The "isekai"

Chương 31: Chapter Tính Tương Đối (1) (Nháp)



Chapter 27: Tính Tương Đối (1) (Nháp)

"Hà...Hà..."

"..."

[Ba tuần trước vừa thực hành xong Ma pháp Thánh cấp hoàn chỉnh thì gặp ngay các triệu chứng của cảm cúm...Mình tưởng cái cơ thể này mạnh mẽ lắm~Hoá ra là yếu như sên]

Bệnh truyền nhiễm trong Vùng Tuyệt Đối không thể được cứu chữa bằng Ma pháp vì tính ăn mòn Mana nên đa phần người bệnh đều cầu may mắn để qua khỏi. Và hắn thì thường dựa vào vận may mà sống lay lắt trong vùng không gian cực kỳ nguy hiểm này. Nếu hắn không gặp may thì ngay từ đầu Akira đã dính phải nhiều c·hất đ·ộc từ hàng trăm đợt phục kích của những con côn trùng săn mồi, do đó hắn cũng cho rằng vận may chính là một loại năng lực đến cả sự tồn tại cũng không thể ảnh hưởng lên cục bộ

[Phù! Hoa hết cả mắt]

[Cảm cúm quả nhiên là thiên địch của nhân loại! Đa phần những c·ái c·hết trên thế giới đều đến từ cảm cúm mà ra...Thiên địch...Đúng là thiên địch!]

[Liên quan đến cảm cúm làm mình nhớ đến lũ muỗi ở đây. Tuy chỉ có vài con nhưng chúng đều to như voi trên Trái Đất. Cái râu của nó mà chạm vào người mình thì y như rằng...Lại phải c·ấp c·ứu khỏi bị nhiễm độc. Nhưng phải công nhận là nơi đây luôn toả ra màu sắc của c·ái c·hết, nói thiệt! Địa hình thì cây cối xanh um tùm mà còn khổng lồ nữa chứ, dựa vào ánh sáng xanh lá mờ mịt mà đi nhưng nếu bố nào yếu bóng vía gặp được bọn muỗi đi ngang qua rừng dây leo, rông rêu thì có khi bố ấy đái ra máu mất...Nhìn vừa creepy lại còn tởm lợn hết sức!]

[Diện nguy hiểm mình cần liệt vào chính là lũ rết to như hai chiếc xe bus cộng lại này...Vừa nhanh, vừa cứng lại còn thông thạo mọi địa hình, leo chèo cực kỳ chuyên nghiệp. Để mà thoát khỏi bọn nó thì không thể trừ phi gặp được một cái hang động với lối vào chỉ là một khe nhỏ]

[Hmmm...]

[Nghĩ lại thì khi ấy đúng thật mình đã khá hoảng sợ, cả mình với Raphel đều đâm đầu mà chạy trốn không biết trời đất, cả hai thậm chí còn kh·iếp sợ trước một bầy rết đông như quân nguyên truy đuổi nữa chứ~Haizzz...Nghĩ cũng buồn cười khi nhớ lại đôi môi cắn chặt răng của em ấy, sự sợ hãi hiện rõ trên đôi mắt nhưng vẫn cố nắm chặt tay mình không buông, cái này là tinh thần trách nhiệm bảo vệ mình đây mà. Đúng là...Càng tiến gần Điểm Kỳ Dị, mức độ gặp hỗn loạn trong Raphel càng mạnh hơn, lớp thực tại sẽ ngày một dày đặc và cấu tạo vững chắc đến không thể chiết tách, em ấy lại phải kiệt sức để cố tách nó...]

[Bây giờ Raphel có lẽ đã chui ra khỏi hang động để tìm giải pháp. Thay vì chiết tách thì cả hai phải đi lòng vòng...Chả biết em nó thoát khỏi bầy rết bằng cách nào nhưng lúc mình đi vào góc nhìn của em ấy, mình đã từng đọc được một nỗi sợ chính là cực kỳ sợ côn trùng. Em ấy vẫn rất hoảng sợ nhưng giữ im lặng để thể hiện mình là một cá thể mạnh mẽ để tạo dựng sự tin tưởng, hẳn là vậy]

Akira siết chặt nắm tay ghì chặt cái đầu như muốn bóp nát chính mình, cơn đau nhức khiến hắn bị nó h·ành h·ạ trong nhiều giờ liên tục mà không được nghỉ ngơi

"Phù..."

[Haizzz...Không tài nào ngủ nổi...]

[Trước đó mình đã ngủ hơn mười sáu tiếng, chúa ơi...Xem ra cái cơ thể này còn quá yếu khi đối phó với bệnh tật. Mồ hôi trên mặt mình nhớp nháp như này có lẽ khi ôm Raphel sẽ rất sướng, ừ nhỉ! Sao mình không tài nào nghĩ ra cái ôm đó~]

[Cơ thể của Raphel mát lạnh như đá vậy...bắp thịt lại mềm, mịn và non. Điểm đặc biệt của Loli là nằm ở đây sao...?]

"Hàaaa...Tch! Tch!"



[Với loại suy nghĩ kiểu này nếu để em nó đọc được thì trông mình như tên ấm dâu có loại ý nghĩ bệnh hoạn ấy...không biết Raphel có nghĩ mình kinh tởm không chứ đến cả bản thân cũng muốn đấm chính mình rồi đấy. Hmmm...Phần lớn chắc là không. Mong là vậy~]

Akira nhìn xuống vệt áo đẫm mồ hôi của mình mà tiếp tục thờ dài trong mệt mỏi. Hắn không muốn đi vào khu vui chơi của Raphel vì hắn nghĩ -Có lẽ mình sẽ thấy được những bí mật không nên biết- Hoặc đại loại như vậy. Suy cho cùng thì mọi thứ bắt nguồn từ bản năng thận trọng của hắn

[Nhìn bản thân khá tàn tạ, well...Đánh đổi để mình làm quen với nghịch cảnh khắc nghiệt của khu rừng thì đây là một sự trao đổi đồng giá và xứng đáng! Mana thuần khiết vẫn đang cố sinh ra để chữa lành một phần tính ăn mòn này, quả nhiên là cần một lượng lớn để tẩy rửa tất cả]

[Dục vọng ơi~Xin hãy ban cho ta một dục vọng để qua khỏi căn bệnh quái ác này...]

[...]

[Hàaaaaa...lạnh quá~Mình không thể trụ nổi cái cảm giác đáng sợ này, mình muốn vùng lên để khai chiến với mẹ thiên nhiên vì bà ta dám cho mình loại cảm cúm chó c·hết. Hừ! Đầu thì đau như búa bổ, cái lạnh thì muốn mình nhắm mắt để được giấc ngủ ngàn thu...Còn tai hoạ thiên nhiên nào chưa xuống thì cứ giáng xuống hết đi bọn khốn!]

[Cái lạnh suy cho cùng vẫn là khó chịu nhất đối với mình, thật khốn nạn đấy mẹ thiên nhiên...L-Lạnh quá...]

Lại thêm một tiếng trôi qua, hắn đảo một vòng vẫn không thấy cô trở về liền tiếp tục chìm vào những suy nghĩ của bản thân

[Mình hiện giờ...Con người lẫn tính cách cũng thật khác xa với trước đó. Điều này chắc là đáng mừng, không còn quan ngại đến con người hay điên loạn của mọi thứ xung quanh. Tất cả chỉ còn lại là một sự bình tĩnh đến đáng sợ, và nó cho mình thấy có một thứ nào đó đã tác động lên cảm xúc của mình]

[Người thường khi isekai vào đây thường sẽ chìm vào sợ hãi khi đối với họ, thế giới này quá xa lạ hoặc họ sẽ đắm chìm vào dục vọng từ cơ thể của Raphel...mình thì hoàn toàn cảm thấy ổn với điều đó. Nhưng công nhận là em ấy khá dễ dãi khi mình đưa ra một yêu cầu nào đó và em ấy chỉ im lặng mặc kệ. Nếu mình cứ lấn tới thì ẻm vẫn sẽ im lặng mà làm theo, một khuôn mặt lạnh băng nhưng có chút miễn cưỡng trong ánh mắt...]

"!"

Cô cởi bỏ lớp tàn hình bên ngoài, trong tay xuất hiện nhiều dược liệu kỳ quái và theo trí nhớ của hắn được biết, thì đó đều là các dược liệu để nấu ra thuốc chữa cảm cúm cực kỳ hiệu quả

Cô vừa dùng loại quang học từ Ma pháp Ánh Sáng, cho phép cô tác động đến các giao động điện từ môi trường xung quanh, phân tán năng lượng gây nên hiện tượng nhiễu. Bề ngoài thì chỉ thấy một vệt sáng còn bên trong thì cô vẫn hoạt động như bình thường, chỉ là lúc này cô như một tia sáng dẹp di chuyển tốc độ cao qua từng ngã rẽ, bật nhảy lên các nhánh cây, cố gắng tìm được nhiều dược liệu càng tốt để chữa bệnh cho hắn

Akira lặng lẽ nhìn dáng vẻ cặm cụi nấu thuốc của Raphel, một bộ dáng đáng yêu và khá lúng túng khi cố tập trung ngắt từng miếng quả dại bằng tay để chúng không bị bấy nhầy bởi lực từ cô tạo ra

[Có lẽ đây là cảm giác được sống, sống để thưởng thức cái thế giới này...Mình đã từng rất lo về điều kiện sống đối với thế giới nhưng nói sao nhỉ...? Vì hệ thống thông tin sẽ tự lọc nỗi sợ và rồi mình sẽ thích nghi dù cho đó có là nỗi ám ảnh đi chăng nữa nên mình cảm thấy sống như vầy cũng rất yên ổn, đúng không?]

Đôi môi hắn muốn mấp máy nhưng chợt ho sặc sụa vì căn bệnh đã chuyển biến đến giai đoạn tiếp theo. Trông thấy hắn như vậy, cô bắt đầu thao tác nhanh hơn và dùng cả nén nhận thức để bản thân nhìn rõ sự vật cực kỳ chi tiết, từ đó mà chọn lọc cũng như đong đếm khối lượng của thuốc đều chính xác và nấu ra một loại dược trị cảm cúm hiệu quả không chứa nhiều tạp chất bên trong



Trong lúc hắn thấy cô bắt đầu nhanh tay thì Akira lại mở miệng :"Ma pháp vừa rồi...Sao em làm được hay thế."

'Đó là một dạng ảo ảnh của ánh sáng, giống như một tấm gương. Shiro cứ hiểu là như vậy.'

"Em biết là sẽ không dạy tôi nên mới không giải thích tường tận à?"

'Vâng, nó không phù hợp với tình huống hiện giờ của chúng ta. Vì nó quá tụt hậu khi so sánh với những ma pháp cần được ưu tiên. Còn một cái nữa, nó là ma pháp đời đầu, còn chưa được cải tiến bởi nền văn minh Logical nên việc học sẽ mất rất nhiều thời gian.'

Nền văn minh Logical là một trong những nền văn minh tiên phong trong cuộc tìm kiếm Ma pháp kéo dài hơn sáu ngàn năm. Bọn họ là những người tìm ra Ma pháp Ánh sáng và Ma pháp Tối sớm nhất cũng như phát triển nó một cách nhanh chóng, đồng thời cũng là nền văn minh có sự phát triển về cấu trúc nhanh nhất từng được Cây Thế Giới công nhận là nền văn minh có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất vũ trụ, được Luật Lệ Thế Giới phải liệt nền văn minh Logical so với thực tại cấp Apollyon

"Nhưng em có thể giải thích về cách biến một con người trở thành ánh sáng, thu hẹp cả kích thước ảnh hưởng đến sự tương đối từ người quan sát cho đến người thực hiện. Chưa kể nó còn không cần phải đi với vận tốc ánh sáng để đạt được hình dáng ấy?"

'Uhm...Cách ma pháp hoạt động là thay đổi cấu trúc Raphel thành một hình dạng của tia sáng và chỉ có thể di chuyển khi trong hình dạng đó. Raphel không thể t·ấn c·ông hay làm bất kỳ hành động nào khác, chỉ khi Raphel đứng im và giải đi Ma pháp thì bản thân mới tự do hành động. Còn đột nhiên giải trừ thì cơ thể sẽ lao theo vận tốc cơ bản của ánh sáng, thứ giúp Raphel làm được ma pháp đó chính là ảnh hưởng đến luật lệ, nghịch lý của Thế Giới Isekai cụ thể là lách luật.'

[Sao em không dùng Ma pháp khác?]

Cô hơi khựng người, lảng tránh ánh mắt vì cô biết hắn sẽ nhìn vào đó để đọc được cảm xúc trong cô

'Ừm...Vì Raphel chỉ biết Ma pháp đó...'

Vẻ ngượng ngùng khi Raphel đọc được tâm tính của hắn làm cô chỉ muốn che mặt xấu hổ

"..."

[Chà...Được rồi...]

Con ngươi hắn nhìn lên hang động bị quấn đầy dây leo biết di chuyển, nhìn những quỹ đạo ngẫu nhiên của bọn chúng khiến Akira dễ chìm vào hồi ức với nhiều suy nghĩ

[Mình đã ngẫm lại cuộc sống ở Trái Đất. Mỗi lần nhớ đến B, nhớ đến Elther là mình lại cảm thấy chua xót]

[Luôn có một nguồn động lực vô hình nào đó thúc đẩy mình phải đi tiếp, không hối hận với những quyết định mình đưa ra. Nhưng...Mà tại sao mình lại sở hữu gương mặt của B? Có lẽ đây cũng là vóc dáng hiện tại của cậu ta...Nhưng sao mình lại mang cơ thể này khi isekai đến nhỉ?]

[Đúng là lúc trước mình có mong muốn mang vẻ đẹp của B nhưng không đến mức phải giống đến như vậy, trông nó cứ biến thái kiểu gì...Nhìn vào con mắt đen, đôi lông mi lại dài và trắng như bạch tạng, mình nhớ là B không mang đôi mắt và cặp lông mi này đâu. Hmmm...Chẳng ai lại nghĩ đằng sau gương mặt đẹp trai này lại là một tên khủng bố, chuyên đánh boom khắp các thành phố đông đúc dân qua lại]

[Còn về Raphel...Em nó làm mình liên tưởng đến bộ Anime mang mở đầu là giải cứu một bé Loli sau đó cùng em nó đi chu du khắp đại lục, được tác giả buff để dễ dàng out meta cho đỡ phải đau đầu nặn ra cách lấp mấy cái hố to đùng. Tuy bộ ấy như hạch và mình chả nuốt nổi năm tập đầu của phim nhưng cái mô típ tập một như trên làm mình thấy khá quen thuộc]



[Liệu khi ấy mình mới bộc lộ được sức mạnh thật sự~? có trời mới biết...]

"Haizzz...Raphel."

'?'

[Đôi khi...]

[Mọi sự vật đều bất chợt trở nên kỳ dị. Chả biết em có nhận ra không chứ tôi là thấy vô lý rồi đấy...Em không nghe nhầm đâu, không gian đã từng tua chậm đấy. Không thời gian khi đó giống như một thước phim bị tua chậm chuyển động. Người thường đâu thể nhìn thấy quỹ đạo rơi của chiếc lá đâu~? Thế mà tôi lại nhìn được nó...Chiếc lá...Rơi rất chậm...Rất chậm...]

'Không thời gian vốn xảy ra những biến số đó liên tục. Chẳng qua là Shiro không kịp nhận thấy sự thay đổi vì nó chậm thì chuyển động và cả ý thức của Shiro cũng chậm theo nó nên nhìn một cách tổng thể thì Shiro vẫn xem một giây là một giây còn không thời gian thì đã là năm giây trôi qua.'

[Mặc dù nó không có một chu kỳ cố định mà là ngẫu nhiên nhưng nếu tôi bắt gặp được khung cảnh ấy, thế giới quan trong tôi như rung chuyển]

'Đừng lo lắng shiro, đó luôn là biến số thường thấy ở cấp độ đa vũ trụ. Sẽ không sao đâu.'

Câu trả lời của cô không thể khiến hắn hài lòng. Có những lúc hắn tự mình làm được việc đó nhưng nó mơ hồ và giống ngẫu nhiên khi lúc có lúc không, càng nghe hắn càng không thấy thoả đáng và mặt khác thì thầm trách bản thân chỉ là đang ảo tưởng

"Haizzz..."

Rũ bỏ cảm giác vướng mắc đó, hắn tiếp tục nghĩ lan man nhưng ánh mắt thì nhìn về hướng cô đang làm việc

[Cảm cúm ngày một nặng, nhìn thấy dáng vẻ quan tâm chăm sóc của em nó nghĩ mà thương. Nếu số phận của mình là một bộ phim từ lúc isekai đến nay thì theo cảm quan mà nói...]

[Mình chả có mấy đất diễn, ai lại đi theo dõi một thằng yếu đuối lại còn hèn nhát, ngạo mạn đâu chứ~Ngoại trừ lúc mình ngầu vãi lord khi đối mặt với con Nhân mã thì còn lại đều khá an nhàn. Mong khi lên phim nó sẽ cắt hết cảnh mình xàm sỡ ngực của Raphel rồi chiếu những lúc mình tránh được đòn của Nhân mã...]

[Mà phim sẽ hợp lý nếu cho khoảng thời gian này là timeskip~Fufu~]

'Dậy uống thuốc nào, Shiro.'

"Âu kay!"

Hắn ngồi bật dậy, vẫn ra vẻ ốm yếu và húp từng chút nước thuốc trong gáo dừa. Thuốc có vị cực kỳ đắng nhưng biểu cảm của hắn không hề nhăn nhó hay chê bai đồ uống

[Công sức của em ấy...Thật đáng ngưỡng mộ. Cơ thể của ẻm chắc cũng mệt mỏi y chang mình vì tính liên kết của cả hai mà mình bị gì thì em nó cũng bị tương tự. Đúng là trâu bò mà~]

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.