Bày ra cửa ải như vậy, bản thân không phải là không hứng thú. Vị cô nương gọi là A Ân đó không thể tra ra được lai lịch, thứ suy nhất nhìn thấy là tượng khỉ hiến đào, mà cũng không phải hoàn toàn tự nàng ta điêu khắc, mặc dù biến hóa mục nát thành kỳ diệu, nhưng tài nghệ thực sự là như thế nào thì vẫn chưa biết được.
Thử dao là để thử trình độ của A Ân.
Nếu như giống nhau, vậy thì không thể tốt hơn. Nếu như có uy hiếp đối với Lạc Kiều, vậy bên này phải động tay chân rồi. Trong tay áo của gã sai vặt có giấu chín hạt đào tốt, trong cái sọt chỉ có hai mươi lăm hạt đào tốt, mà LạcKiều sớm đã nhìn qua, có thể nhanh chóng mà tìm ra được hạt tốt,
Nếu biểu hiện của A Ân chỉ bình thường, thì chín hạt đào tốt trong tay gã sai vặt sẽ được thả lại vào cái sọt thần không biết qủy không hay.
“Bắt đầu.”
Theo tiếng lệnh, Lạc Kiều dẫn đầu chuẩn bị tốt họa bút, ở trên giấy Tuyên Thành vẽ ra một vị La Hán Hoan Hỉ, chính là vị tôn giả *Ca-nặc-ca-phạt-tha. Khuôn mặt vị La Hán Hoan Hỉ, mang theo nụ cười, thùy nhĩ từ bi mi, là một vị La Hán dễ dàng vẽ ra nhất trong mười tám vị La Hán.
*Ca-nặc-ca-phạt-tha, tên đầy đủ của ngài tên là Ca-nặc-ca-phạt-tha 迦諾迦伐磋 (Kanakavatsa), còn gọi là Yết-nặc-ca-phược-sa, là vị La Hán thứ hai trong mười tám vị La Hán.
Đương thời những hạch điêu kỹ giả để không uổng phí một khoản, để càng thêm hoàn mỹ, thường thường trước tiên sẽ vẽ ra trên giấy, đợi khi đã vẽ xong, sẽ dùng bắt đầu đao điêu khắc.
Lạc Kiều cười nhạo trong lòng một tiếng, thu hồi lại ánh mắt, chuẩn bị làm phẳng hai đầu của hạt thì mọi người bỗng phát ra một tiếng hít hơi, âm thanh không nhỏ, ngay cả Hoàng lão đang uống trà cũng dừng động tác.
Lạc Kiều đang cho rằng A Ân lại làm ra động tác của người không có chuyên môn, vốn không muốn quan tâm, cho đến khi tiếng thán phục lần thứ hai vang lên thì nàng mới liếc mắt nhìn qua.
Vừa nhìn qua, tay Lạc Kiều liền cứng lại.
A Ân cư nhiên trực tiếp dùng đao, lại hạ xuống hạt đào sáu đao với tốc độ nhanh chóng, hai đao ở mắt, hai đao ở tai, lỗ mũi một đao, miệng một đao. Bởi vì hạt đào qúa nhỏ, người chung quanh không thể thấy rõ rốt cuộc A Ân hạ đao như thế nào, nhưng Lạc Kiều cách A Ân rất gần, với góc độ của nàng có thể vừa vặn thấy được tốc độ khiến kẻ khác lĩu lưỡi của A Ân đang nhanh chóng làm sạch da hạt, cũng liền một đao đầu tiên liền điêu khắc ra dung mạo tiêu diêu tự tại của vị tôn giả *Bán-thác-ca
*Là vị Thám Thủ La Hán, tên của Ngài là bán-thác-ca, Trung Hoa dịch: Đại lộ biên sanh. Ngài là anh của Châu-lợi-bàn-đặc, là vị La Hán thứ mười.
Đao công kinh người!
Lạc Kiều bị bị dọa tới bối rối, cho tới khi Hoàng lão ho khan một tiếng, nàng mới chợt hoàn hồn lại ý thức mình đang thi đâí với A Ân. Nhưng mặc dù hồi thần lại, Binh Tỏa nắm trong tay vẫn run run như cũ.
Thật là đáng sợ!
Lạc Kiều ép buộn bản thân trấn tĩnh lại, nhưng mặc dù như thế, bởi vì run, nàng không cẩn thận đã khắc sai một nét,lại mất thêm thời gian sửa lại. Khi nàng khắc xong mắt trái của vị La Hán Hoan Hỉ, thì A Ân đã đặt dao xuống, khom người với Hoàng lão, sau đó đi tới cái sọt mà gã sai vặt đang bê.