The "isekai"

Chương 36: Chapter Beta (2) (Nháp)



Chapter 32: Beta (2) (Nháp)

Nó làm tôi liên tưởng đến các mê cung rồi đến các hầm ngục dạng như Anime, liệu thế giới này có đang lấy ý tưởng từ nó?]

'Hầm ngục...'

"Đúng, hầm ngục. Thế giới này có hầm ngục không Raphel?"

Raphel nhìn vào ánh mắt hắn chợt ngẫm nghĩ một lát

Hắn được cô dẫn sang một hướng khác khi đầu óc còn có các suy nghĩ mơ màng, chiều không gian đã xuất hiện thêm một con đường được lát bằng xi măng, bao phủ nó là những cánh rừng cao vài mét, thoang thoảng nét công viên nhưng nó rất hoang dã. Từng tia nắng chiếu xuống tạo nên một khung cảnh yên bình, ấm áp và phía trước là hàng bụi rậm đầy rừng cây tạo thành ngã ba bên trong khu rừng

Hắn tỏ ra ngạc nhiên với vụ chuyển đổi thực tại cấp cao đột ngột như thế này. Hắn hướng mắt nhìn lên từng cành cây được ánh nắng len lỏi xuống bên dưới, còn cánh tay thì đã vô thức mà đung đưa theo sự tĩnh lặng của không gian, loại nhận thức không tự chủ này làm đầu óc hắn hơi mơ hồ mang theo cảm vị mất mát

[Cái bầu không khí này thật hiếm có]

Đoạn đường phía trước dài hàng trăm mét, đây là con đường chính nên cô không phải chiết tách, điều kỳ lạ khi hắn đến chiều không gian này chính là áp lực đang đè lên nhận thức của hắn cũng biến mất. Mỗi bước đi Akira đều cảm thấy bình yên, nhẹ nhõm, hắn hít một hơi nhìn từng tia nắng ấm áp không hề có nhiều màu sắc mà nó chỉ có tia nắng vàng nhạt của ban trưa đang hiện hữu xung quanh

Từng bước chân khi đi qua bóng râm, ánh mắt hắn lại nhìn ra sự yên bình của không gian khiến tâm thế Akira được thả lỏng và hắn cứ thế, nhìn từng bóng râm bị mình dẫm lên

'Có, nhưng đã bị khai thác cạn kiệt. Nhiều hầm ngục trên thế giới bị khai thác từ rất sớm cụ thể là ở kỷ nguyên thứ hai. Các cổ vật, di tích, các phát minh trong hầm ngục đều đã được sử dụng triệt để. Chính vì một vài trong số các phát minh của hầm ngục mà nó đã một lần dẫn đến ngày thanh trừng đối với thế giới này.'

"..."

[Vậy các Mạo hiểm giả thời nay ăn shiet sống qua ngày à Raphel...]

'Không, họ vẫn đi tiêu diệt các quái vật.'

'Tuy hầm ngục đã được khai phá hết nhưng từ khi các chủng loài bị đột biến lang thang khắp nơi thì vai trò của Mạo hiểm giả ngày càng được coi trọng...'

Chưa kịp nói hết câu, cô đứng bất động ngước mắt đến ngã ba phía trước. Ở đó không có dấu hiệu nguy hiểm nhưng cô vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm đến nơi có ánh nắng ấm áp đó. Cùng lúc, ánh mắt hắn cũng mở to ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một cô gái tóc bạch kim pha chút màu của Sapphire. Cô đeo một chiếc mặt nạ đã vỡ vụn lộ ra ánh mắt tuyệt đẹp, có thể thấy cô vừa trải qua nhiều cuộc chiến hỗn loạn với v·ết t·hương đầy người

Cô từng bước nhẹ nhàng rẽ qua trái đến hướng của hắn, thầm lặng mà nhẹ nhàng, các mảnh vụn rơi lả tả khiến cô lộ ra làn da trắng nõn, mềm mịn của một thiếu nữ

Trông thấy người đối diện mình là một vệt nhiễu sóng nhưng nhìn cơ thể đang mặc một bộ áo của Goblin khiến chân tay cô bủn rủn, hơi thở trở nên ngột ngạt dường như không nói nên lời

Cô tiến gần về phía hắn, mang theo chiếc túi được bọc vô cùng kỹ lưỡng và trao cho hắn bằng cả hai tay. Akira ngơ ngác cầm lấy chiếc túi nhìn khắp người cô bằng cặp mắt nghi ngờ, chỉ thấy một màu đỏ thấm đẫm trên mái tóc và áo choàng, khắp cơ thể cô đang chi chít vết rách và sự mệt mỏi có thể hiện rõ trong mắt của cô

Một loại cảm giác quen thuộc đã quay trở lại, điều này đã làm Akira ngay lập tức mở miệng đưa ra câu hỏi

"Tôi...Đã từng quen cô sao?"

[Phải quen biết mới tự dưng cho mình chiếc túi này chứ, hoặc đây là người của tổ chức]

Hắn ấn mạnh xuống để xem bên trong chứa thứ gì nhưng dường như nó có một hình dạng khá kỳ quái và sần sùi, hắn thầm dự đoán chất lượng của món quà nhưng vẫn không tài nào đoán mò được bên trong chứa thứ gì

Xung quanh vẫn là sự yên tĩnh thường thấy, chỉ có những giọt chất lỏng ướt đẫm mái tóc cô là còn chảy xuống cổ áo. Nhận thấy không có gì xảy ra, cô gái phía trước như không kìm lòng được mà đột ngột rơi nước mắt trong tâm trạng xấu hổ. Từng hạt nước khi chảy xuống liền bị thực tại nghiền ép đến biến mất, chứng tỏ sự hiện diện của cô cũng đang bị thực tại nghiền ép ở một mức độ khủng kh·iếp

Cô thấp thỏm lắp bắp một chữ b rồi nhìn lên hắn với ánh mắt như muốn cho hắn biết cái gì đó, cô run rẩy đưa tay lên ngực như để giới thiệu bản thân

"Em, là Beta."

Cô tháo chiếc mặt nạ để nó tự rơi xuống, ngay khi được tháo ra chúng liền sụp đổ rồi biến mất, tất cả chỉ còn lại là một gương mặt xinh đẹp đến hút hồn. Đôi lông mi dài, trắng tinh mang nụ cười mỉm trên đôi môi đỏ nhẹ, một gương mặt non nớt của mười tám hiện lên đi kèm với nước da trắng nõn dính đầy máu, ánh mắt bồ câu có các vết cắt ở mí mắt làm hắn biết được cô ấy đã từng trải qua cảm giác t·ra t·ấn nên các vết sẹo của sợi xích vẫn còn hằn khắp người cô gái

"Cô có thể nói chuyện?"

"Ừm...Em...Ngài có thể gọi Beta là em...Được không..."

Giọng nói của cô giống như đang cầu xin hắn, nó yếu ớt chứng tỏ cô vẫn bị ảnh hưởng bởi môi trường. Điều hắn thắc mắc lúc này chính là tại sao cô không tự sụp đổ vì càng muốn tiến gần thì buộc phải ký sinh lên hiện thực của hắn để tránh khỏi



Vì tính đặc thù bởi sự tồn tại của Akira nên hiện thực mà hắn nắm giữ có khả năng áp chế sức ép của Điểm Kỳ Dị, Vùng Tuyệt Đối. Do đó để tiến đến đường tiệm cận Điểm Kỳ Dị thì chỉ còn cách là tiến vào hiện thực của Akira. Nhưng hắn thông qua ánh mắt dò xét thấy cô liên tục chịu đau đớn chứng tỏ cô không hề xâm nhập vào hiện thực của hắn mà tự gắng sức tiến được đến nơi đây

"Được. Nhưng tôi muốn hỏi em là làm thế nào mà em đến được đây?"

Cô vẫn giữ nụ cười trên môi mặc dù khuôn mặt cô đã thấm đẫm màu máu, các vết rách cũng hiện rõ trên cơ thể Beta lúc này khiến cô trông tàn tạ, kiệt quệ

"Vâng, là quỹ đạo ạ. Beta nằm trong quỹ đạo lần này...Thật sự xin lỗi ngài vì đã gặp ngài ở đây...Mọi quỹ đạo đã cực kỳ...Rối loạn, vậy nên chúng em...Đã thúc đẩy quá trình..."

[Mình có loại cảm giác con bé rất tôn kính mình...]

Đôi mắt xanh tuyền mang màu sắc u tối khi pha trộn thêm một ít nước mắt của cô liền rực rỡ vì bị hắn nhìn vào nó. Gương mặt ấy làm hắn cứ ngỡ như đây là một thiên thần sa ngã mang âm hưởng của bóng tối và ánh sáng mà hắn từng thấy trên Anime, từng vệt thâm ở mắt khiến cô sở hữu một gương mặt tuyệt đẹp của thiên thần sa ngã

"Em xin lỗi...Em không muốn ngài thấy tình trạng hiện giờ của mình...Em muốn để ngài thấy một đôi mắt ngài hài lòng nhất."

[Cô ấy...Gọi mình là ngài sao...?]

Cô dụi đi nước mắt, đưa hai tay lên phía trước còn cơ thể thì cúi đầu xuống để không chạm phải ánh mắt của hắn. Cô âm thầm hạnh phúc vì đã từ rất lâu rồi cô chưa làm hành động này với hắn, cùng lúc đó là mong đợi lần này Akira sẽ ôm cô thay vì không quan tâm với một thái độ lạnh nhạt

[Khoan...Em nó muốn ôm mình sao?]

[Cái tư thế đó nhìn quen lắm!]

"Sẽ không sao nếu tôi bảo rằng cô rất đẹp chứ?"

Hắn bỗng dưng nói ra mà không tự chủ khiến cô ngơ ngác đến ngây người. Tại thời khắc đó, nước mắt cô tiếp tục giàn dụa, cô nín chặt môi để dừng cảm xúc đang trào dâng này lại

Nhìn Beta có chút dáng vẻ của Raphel nhưng lớn hơn làm hắn nhớ đến cô, Akira liền bất giác xoay ngược về sau tìm kiếm bóng dáng ấy nhưng cô đã kịp trốn đi một góc nào đó

'Raphel không thể gặp người trước mặt này khi không được cho phép, đề nghị Shiro không nên nhắc hay nghĩ đến Raphel trong khi cô ấy còn ở đây.'

[Hmmm...]

[Vậy à...]

[Con bé có vẻ khá cảnh giác với Beta...Đây là sự thận trọng sao? Người cùng tổ chức mà cũng thận trọng lẫn nhau à? Không ổn, chiều hướng này làm mình dễ liên tưởng đến nội bộ của tổ chức đang chia làm hai phe]

'Với mọi sự từ chối, Raphel sẽ dẫn Shiro đi thật nhanh khi có trong tay chiếc mặt nạ mà cô ấy vừa đưa cho Shiro, hãy đeo nó lên và sử dụng nó nhé Shiro.'

Hắn tháo chiếc túi để lộ ra mặt nạ vô diện đầy vết nhăn toàn thân, nó không có mặt mũi hay bất kỳ bộ phận nào ở trên đó. Akira liền nghe theo sự mách bảo của Raphel, đeo lên trước sự ngạc nhiên của cô gái trước mắt

Mặt nạ dần chuyển đổi sang một nụ cười rộng toét đến mang tai cùng với hốc mắt mở kéo dài xuống miệng để kết nối hai bộ phận lại với nhau, mỗi bên mắt lộ ra sáu đến bảy con ngươi liên tục đảo xung quanh. Ngay một khắc hắn đeo nó, bỗng Akira nhận thấy một nguồn áp lực nặng nề ập đến khiến hắn buồn nôn, nôn oẹ vào bên trong chiếc mặt nạ đi kèm với sự sợ hãi trong sâu thẳm nội tâm

Hắn quằn quại, cào cấu vào nền đất, hắn lập tức cố kéo chiếc mặt nạ xuống nhưng dường như nó có sự sống, các dạng biến đổi thực tại làm Akira nắm lấy mặt nạ như thể đang nắm chính da mặt mình, hoàn toàn không có cách nào gở xuống

"T-Tại sao...! Tại sao quyền năng lại từ chối ngài ấy?!"

Cô và Raphel đều tỏ vẻ ngạc nhiên ngay lập tức tiến đến gần kéo chiếc mặt nạ ra khỏi cơ thể hắn nhưng nó đã kịp chuyển nhận thức của Akira đi đến đâu đó làm chiếc mặt nạ cũng trở thành một vệt nhiễu sóng hệt như hắn

(Đây...Không thể nào!)

Ngay lúc này hắn đang cực kỳ sợ hãi, bất lực cùng tuyệt vọng, mọi cảm xúc tệ hại làm cơ thể hắn không ngừng run rẩy gào thét. Từng tiếng khóc của Beta khiến hắn nghe được mà bình phục được một chút, hắn hít thở liên tục và nhìn xung quanh nhưng không nhận ra sự hiện diện của bất kỳ sinh vật sống nào

Đây vẫn là môi trường cũ nhưng hiện tại thì chỉ có Akira đang đứng một mình trên các tán lá được từng sợi dây leo đan vào nhau tạo thành nhiều lối đi, từ cây đại thụ này cho đến các cây đại thụ khác

[Dường như sự không chấp nhận của mặt nạ đã vô tình kéo mình đến một khu rừng nào đó hoặc một không gian nào đó...Trước khi bị dịch chuyển, mình đã kịp nghe Beta nói điều đó...Liệu có nên tin tưởng vào người mà Raphel cảnh giác? Thậm chí mình chỉ mới gặp con bé có ba phút]



*Mày đang bị bọn nhóc lợi dụng đấy Akira.

*Phải, mày vốn đang bị lợi dụng mà.

"Hả? Ai đấy?"

*Tao chính là nội tâm của mày.

*Tao chính là nghi vấn của mày.

Lòng ngực hắn chợt đau nhói trước loạt cảm xúc kinh khủng truyền vào nội tâm của hắn. Hắn biết đây chính là mã nhận thức từng được Raphel đề cập đến, nó luôn tạo ra nhiều suy nghĩ điên loạn cho chủ thế

*Đây chính là cảm xúc và suy nghĩ thật của mày khi không bị tinh linh cấp cao kiểm soát cảm xúc, đúng! Là tinh linh Salamon đã kiểm soát cảm xúc của mày và con bé Raphel đã gia tăng mức độ ảnh hưởng lên mày đấy.

"Phụt! Vậy ra đây là cảm giác khi đối diện với các nhân cách tha hoá sao~Chả hiểu cái trò l·ừa đ·ảo này lại dễ dàng ảnh hưởng lên cảm xúc của tao được cơ chứ~"

"Nếu là bản thân tao thì mày chẳng qua chỉ là phỏng đoán rồi đưa ra quan điểm "cá nhân" mà thôi~Vì chính tao còn không biết thì huống gì mày."

*Vì mày đang ở đây nên mày không thể thấy những gì được diễn ra ở bên ngoài, vì mày đang bị kiểm soát nên chỉ nhìn được phiến diện chứ không thể thấy được góc nhìn toàn cảnh.

"Hả?"

*Vì mày đang đối mặt với tao, với chính mày nên tâm trí mày mới tỉnh táo.

"Gì cơ?"

*Phải, mày không thể đọc được suy nghĩ, không thể dùng được Ma pháp, không thể biết đối phương có thật sự yêu quý mày hay chỉ nhắm đến quyền năng mày đang sở hữu.

Ngay lúc này các con mắt đều hướng đến bầu trời đang xuất hiện một góc quay nhìn từ trên xuống. Ở đó có các dòng suy nghĩ như "c·hết đi" hay "đáng đời lắm". Cứ lảng vảng xung quanh hắn

"Hmm...Thì? Tao cũng có cảm giác gì đâu~"

*Phải, vì mày đang ở đây.

*Đúng, vì mày đang ở đây nên không bị ảnh hưởng. Nhưng nhìn mày ở ngoài kia xem, đang run rẩy và gào thét mà bọn chúng vẫn đứng im nhìn mày vùng vẩy đầy sợ hãi.

Akira hơi híp mặt lại nhìn thật rõ, nhìn thấy hắn đang ngồi khuỵa gối ôm đầu la hét, đứng xung quanh là hai người đang ngước mắt xuống nhìn dáng vẻ kinh tởm của hắn mà tỏ ra khinh bỉ

[Đây chắc là không có thật, có khi đã bị chỉnh sửa vì Raphel mà mình biết sẽ không làm cái...Này...]

Hắn bắt đầu sinh ra nghi hoặc, hắn càng nhìn, càng đọc những suy nghĩ liên tục hiện lên trên bầu trời. Suy nghĩ thật của Raphel, liên kết các sự kiện trước đó làm cô liên tục nguyền rủa hắn c·hết đi, đọc được suy nghĩ của Beta, liên kết các dữ kiện trên làm hắn nghĩ cô là chị gái của Raphel được tổ chức phái đến để cho hắn một bài học

"Cái này là giả...Đúng không? Hả? Này...Là giả, là giả đúng không?"

Hắn nheo mắt tỏ rõ sự nghi hoặc

*Đây chính là suy nghĩ thật sự của bọn chúng. Người mày vốn tin tưởng thật chất luôn nhắm đến cái quyền năng từ mày.

*Bọn chúng tôn trọng mày là ở quyền năng mày đang sở hữu, bọn chúng sợ mày vì mày là sự tồn tại độc nhất.

*Thử nghĩ xem, bọn chúng nhìn được quỹ đạo còn mày thì không. Bọn chúng biết trước tương lai để sắp xếp bản thân sẽ c·hết nhưng kiểu gì chúng vẫn được mày hồi sinh nên chúng mới cố hết sức để đánh lừa mày dù có hy sinh tính mạng. Nghĩ đi, nếu mày tiến về tổ chức đó thì mày sẽ có kết quả như thế nào?

Akira chần chừ hơi lo ngại, hắn hít một hơi rồi mở miệng

"Là..."

"Là trở thành...Một vị lãnh đạo?"

*HAHAHAHAHAHA!!!



*HAHAHAHAHAHAHAHAHAAA!!!

Ngay khi lời nói được cất lên, bầu trời như rung chuyển bởi tiếng cười khinh thường trông như thể vừa mới nghe được thứ ngu ngốc nhất thốt ra

*Mày lại thế nữa rồi Akira

*Mày không thấy đây chính là ý đồ thật sự của bọn chúng đó sao? Cho mày những suy nghĩ mơ mộng, nâng mày lên max rồi khi mày hết giá trị thì chỉ có cook! Mày nên nhớ mọi thứ luôn đi đôi với lợi ích và mày chỉ nên tin tưởng vào bản thân mày, tin vào tao!

*Mày nhìn bọn chúng có ngồi xuống an ủi mày không?! Tất nhiên là éo có rồi HAHAHAHAHAAAA!!!

"Tôi..."

'Tỉnh táo lại đi Shiro.'

"Hửh?"

'Đây chính là nhận thức của mặt nạ khi nó không nhận chủ, nó sẽ phát tán những suy nghĩ tiêu cực và ảnh hưởng lên nhận thức Shiro lúc này. Tỉnh táo lại đi!'

Hắn mở bừng con mắt, chiếc mặt nạ cũng dễ dàng rơi xuống phát ra tiếng lộp cộp dưới mặt đá

Beta lúc này vẫn khóc lên như một đứa trẻ khi nhìn hắn bị như thế mặc dù cô sẽ chịu ảnh hưởng từ thực tại, từ Điểm Kỳ Dị nghiền ép nhưng cô vẫn khóc nấc lên. Cô tiến lại gần, đưa bàn tay ra tháo lớp màn mỏng của mặt nạ khiến hắn hít thở liên tục trông như ai đó đã b·óp c·ổ hắn suốt từ nãy đến giờ

Hắn lập tức run rẩy, ôm c·hặt đ·ầu bởi còn tàn dư từ việc ảnh hưởng của mặt nạ sau đó nhìn lên Beta với một cặp mắt dữ tợn, nghiến răng ken két khi trông thấy cô. Cô từ từ lùi lại dường như biết trước mình sẽ bị như thế nhưng cô vẫn muốn làm thử một lần để cho chắc chắn với suy nghĩ của mình

Cô vẫn không lấy lại chiếc mặt nạ và mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp có phần đau sót khiến hắn nguôi đi cơn giận dữ, sợ hãi. Hắn cảm thấy có chút tội lỗi vì đã làm tổn thương cô gái đó, hắn dường như nảy sinh cảm xúc ân hận lúc đặt tay lên trái tim của mình

"Tôi xin lỗi, tàn dư của mã nhận thức quá mạnh mẽ."

Cô lập tức lắc đầu tỏ vẻ ăn năn

"Em mới là người xin lỗi vì không nói cho ngài biết trước. Hãy cố gắng sống sót nhé, em sẽ luôn bên cạnh ngài."

Cô vẫn mỉm cười rời đi, nghĩ đến việc Beta vẫn chưa có một cái ôm nào từ hắn làm tâm trạng Akira thấy tội lỗi

"Cô ấy là ai? Raphel. Vừa rồi trông em có vẻ cảnh giác."

Không còn một chút lễ phép, hắn dường như đã ra lệnh cho cô trả lời câu hỏi

'Beta là một người từng quen biết với Shiro. Raphel cảnh giác chỉ là...'

[Chỉ là?]

Không thấy cô trả lời, hắn liền thở dài gục đầu xuống nhìn vệt máu. Đây là số máu Beta đã chảy xuống, nhìn như một mớ thịt bị băm nát cùng với xương vụn dính vào trong. Có vẻ như trong lớp áo choàng vừa rồi của cô chính là một cơ thể bị bấy nát, cố lết đến gặp hắn

"Haizzz...Đúng như tôi nghĩ."

Tâm trạng hắn trầm xuống, nhìn từng lớp máu thịt liên tục mất đi liên kết với Beta khiến bọn chúng biến mất ngay lập tức. Đây chính là sự nghiền ép của thực tại xung quanh, một áp lực mạnh mẽ đến nỗi làm sụp đổ sự tồn tại của vật thể khỏi không thời gian

Ánh mắt của cô cứ tiếp tục dõi theo hướng mà Beta vừa rời đi. Nhận thấy có điều gì đó trong mắt cô khiến Akira phải lên tiếng thắc mắc

"Em có cảm xúc đặc biệt với cô gái ấy à?"

Cô không quay sang hắn mà chỉ nhìn về con đường Beta vừa lựa chọn

'Chỉ là...Cô ấy là một quỹ đạo cực kỳ quan trọng cũng như là người luôn đặt niềm tin vào Shiro bất kể mọi thứ có vượt qua cái tiêu chuẩn ấy của cô hay không.'

Cô dường như cũng đang gặp rắc rối với chính mình khi thắc mắc liệu có nên nói cho hắn biết hay vẫn nên giữ im lặng cho qua. Nghe thấy thế, hắn có hơi nghĩ về con người mình trước kia phải quản lý nhân viên tài giỏi cỡ nào mới cho ra những thành viên tin tưởng như này, hắn cũng tự đặt câu hỏi cho nguyên nhân vì sao chỉ có ký ức khi còn ở Trái Đất là được giữ nguyên sau mười lăm tuổi, còn việc Raphel tỏ rõ sự cảnh giác khiến hắn thắc mắc về biểu hiện kỳ quái của cô

[Mình đã cảm thấy không ổn từ lúc isekai đến. Loại cảm giác áp lực vô hình luôn ghì chặt mình, cái cảm giác của sự nguy hiểm,...Và cả bản năng sinh tồn thôi thúc được sống, phải hoàn thành mục tiêu sống. Tất cả như được tạo nên để thử thách mình vậy...Thế giới này...Không đẹp như mình tưởng tượng, mặc dù mình chỉ mới tìm hiểu sơ sài về vũ trụ isekai nhưng chỉ mới chút ít đó đã khiến tâm lý mình trụ không vững rồi]

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.