Hẳn là khi mà Mạc Tầm Âm chỉ mới lên 7, là khi cậu chỉ là một đứa bé không hơn không kém, gương mặt trắng nõn nhợt nhạt. Nhìn biểu tình của mình trong gương phản chiếu lại đây, đạt đến đáy mắt, Mạc Tầm Âm lẳng lặng, an tĩnh đến mức nhìn không rõ hàng mi khẽ động đậy, chớp nhẹ, sẽ lầm tưởng đây chỉ là một bức ảnh tĩnh.
Một lúc khá lâu sau, cậu mới vươn tay gạt vòi nước, âm thanh róc rách dễ nghe, nước chảy qua kẽ tay và rơi xuống bồn, lạnh lẽo mát lạnh, Mạc Tầm Âm trầm ngâm rồi nắm lại thành vũng nước, chậm rãi đưa lên mặt để rửa qua.
‘ Ngày mới tốt lành, cố lên ’ Cậu khẽ cổ vũ chính mình, nhìn vào gương, ánh mắt dao động nhẹ sau đó khẽ cười, ánh mắt u ám lóe lên tia sáng lấp lánh ‘ Không được làm cha mẹ thất vọng, vì mình, vì ta, vì tất cả ’
Mạc Tầm Âm cổ vũ xong, mới cầm lấy cốc và bàn chải đánh răng, lau mặt khô ráo mới đi lấy quần áo thay đi, để áo cũ vào sọt đồ, như mọi khi, Mạc Tầm Âm đi xuống lầu và ngồi vào bàn ăn, hôm nay là chủ nhật, không có khóa học tại trường, nhưng sẽ có giảng viên phụ đạo đến để kèm học đàn và vĩ cầm, xong rồi còn phải làm bài tập và học thêm.
Hết buổi sáng cũng chỉ có vậy thôi.
Mạc Tầm Âm đang nhớ lại lịch học, mẹ cậu đã dịu dàng đi lên, trên tay là bữa sáng mẹ đã làm.
Còn ba thì đọc tin tức trong báo, mẹ cậu là giảng viên đại học, còn ba là ông chủ của một tập đoàn, Mạc Tầm Âm bản thân đã có sẵn tiền vốn, còn lại là phấn đấu nhiều và nhiều hơn để đạt được những kỳ vọng mà ba mẹ đã đặt công sức vào.
Mạc Tầm Âm cũng xem như thông minh từ nhỏ, hiểu được sớm những thứ ba mẹ đã cố gắng bồi đắp cho tương lai, vậy nên, Mạc Tầm Âm luôn do dự, vừa không dám lại rất muốn.
Cảm giác gia đình cậu ngột ngạt, rất ngột ngạt.
‘ .... ’
Thôi cũng chẳng sao lắm.
Mạc Tầm Âm ăn bữa sáng, yên tĩnh phòng ăn chỉ có tiếng rất khẽ, cậu ăn xong, trượt xuống ghế muốn đi luyện đàn trước lúc giáo viên tới, cậu báo với cha mẹ sau, nửa đường đến cầu thang thì tiếng chuông cửa vang.
Đinh đang tiếng chuông, là khởi đầu của sự thay đổi.
“ Để con mở cửa ” Mạc Tầm Âm ngoan ngoãn nói, cậu hai ba bước liền mở cửa, lòng nghĩ thầm hôm nay giáo viên dạy đàn sao lại đến sớm như vậy.
Cánh cửa mở ra, nhưng không phải bóng dáng cao cao của giáo viên dạy đàn của cậu, mà là một đứa bé, Mạc Tầm Âm thoáng sửng sốt, phản ứng rất mau, cậu chỉ lướt qua đứa bé kia, nhìn lên người đi cùng.
“ Cháu chào cô chú, là đến tìm ba cháu ạ? ” Mạc Tầm Âm cẩn thận hỏi, cậu không hề sợ người lạ, mà từ cảm giác và phán đoán để ứng phó, chú ấy gật đầu khẽ, cười nhẹ và quan sát Mạc Tầm Âm, cậu nghiêng người, để họ vào, ba mẹ cậu cũng nghe thấy tiếng động rồi đi ra cửa để chào đón.
Mạc Tầm Âm đóng cửa, theo sau vào trong, ngồi ở trên ghế, đứa bé kia hít khẽ, chẳng biết thế bào đã vươn tay, bám lấy gốc áo của Mạc Tầm Âm, kia khụt khịt thanh âm nghẹn ngào, sóng mũi ửng đỏ, dường như là mới khóc nháo xong, cảm xúc của cậu bé vẫn còn trào dâng, gương mặt ướt đẫm như chú mèo con, đáng thương đến cùng cực.
Đôi mắt to tròn kia mở to, nhìn cậu đến mức không dời đi dù một giây, Mạc Tầm Âm do dự, đưa khắn giấy đến, đứa bé bám lấy ống quần của Giang tiên sinh, nhưng không có tránh.
“ Thiên Tinh có vẻ thích Tầm Âm nhỉ? ” Giang tiên sinh cười khẽ, như treo ghẹo Giang Thiên Tinh, hắn xoa rối mái tóc của con trai, nhìn đến ba mẹ của Mạc Tầm Âm, giải thích “ Bởi vì chuyển chỗ ở, thằng bé không muốn, bà nhà tôi nuông chiều nó mãi nên tính tình nghịch ngợm cực kỳ, cả đường đi cứ gào khóc, tôi cũng đau hết cả đầu đi được, nó mới vừa nín được một tí thôi ”
“ Đi, cùng anh trai chào hỏi ” Nói rồi ông vỗ nhẹ bả vai Giang Thiên Tinh, đứa bé báu víu Giang tiên sinh vài cái, xong nhìn sang Mạc Tầm Âm, hình như lúc đó cậu đang cười, yên lặng chờ xem thế nào.
Giang Thiên Tinh không giống lời kể của tiên sinh, mà cực ngoan, trong mắt Mạc Tầm Âm là vậy, Giang Thiên Tinh vài giây do dự rồi bổ nhào đến ôm eo Mạc Tầm Âm, mặt vùi vào eo cậu mà cọ loạn, Mạc Tầm Âm vỗ vỗ nhẹ đối phương.
“ Tầm Âm mang em lên phòng chơi đi, để ba mẹ nói chuyện ” Mẹ cậu cười nói.
Mạc Tầm Âm gật đầu “ Dạ ”
Nắm tay Giang Thiên Tinh, Mạc Tầm Âm không cần nói gì mà nhóc đã đi theo cậu lên lầu rồi, Giang tiên sinh cũng khá sững sờ trước mức độ ngoan ngoãn của Giang Thiên Tinh, cười thầm là mới còn nhỏ mà đã thấy sắc nảy lòng tham rồi.
Mạc Tầm Âm ở bên kia, nhìn xuống đứa bé, cả hai mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, bởi không quá giỏi chăm sóc trẻ con, nên Mạc Tầm Âm đành lục tìm những món đồ chơi ít ỏi cậu có, nghĩ nghĩ, cậu đưa Giang Thiên Tinh đến phòng đàn, dù cho có người đến chơi, chăm trẻ đi chăng nữa, cũng không được lười biếng.