc nhìn mới...Là đây sao?]

Trong quá khứ từng có một lời nói luôn giao động trái tim hắn khiến Akira phải suy ngẫm bởi sự quen thuộc

[Cảm giác mà mình vừa trải nghiệm qua...Cơn đau đến điên cuồng nhưng chỉ có thể rên rỉ trong âm thầm, nỗi tuyệt vọng như một cô bé lạc lõng giữa đám đông, cái trách nhiệm nặng nề nghiền ép bản thân phải cố gắng...]

"Ra là vậy..."

Hiện tại hắn không thể tác động lên thực tại nhưng hắn có thể nhìn thấy ảnh hưởng của thực tại nếu đối phương lấy hình thức đó để chiến đấu. Lúc này hắn đứng im tại chổ, nhìn ngắm quan cảnh một lượt để thấy các lớp thực tại đang chồng chéo lên nhau thành những cấu trúc hư cấu không có hình dạng cố định và ổn định, thường xuyên tự sụp đổ lẫn nhau hoặc sáp nhập vào nhau gây ra sự cộng hưởng tại bề mặt nơi sát nhập. Điểm chung của mọi cấu trúc đó là có bề mặt không định hướng, cấu trúc là một dạng khác của chiếc bình klein và nó gần giống dải vân Mobius, khi một thực tại cấp cao xuất hiện đó chính là thời điểm của một thực tại sắp tiếp cận với chiều Hilbert

[Hoá ra mình đau đớn chỉ vì những mặt Euclid này...Sự tồn tại của cấu trúc trước mắt mới chính là thứ đáng sợ nhất. Bây giờ để củng cố năng lực thì chỉ còn cách là hấp thụ khối TIE...]

Thông qua kinh nghiệm trước và một chút ký ức đã đánh thức, hắn biết được khối cầu hắn vừa dùng có tên là TIE và công dụng của nó là tái tạo lên thực tại hoặc kiểm soát thực tại. Vừa nhớ ra hình dạng ấy liền giúp hắn thêm phần tự tin nếu gặp lại cái nét mặt hay cười mỉm đáng ghét của Goblin thì hắn sẽ không ngần ngại mà vả một vố vào mồm nó trước khi nó kịp lên tiếng

Hắn bước đến ngọn đồi phía trước ngắm nhìn cơ thể Goblin đang tiều tụy ngã người xuống. Nó đã ngồi đó suốt hàng thập kỷ nhưng đối với hắn thì chỉ như cái chớp mắt vậy nên dáng vẻ già nua của Goblin trông vô cùng khác với lần đầu cả hai gặp mặt. Dựa trên kiến thức hạn hẹp của Akira, hắn ngơ ngác không hiểu vòng lặp này rốt cuộc đã gặp trục trặc ở đâu để khiến Goblin phải chịu ăn mòn của thời gian

Giọng nói của nó hơi chút run lẫy bẩy, buông xuôi, lại có chút nghẹn ngào dường như nó đã uất ức gào thét rất lâu. Bộ đồ nó đang mặc trùng khớp với bộ đồ mà Akira đang mang trên người làm hắn hơi ngạc nhiên trước vẻ mặt đó của nó khi phát hiện ra dáng đứng của hắn từ xa

"N...Ng...Ng...Ngài..."

"Ng...Ngài...Ngài...Ng...Ng...Nga..."

"Ngài...Đã...Làm...Cách...Nào...?!!"

"Tại sao ta...Lại có danh hiệu...Của Dũng sĩ...? Thứ mà không thể có trừ khi ta là thực thể...Thực thể...Trong khi ta vốn là được ngài tạo nên...Được sở hữu sự tồn tại!"

"Thay đổi cả cấu trúc lịch sử...Biến đổi một dạng tồn tại này sang một cấu trúc độc đáo khác...Đó...Đó cũng là do quỹ đạo sao?"

Nó dằn vặt bóp nghẹn lòng ngực mình

"Quá đủ rồi...Ta...Ta...Ta...Quá đủ rồi...!"



"Dù ta có làm gì...Có làm cách nào thì không gian này cũng không chịu sụp đổ."

"Ta đã mắc kẹt trong cái vòng lặp hết lần này đến lần khác, ở đó phải trải qua hàng nghìn năm để chờ ngài đến...Giết ngài...Phá vỡ kết cấu hiện thực của ngài...Cũng không thể...Không thể...Không...Thoát được..."

Hắn vội ngắt lời

"Tao thấy mày chỉ xoay khối cầu rồi biến mất thôi mà? Mày chỉ để lại thực thể khác chui xuống mà làm như tao đã gặp mày rất nhiều lần vậy."

"..."

Nó im lặng một lúc liền mở miệng với giọng điệu tuyệt vọng

"L...Lâu quá rồi. Thật sự ta không thể nhớ thông tin mà ngài vừa nói cho ta. Ký ức xa xăm nhất ta hồi tưởng được chỉ là một số hình ảnh mơ hồ, có lẽ ta chưa từng gặp ngài bao giờ nhưng...Ta lại mắc kẹt trong vòng lặp nào đó bản thân còn không hay biết, quyền năng hay sức mạnh đều được khôi phục...Dù ở trong hiện thực của ngài thì ta vẫn có thể sử dụng quyền năng của mình để phá sập mọi cấu trúc vững chắc xung quanh...Ta đã làm mọi cách có thể...Dù là g·iết ngài, giam cầm ngài, đồng hoá hay thậm chí là c·ướp được quyền năng Không Gian Dị Tượng...Thì ta vẫn kẹt tại chiều không gian đó hàng trăm năm ở một cái vòng lặp, hàng trăm nghìn, hàng triệu năm ở nhiều vòng lặp...Hệ Entropy không hề tăng lên khi ta tiếp xúc với nó, tại sao lại có thể khi ta vẫn dùng được hệ số của vũ trụ, tạo ra một hằng số...Quyền năng như một vị chúa đích thực nhưng lại không thể thoát khỏi chính cấu trúc độc đáo ấy!??"

"Đây đã là vòng lặp thứ bao nhiêu? Ta cũng không nhớ...Mắc kẹt ở cái nơi...Xung quanh là ảnh hưởng toàn diện lên cả hiện thực khiến ta bị nhốt trong một thứ bí ẩn chờ ngài đến. Tự sát hay tìm lối thoát cũng không thể ra khỏi vòng lặp...Thậm chí ta còn giúp ngài tìm thấy sức mạnh, chỉ dẫn ngài, làm đủ mọi cách nhưng thời khắc vòng lặp được khởi động thì tất cả như công cốc. Những lần gặp ngài có lẽ là ta chỉ gặp một sự việc nào đó không thể giải thích bằng lời nói. Ah! Đúng rồi...Trước khi đi vào vòng lặp, ta đã đến một thời không nào đó trắng xoá, mật độ năng lượng như bão hoà khắp căn phòng và chúng không hề có vùng lúng xuống, có thể thấy được diện tích của nó nhưng đồng thời lại trải dài đến vô tận."

Nó mấp máy sợ hãi, hai bàn tay không tự chủ được mà sờ soạn khắp mặt mình với vẻ hoảng loạn

"Ta...Ta đã gặp ngài ở đó! Phải rồi phải rồi...Ta đã gặp ngài ở đó...Ở đó...Ở đó, là ở đó...Ta đã không hỏi ngài...Ở đó...Tại sao! Ta lại không hỏi n-ngài...Ở đó...? Ở đó...Ở đó...Ở...Ở..Ở...Ở..."

[Xem ra ý thức của sự tồn tại này đã mất hết, mình có thể nhìn thấy quyền năng mà nó đang sở hữu. Là một loại chuyển đổi nào đó khá giống với một điều luật trên Luật Lệ Thế Giới]

Từ sau khi hắn ra ngoài Vương Quốc Không Vua cộng thêm trước đó từng tiếp xúc với khối cầu TIE thì hắn đã ngầm hiểu được nguyên lý tác động lên không gian cũng như cách đánh sập nó. Nhưng vì khả năng không đủ nên hắn chỉ nhìn được mà không làm gì được trước kết cấu thực tại Euclid vững chắc

Akira từ từ tiến đến gần Goblin đang tuyệt vọng gục mặt xuống để hắn toàn quyền lấy đi mọi thứ. Hắn bình thản đưa tay móc trong túi Golbin thêm một khối TIE, dựt đứt dây truyền trên trán, cánh tay gom ra nhiều viên pha lê đen tuyền nối lại với nhau. Hấp thụ phần đặc tính từ Goblin được thế giới gọi là quyền năng Chuyển Đổi Vật Chất. Nhưng lúc này hắn không đủ nhận thức để chuyển đổi các vật chất nặng vì quyền năng chủ chốt chính là kiểm soát khối lượng bên trong một vật chất. Hắn hiểu cơ bản về quyền năng này là nó có thể chuyển đổi năng lượng thành vật chất và từ vật chất chuyển sang năng lượng, nếu dùng để t·ấn c·ông thì hắn sẽ tạo ra hạt phản vật chất từ sự chuyển đổi nhằm tăng sự bùng nổ năng lượng hoặc nếu Akira đủ nhận thức thì hắn toàn quyền kiểm soát hạt Proton khiến chúng bị phá hủy

Còn việc hạt phản vật chất rất khó xảy ra khi chỉ chuyển đổi một hạt vật chất nhưng nếu hắn chuyển đổi hàng tấn vật chất thì có xác xuất sẽ cho ra phản hạt, từ đó mà một vật chất tối được hình thành dựa trên xác xuất. Từ vật chất tối hoá hình thành bất kỳ vật chất nào mà Akira muốn nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chuyển đổi một đồng xu với kích thước 2,5 centimet, cân nặng vài gam thành một vật nặng 40 kg và hơn hết hắn phải khống chế áp suất tác động lên bề mặt vật thể, khống chế thể tích khi diện tích được mở rộng nhờ vào vật chất tối biến đổi thành vật chất thông thường. Thứ năng lượng được thêm vào chính là năng lượng tối như hệ quả của việc vật chất bị hắn thao túng, còn khối lượng được thêm vào chính là vật chất tối. Tuy nhiên hiện tại hắn không thể kiểm soát vật chất tối vì tuy gọi là vật chất nhưng loại vật chất đó không phải một dạng thông tin 3 chiều, có thể nó là chiều 2,5 chiều hoặc hơn thế nên kết quả của sự chuyển đổi có xuất hiện bao nhiêu hạt vật chất tối thì hắn không tài nào kiểm soát trừ phi được sự cấp phép của quyền năng để toàn ý kiểm soát lượng thông tin chi tiết từ một hạt nhằm khiến nó tạo ra một hạt vật chất tối

Tùy thuộc vào quyền năng mà việc kiểm soát mật độ vật chất và năng lượng để một vật biến đổi sang hình thái bản thân hắn muốn đều cần những điều kiện thoả mãn không nhất thiết phải tuân theo các logic thông thường. Phần lớn là Akira cần tập trung chủ yếu vào phần vật chất đó sẽ mang năng lượng như thế nào, cân bằng như thế nào nhưng có một thứ ép buộc phải tuân theo quy luật tự nhiên ở thế giới này đó là nó phải sở hữu tính "hiện thực mở rộng" tránh tạo ra một vật chất không thể được kiểm định dẫn tới việc thất thoát thông tin đánh động đến Cây Thế Giới phát giác, đồng thời hệ Entropy sẽ nhanh chóng gia tăng phi mã

Khi một vật chất không sở hữu tính "hiện thực mở rộng" nó sẽ tồn tại dưới dạng lưu trữ của không gian 2,5D tức ngoài những thực thể có thể tác động đến không gian ra thì không một ai có thể nhìn thấy vật chất đó hoặc chạm vào nó. Nhưng vì Akira đang nằm trong không gian độc lập nơi mà Cây Thế Giới không thể kiểm soát nên việc chuyển đổi đều tùy thuộc vào cách hắn nắm giữ khả năng Chuyển Đổi Vật Chất là bao nhiêu. Hắn nhanh chóng được Raphel giải đáp cho giả định đó bằng việc nói ra hệ Entropy trong thế giới "isekai" được hiểu rằng là một dạng năng lượng của nhận thức. Nói xong cô liền thực hành tạo ra một khối lập phương trên nền đất nhưng không thêm cho nó tính "hiện thực mở rộng" khiến cho một con kiến lại có thể đi xuyên qua khối lập phương như chưa có chuyện gì xảy ra và hắn bắt đầu nôn oẹ trước áp lực đáng sợ mà hệ Entropy đang gia tăng phi mã lên "hiện thực của Akira"

[Con bé dùng cách cực đoan quá, nó không sợ mình sẽ bị làm sao à?]

Akira thầm nghĩ, dựa trên cách hắn hiểu biết về năng lượng, vật chất tối để tổng quát các khả năng có thể có. Trong lúc nghĩ đến nhiều phương pháp khả thi nhất, hắn lại nhớ được những kiến thức mà mình đã học trên mạng và áp dụng lên thế giới thực

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.