Vẻ mặt quản gia vội vã từ trên hành lang đi tới, vẻ mặt nặng nề nói: "Vương phi...... Không xong xảy ra chuyện lớn, Mộ gia ôm thi thể Như Nguyệt cô nương đến gặp Vương gia cùng Vương phi, nói là......." Nói xong, hắn thật cẩn thận quỳ trên mặt đất nhìn Hổ Phách, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự, lúc này mới nói: "Nói là Như Nguyệt cô nương là bị Hổ Phách cô nương hại chết, muốn tới đòi một lời giải thích."
Lời này vừa nói ra, Hổ Phách lập tức bối rối, không sai, mặc dù nàng hận không thể giết chết Như Nguyệt, nhưng nàng vốn không có xuống tay với Như Nguyệt, tại sao Mộ Thiên Vấn lại vu oan cho nàng? Càng nghĩ càng không cam lòng, ánh mắt nàng lẫm liệt, đứng dậy, cả giận nói: "Nói bậy cái gì? Tại sao nói Như Nguyệt là bị ta hại chết? Tìm ta đòi công bằng? Hừ, ngược lại ta muốn tìm Mộ Thiên Vấn hắn đòi một lời giải thích."
Nam Cung Tự thấy Hổ Phách đứng dậy đằng đằng sát khí muốn đi tìm Mộ Thiên Vấn nói rõ, nàng không chút để ý để ly trà xuống, tiếng sứ đụng thanh thúy vang lên trong phòng yên tĩnh, khiến cho không khí vốn có chút đè nén liền thêm mấy phần khẩn trương, dựa vào Thanh nhi nâng đở, nâng cao bụng bự chậm rãi đứng dậy: "Hổ Phách, thanh giả tự thanh, người không phải ngươi giết, ngươi cần gì phải kích động như thế!"
Hổ Phách dừng lại bước chân, bóng dáng run lên, quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Tự, cắn cắn môi, cúi đầu rất thấp. Người không phải nàng giết, mà Mộ Thiên Vấn lại nói là bị nàng hại chết, bảo nàng làm sao không kích động?
"Nhưng......."
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn người mặc một bộ áo bào trắng, đầu đội một cái tơ lụa màu trắng, trong ngực ôm Như Nguyệt cả người mặc giá y màu đỏ, theo bước chân nặng nề của hắn mà dịch chuyển, áo choàng màu đỏ rực rỡ theo gió nhẹ phấp phới lên, thật là thê lương.
Mộ Thiên Vấn đi tới, mắt nhuốm đầy cừu hận hung thần ác sát trừng mắt nhìn về phía Hổ Phách, gân xanh trên trán nhô ra: "Bùm" một tiếng, hai đầu gối nặng nề quỳ gối trên đất lạnh như băng, cúi đầu, cắn răng nói: "Xin Vương phi vì Như Nguyệt báo thù rửa hận."
Trên mặt Nam Cung Tự cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh không có một tia dao động, nàng nhìn Như Nguyệt trong ngực Mộ Thiên Vấn thật sâu, trong lòng một hồi cười lạnh, vì Như Nguyệt báo thù rửa hận, hướng người nào báo thù rửa hận, nàng sao?
Không sai, Như Nguyệt là uống thuốc nàng đưa mới thất khiếu chảy máu, không đem nàng ta hành hạ đến chết, đã là sự khoan dung lớn nhất.
Nàng từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ: "Leng keng" một tiếng, chủy thủ ném lên trên mặt đất, môi đỏ mọng nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Cầm cây chủy thủ kia lên, giết Bổn cung."
Nghe vậy, sống lưng Mộ Thiên Vấn khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn về phía Nam Cung Tự, đáy mắt đều là một vẻ không hiểu: "Vương phi cớ gì lại nói ra lời ấy? Thuộc hạ ngu muội, xin Vương phi nói rõ."
Nam Cung Tự chắp tay đưa lưng về phía Mộ Thiên Vấn, đầu tóc dài đen mượt kia theo gió phiêu lãng, ngước mắt ngưng mắt nhìn ánh nắng ở phía chân trời, hồi lâu, mới nói: "Người là Bổn cung giết, ngươi không phải là muốn Bổn cung vì Như Nguyệt báo thù rửa hận sao? Bổn cung cho ngươi cơ hội này, giết chết ta."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngu người tại chỗ, người nào không biết Như Nguyệt là nô tỳ bên cạnh được Vương phi cưng chiều, hơn nữa còn vì nàng ta phô trương bốn phía xử lý hôn sự, Vương phi làm sao có thể giết Như Nguyệt?
Lông mi Mộ Thiên Vấn khẽ run, con ngươi ứ máu từ từ phóng đại, sững sờ nhìn bóng lưng Nam Cung Tự, Như Nguyệt....... Như Nguyệt của hắn là bị Vương phi giết chết? Thanh âm run rẩy: "Tại sao....... tại sao muốn giết Như Nguyệt?"
"Người phản bội Bổn cung......" Âm thanh của Nam Cung Tự vẫn lạnh lẽo như cũ, không có một tia tình cảm nào, dừng lại, nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của Mộ Thiên Vấn thật sâu, tầm mắt rơi vào người trong ngực của Mộ Thiên Vấn: "Nàng ta phải chết."
Hổ Phách nhìn vẻ mặt dữ tợn của Mộ Thiên Vấn, khó chịu cúi đầu, Như Nguyệt chết đi đối với hắn đả kích nặng đến mức như vậy sao? Nếu như người chết kia là nàng, hắn sẽ mất hồn mất vía giống như bây giờ sao? Chẳng lẽ Như Nguyệt đối với hắn mà nói, thật sự