Tịch Nguyệt - Nguyệt Lộc

Chương 4: CHƯƠNG 4



Trên mặt Tiêu Ngọc còn có một dấu bàn tay rõ ràng, trên người mặc bộ quan phục kia, trước n.g.ự.c cũng có một dấu chân. Nhìn qua giống như đế vương nổi giận lôi đình, là nửa điểm mặt mũi cũng không cho hắn.

Trong lòng ta nén cười, lại cố ý làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết.

"Không biết, phu quân cầu thánh chỉ, cho vị Vân cô nương này thân phận gì?"

Vừa nghe thấy lời ta nói, Vân Triều trong mắt đều là vẻ khuất nhục, hung hăng trừng mắt nhìn ta mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục giả bộ yếu đuối, bắt đầu rơi nước mắt lã chã.

"Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi rõ ràng đều biết, sao còn muốn sỉ nhục ta?"

Nước mắt của Vân Triều, thực sự là nói rơi liền rơi.

Trước kia chính là như vậy, luôn khiến người ta cho rằng ta bắt nạt nàng ta. Bây giờ vẫn là như vậy, nước mắt giống như không đáng tiền, từng giọt rơi xuống.

Ta cố ý làm ra bộ dáng không biết.

Mờ mịt nhìn về phía Tiêu Ngọc: "Sao vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"

Sắc mặt Tiêu Ngọc rất khó coi, nhưng trước mặt mọi người, cuối cùng cũng không nói gì thêm, mà là đem thánh chỉ trong tay đưa cho ta.

Trên thánh chỉ, chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủi.

Nhưng đại ý, là để Vân Triều từ nay về sau làm ngoại thất nữ ( con gái của ngoại thất) của Tiêu Ngọc, hơn nữa từ nay về sau sẽ do ta,  "đích mẫu" này đích thân dạy dỗ.

Ta nhìn thánh chỉ, nhịn không được có chút muốn cười.

Biểu ca chung quy vẫn là thương ta.

Cho nên không để Vân Triều trực tiếp ghi dưới danh nghĩa của ta, nếu không đó chính là đích nữ Tiêu thị chính ngạch. Vốn đã hạ một bậc, bây giờ vẫn là ngoại thất nữ không thể lộ diện, thân phận như vậy, so với g.i.ế.c nàng ta còn khó chịu hơn.



Vân Triều cũng thực sự lợi hại, khuất nhục như vậy, cũng có thể nhẫn nhịn được.

Nếu làm thiếp thất, có thể cùng người trong lòng ở bên nhau. Cho dù không có danh phận chính thê, nhưng chung quy có thể bảo toàn tính mạng, cũng có thể có được tình ý và phu quân.

Nhưng nàng ta không nguyện ý.

Mà ta, cũng vừa hay biết tại sao.

Triều đại trước thịnh hành sủng thiếp diệt thê, dẫn đến không ít tai họa.

Bởi vậy triều đại này có thiết luật, người làm thiếp, dù cho có công lao thân phận thế nào, một ngày làm thiếp, cả đời liền chỉ có thể là thiếp, cả đời này đều không có duyên với vị trí chính thất.

Không chỉ có như thế, thiếp thất vĩnh viễn chỉ có thể là tỳ nữ của chủ mẫu, cho dù là đánh đập sỉ nhục, hay là bán đi, chủ mẫu đều có quyền lực tuyệt đối, thậm chí có thể không cần được sự đồng ý của phu quân, liền có thể tùy ý xử trí.

5

Cho nên, Vân Triều muốn tiếp tục ở bên Tiêu Ngọc, lấy mạng sống làm tiền đề, thân là thiếp thất rơi vào tay ta, cho dù ta có lột da ả, thì theo luật pháp Tiêu Ngọc cũng không thể thiên vị ả.

Không chỉ bởi vì sự ngạo mạn đó, mà còn định sẵn từ nay về sau sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên được. Còn không bằng làm con gái nuôi, dù sao cũng là chủ tử danh chính ngôn thuận, ta không thể dễ dàng ức hiếp, đánh đập.

Nhục nhã và giữ mạng, luôn có một thứ quan trọng hơn.

Nếu không có luật lệ này, có lẽ sau này hai người họ sẽ cấu kết, lập mưu hại ta. Sau khi hại c.h.ế.t ta, sẽ giúp Vân Triều trở thành kế thất phu nhân.

Nhưng khéo thay, quy định của luật lệ này đã phá vỡ mọi ảo tưởng của ả.

Ta biết sự ngạo mạn của Vân Triều, cho nên cố ý cho ả lựa chọn này.

Nhìn thánh chỉ, lại nhìn Vân Triều đang hận ta đến nghiến răng nghiến lợi trước mặt, ta không nhịn được mà khẽ cong ngón tay với ả:



"Lại đây, gọi tiếng nương nghe thử."

5

Vân Triều lộ ra vẻ mặt chịu sự sỉ nhục to lớn.

Ả ôm ngực, cắn môi dưới, thân thể hơi run rẩy, dường như giây tiếp theo có thể ngã xuống.

"Ta biết ngươi vẫn luôn không thích ta. Nhưng cũng không cần phải sỉ nhục ta như vậy!"

Vân Triều lại rơi lệ, không giống như trước đây, vô cùng giả tạo, lần này thật sự bị tổn thương tự trọng, lộ ra vẻ mặt đầy nhục nhã.

Ta cười khẽ: "Thánh chỉ trước mặt, bây giờ thân phận của ngươi là con gái ngoài giá thú của Tiêu Ngọc, ta là đích mẫu của ngươi, gọi ta một tiếng mẹ, không phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Đó đều là giả!"

Vân Triều không nhịn được gào lên, không còn sự yếu đuối trước đó, chỉ còn lại sự thù hận.

"Giả?"

Ta rũ mắt nhìn thánh chỉ trong tay, cố ý liếc qua Tiêu Ngọc, rồi lại nhìn những nha hoàn, gã sai vặt trong sảnh, hơi cao giọng:

"Ý của ngươi là, thánh chỉ của bệ hạ không có giá trị sao?"

Uy nghiêm hoàng gia.

Đặc biệt là khi tân đế vừa mới đăng cơ, chính là lúc cần lập uy. Nếu không kính trọng thánh chỉ, đó là bất mãn với tân đế, cũng có khả năng mang đến họa diệt tộc.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.