'Khi Shiro chèn các tầng thì nó khá giống với các lớp khoá trong bức tường lửa bắt ta phải phá nhiều lớp.'
Đầu hắn cứ gật lia lịa nhưng thực tế thì hắn chẳng hiểu tý gì, chỉ đại khái là che giấu bằng nhiều lớp nhưng lớp nào thì cô không giải thích
'Uhmmm...Shiro cảm thấy lúc đọc truyện là như thế nào.'
"Hmmm..."
"Nó lâng lâng, thích thú và tò mò...Chỉ vậy thôi."
'Xin lỗi, để Raphel nói sâu xa hơn tý nhé.'
'Khi Shiro đọc truyện, Shiro đã rơi vào một tầng suy nghĩ.'
*Hối hận quá...*
'Vài hình ảnh được shiro nhìn thấy, đó cũng là một tầng suy nghĩ.'
'Trong cái suy nghĩ, lại có thêm một tầng của sắp xếp, trong sắp xếp lại có thêm tầng tổng hợp, từ tổng hợp sẽ cho ra các tầng của cuộc hội thoại kể chuyện, trong cuộc hội thoại kể chuyện lại có thêm các tầng về câu nói nhân vật.'
'Các tầng cứ được Shiro vô thức xếp chồng lên nhau như một cách để diễn đạt lại mọi suy nghĩ của Shiro từ đó khiến đối phương khó mà nhìn ra Shiro đang nghĩ gì trong đầu.'
"Vậy ra lúc tôi thật sự nhập tâm vào trong câu truyện, nó như một cuốn phim và đó lại chính là cách tôi che giấu suy nghĩ...?"
'Vâng, mọi thứ khá đơn giản nếu Shiro không làm phức tạp hoá nó lên.'
'Và không phải ai cũng có thể có cùng một cảm nhận với Shiro.'
'Shiro có khả năng thay đổi thực tại, đó là lý do vì sao khi ở thế giới cũ, Shiro luôn có sự mất tập trung trong một khắc nào đó, nó rất khác với người thường vì nó không phải là mắc một căn bệnh tâm thần mà là một nhận thức về sự thật của Thế Giới đó.'
'Shiro luôn vô thức muốn phá bỏ đi giới hạn đang giam cầm Shiro, để rồi quay trở lại trong tíc tắc.'
"Ý em là...Thế giới đó vốn để giam cầm tôi?"
'Uhmm...Raphel không chắc.'
'Trí nhớ của Raphel chỉ biết đại khái còn giam cầm thì là do Raphel tự suy đoán.'
Hắn lúc này ngẩn người vì cứ tưởng gặp một cú sốc nào đó lớn nhưng hoá ra chỉ là giả thuyết
Hắn đưa tay xoa đầu cô hệt như một người anh trừng phạt cô em gái của mình :"Có vẻ như em càng ngày giống Con người hơn rồi đó Raphel."
"Ừ nhỉ! Ý thức của cậu lúc này rất mơ hồ, chưa thể phán đoán chính xác được. Haizzz! Quá yếu! Quá yếu!"
*Tôi nên làm gì...Để có được cảm giác này...*
"Cứ làm thôi~Làm mọi khả năng mà cậu có. Trước hết thì cậu phải loại bỏ ý nghĩ rằng "mình vốn không tồn tại" ra khỏi đầu con bé, cho con bé sự quan tâm chân thành. Đừng nhìn con bé không chú ý đến, thực ra con bé đều thấu cảm từng loại hành động của cậu đấy. Từ việc bỏ chạy khi gặp nguy hiểm cho đến những ý nghĩ nhẫn tâm như sẽ bỏ rơi Raphel bất cứ lúc nào. Con bé đều hiểu và chịu thêm áp lực từ việc đó nữa đấy."
Cô liền dừng lại để quan sát môi trường xung quanh. Các mục tiêu cô đưa ra đang có dấu hiệu nhấp nháy, nhoè đi. Khung cảnh cũng xuất hiện từng vệt nhấp nháy như thể chúng sắp tắt nghén đến nơi
'Shiro, đi thôi. Nơi này ta không thể ở được nữa.'
Vừa chấm dứt cô nhanh chóng đánh thức hắn ở ngoài, Akira choàng tỉnh giấc thì ngạc nhiên với sức mạnh hắn cảm nhận được. Tuy là gia tăng nhận thức nhưng cơ thể hắn đang dần trở thành một phần của mã nhận thức xung quanh
Các dấu hiệu của nhiễu đã xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn liền bị Raphel xoá bỏ, loạt nhiễu cũng dừng lại trả cánh tay hắn trở về bình thường nhưng sức mạnh hắn cảm nhận đã suy giảm đến thất vọng
'May quá...'
'Đi thôi Shiro, nơi này không thể tiếp tục ở.'
"À...Ừ..."
Cô hơi nín môi để nén cơn buồn cười với hắn
'Shiro có vẻ tiếc nuối với sức mạnh vừa rồi.'
"Yèah..."
'Sau này Shiro còn có thể mạnh hơn cái sức mạnh đó, chẳng có giới hạn nào đủ vững chắc để giữ Shiro kẹt lại ở giới hạn của vũ trụ.'
Nét mặt của cô đột nhiên trở nên vặn vẹo trông như một khối thịt nặn đất sét bị người khác cạo đi lớp vỏ bên ngoài và đắp lên nó một lớp đất mới trông vô cùng kinh dị
Cơ thể cô hoá thành một khối đất xét không nguyên vẹn đến mức ta có thể nhìn thấy các sợi bắp thịt bên trong đang rỉ máu. Bề ngoài là một cục đất sét nhưng bên trong hoàn toàn là bộ phận cơ thể người, đủ ấm và nóng để ta nhận ra được đâu là lá gan đâu là phổi thật
"!"
Hắn bất giác lùi về sau ngạc nhiên khi chứng kiến sự thay đổi trên gương mặt của cô, các lớp mô trên người bị thay thế bằng lớp đất nặn, khuôn mặt Raphel liền xoáy sâu vào trong hộp sọ, mắt cô đột nhiên đổi chiều chuyển sang nằm dọc và tiết ra chất lỏng chảy sền sệt xuống cơ thể
Khuôn miệng cô chuyển xuống nằm dọc trong khi góc mũi bị cắt khúc rớt xuống dưới. Nhưng hiện tượng chỉ xảy ra trong vài giây thì hắn lại thấy từng lọn tóc xanh lam hồng của cô trở về bình thường thay vì trước đó chỉ là một cục đất màu xanh sẫm
"Này! Cậu Akira của một năm tương lai êy!"
"Hả!?"
Nghe thấy tiếng của ai đó bất chợt vang lên, Akira vội vàng hoảng hốt xoay người. Cậu vừa bị doạ trước hiện tượng của Raphel, giờ lại xuất hiện một giọng nói bên trong Vùng Tuyệt Đối, với thực lực hiện tại của cậu, cậu căn bản không thể đánh lại ai có khả năng bước chân vào Vùng Tuyệt Đối
Trước mặt cậu là một dáng vẻ nhiễu loạn đến khủng kh·iếp, đầy hỗn loạn còn người bên cạnh là một con người bình thường đến mức ta có thể trông thấy anh ta ở bất cứ ngành nghề, vai trò xã hội nào và sẽ chẳng bao giờ chú ý đến nếu anh ta đứng trong đám đông
*Đây...Là đang giao tiếp với Akira đã bị sụp đổ thật sao!?*
Hắn đang mơ hồ nhưng vẫn ngạc nhiên trước khả năng của tên đứng bên cạnh hắn
"Tôi chỉ troll anh chút thôi~Troll! Troll!"
"..."
Cậu cảnh giác nhìn hai bóng dáng quái đản trước mắt rồi vội quay đầu ra bốn phía để tìm cô nhưng không thể thấy cô đâu hết
[Raphel?!]
Dáng vẻ hơi hoang mang khiến Akira trông như một kẻ mất đi phương hướng liền ngay lập tức lao đến hai tên đối diện đang nhìn cậu
"Chàaaa~Thế này nhé...Tch! Cái cậu này."
Chỉ một cú quét tay, tất cả những gì cậu còn là một cơ thể mất sạch tứ chi, nhận thức cũng bị bòn rút đến gần cạn kiệt
"C-C-C-C-Cá-Cái-Cái-Cái!!!"
Cậu lắp bắp hoảng sợ như vừa gặp phải ma, cơ thể không ngừng run rẩy trước thực thể trước mắt
[Gã đó! Gã đó! Gã đó! Gã đó là Apollyon sao!!!]
Akira đứng bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên lẫn kh·iếp sợ trước quyền năng to lớn của tên có bộ mặt bình thường kia
"Bình tõm nào anh bạn, tạm thời hít sâu rồi thở đều nào~"
"Đầu tiên là thế này. Cậu bạn đứng bên cạnh tôi là Akira gốc, cậu đã sụp đổ để chỉnh sửa lại quỹ đạo nhưng chúng tôi vẫn có thể vắt sữa cậu bằng việc mượn cậu thuyết phục Raphel nên sử dụng lý trí vào quỹ đạo thay vì buông thả để cảm xúc xen lẫn vào nhau."
"Ý tôi là...Gây sụp đổ cho con bé đi."
"!"
*Rõ ràng hiện thực của tôi là trung tâm của không thời gian. Làm thế nào mà một sự thay đổi từ không thời gian đã sụp đổ nay có thể tác động được đến tôi?*
"Ểh?"
"Cậu hiểu nhầm gì rồi Akira..."
"Đúng là hiện thực Akira là trung tâm của không thời gian nhưng không nhất thiết phải là cậu."
*Hả!*
"Tch! Tch!"
"Sẽ có thêm một trạng thái khác của Akira đến tiếp nhận mục đích sống ấy rồi liên kết với hiện thực Akira."
*...*
*Lạ thật...*
*Tức là tôi sẽ phải c·hết...Nói đến c·ái c·hết tôi lại thấy bình thản đến lạ.*
"Cậu đã vô tình phá nát cái quỹ đạo an toàn voãi loằn kia chỉ vì có kẻ nào đó sắp xếp. Yên tâm, cậu chỉ là "mục đích sống" nên có thể truyền từ người này đến người khác, ý chí của cậu sẽ được nhận thức độc lập Akira khác hấp thụ."
*Có nghĩa là tôi vẫn giữ nguyên những bản chất thuần túy nhất của Akira và chỉ là làm lại thôi đúng chứ?*
"Hmm...Đại loại như vậy. Tuy nhiên tùy thuộc vào tình huống như nào đã~"
*Vậy thì anh giải thích lý do thất bại và cách khắc phục của tôi làm gì trong khi có lẽ tôi còn chẳng được tiếp tục tồn tại?*
"Dù gì thì cậu cũng là Akira mà. Ít nhất thì tôi muốn cậu biết được điều gì đó trước khi tự sụp đổ."
*...*
*Chà...*
*Cảm ơn.*
*Tôi mong Akira kế tiếp có thể thay tôi sửa chữa Raphel.*
Vệt nhiễu đã lan khắp cơ thể hắn, mạnh mẽ, điên loạn dần dần khiến hắn sụp đổ khỏi dây năng lượng xung quanh
"Chuyện gì đang xảy ra vậy thưa ngài?"
"Ừm. Chuyện là tôi mới cho cậu biết sứ mệnh là chỉnh sửa quỹ đạo."
"Vâng."
"Cậu sẽ làm theo lời tôi nói, ghi nhớ đến thời điểm quyết định thì hãy thực hiện...Well~Dù sao thì không thời gian bên cậu được dùng để hy sinh mà, tôi chỉ hỏi quan tâm thế thôi chứ tôi biết chứ! Hahaha."
"Này. Nghe đau lòng đấy."
"Pfff! Đai Jo Bu!"
.
.
.
.
Thấy dáng vẻ của Raphel dần trở lại nhưng biểu hiện của cô không có gì là hoảng loạn hay đau đớn trước những điều vừa rồi, mọi thứ cứ như ảo giác của hắn
Cậu ngạc nhiên nhìn tứ chi của mình rồi dịu mắt, ngó nghiêng Raphel ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra, cô lấy cặp đùi bị đứt của mình nối vào nhau trông như không có chuyện gì, mọi thứ như thể chỉ là sản phẩm trí tưởng tượng của cậu
'Không sao đâu Shiro, vừa rồi Raphel chỉ bị không gian này tác động.'
Cô xoa vần trán của mình, nắn bóp thái dương trông như thể cô đang suy nghĩ một cái gì đó, dáng vẻ chăm chú của cô vô cùng đáng yêu khiến cậu càng thêm lo lắng, cắn dứt
Trước hiện tượng vừa rồi, cậu không khỏi hít một hơi thật sâu đồng thời cậu cũng nhận thức thêm thái độ lo lắng trong mình nếu Raphel đột ngột c·hết đi
Cậu được thuyết phục với nhận định rằng mức độ nguy hiểm của vùng nhận thức này lớn đến thế nào
Akira chậm rãi đưa tay lên sờ vào mắt, miệng, kéo đôi môi cô lên để lộ khoảng răng trắng mùi đá lạnh, cậu sờ xuống nắn bóp xoa vùng vừa bị đứt lìa ấy một cách nghiêm túc và tử tế khiến cô mỉm cười hạnh phúc
[Em ấy...]
[Cảm xúc này...vừa rồi mình đã sợ hãi đến kinh hoàng?]
Lòng ngực cậu nóng ran, bị ép chặt co cứng như thể cố gắng kìm chế đôi chân mình không chạy đi, cậu đã siết chặt để nhẫn nhịn trước cảnh tượng vừa rồi
"Raphel..."
'Vâng?'
"Có phải em cũng bị khắc chế bởi Mã Nhận Thức có đúng không?"
'...'
'Vâng.'
[Bị thương ngoài thể xác thì em ấy vẫn có thể sống nhưng nhận thức bị tác động cũng chính là tác động đến sự sống của em ấy...Đây là lý do mà em ấy ít khi dùng đến quyền năng của mình và Ma pháp cao cấp, vì nó tiêu hao nhận thức rất lớn]
Một câu hỏi mà cô không thể trả lời, cô chỉ có thể nói rằng cô thoang thoáng nhớ đâu đó một chút
"Em biết thí nghiệm dự án Naparon không?"
'?'
[Lúc này em ấy chỉ mới lấy được hai mươi phần trăm ký ức. Ít nhất thì mình có thể cho em ấy biết sự tồn tại của mình trước khi tự tay hủy đi sự tồn tại của em ấy]
'!!!'
'Shiro...Ch-Chuyện...Gì...Vậy?'
Cô mang theo cảm xúc hoang mang, ngỡ ngàng và không tin vào bản thân khi đọc được suy nghĩ đó của hắn
"Sứ mệnh của ta vốn được tạo ra để sửa chữa lỗ hổng. Đây là sứ mệnh của tôi, còn em thì sẽ tiếp tục sứ mệnh của mình vì tính đặc thù của mình. Nhưng em đã ảnh hưởng lên quỹ đạo quá nhiều dẫn đến quỹ đạo an toàn nhất đã bị phá hủy."
'Ra-Raphel không hiểu!?'
'T-Tại sao chứ? Shiro!?'
/Raphel không hiểu.../
[Khung chat!]
"Tôi chỉ có thể làm vậy vì quỹ đạo."
Cậu chìm đắm trong tuyệt vọng nhưng vì mục đích, dù sao thì trạng thái bất ổn của cậu cũng sẽ tự sụp đổ nên cậu sẽ làm mọi thứ nhằm ổn định lại Akira của dòng thời gian gốc
/Raphel...Không còn nhìn thấy quỹ đạo nữa.../
Lần đầu tiên cô chạm đáy vực của cảm xúc. Hạnh phúc vừa mới thoáng qua nay đã chìm trong tuyệt vọng
/Chuyện gì...Vừa xảy ra...Thế này.../
Cô không thể hoàn thiện được câu từ vì chưa chấp nhận được sự thật
/Quỹ đạo đâu rồi? Quỹ đạo đâu rồi Shiro...?/
Giọng nói nhỏ bé đầy yếu đuối của cô chạm vào trái tim hắn. Nước mắt cô trực trào rơi xuống, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô, xoa mái tóc mềm mại của Raphel thầm nhủ
"Giá như đây là trạng thái trung tâm thì hay biết mấy."