Trở về nhà được ngủ một giấc ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, Cô choàng tỉnh dậy thay vào bộ váy công sở màu trắng, mang giày cao gót cùng em trai đến phòng ăn.
Ông quản gia cúi đầu chào, gương mặt ông khá nghiêm túc, rót nước ép cam vào ly đưa cho cô.
"Cô trở về tôi rất mừng, có lẽ công việc này quá vất vả và nguy hiểm cho cô"
Cô phẩy tay."Không sao, cuối cùng tôi đã bình an trở về"
Ông tiếp lời."Tôi có hai tin báo cho cô biết, cô chủ đã lấy lại tiềm thức trong nay sẽ tỉnh lại, và bà chủ sắp trở về, chuyện tin đồn vừa qua, khiến bà chủ tôi bắt đầu nghi ngờ, bà thông báo sắp xếp lại mọi công việc bên Thụy Sĩ"
"Quay lại cai quản công ty, bà chủ là người tinh tế không thể nào giấu kín được, chuyện này tôi quyết định kể cho bà ấy nghe, và sáng này tôi nhận được Email của bà"
Ông quản gia đưa điện thoại cho cô độc Email.Cô bùi ngùi có lẽ tới lúc nào đó, mình quay lại làm con người thật, như thế tự tại biết dường nào, chỉ là có một người mình không muốn rời xa. (1)
Trước cổng sắt nhà Vỹ Tường, cô bấm chuông, Chú Hải mở cổng, Cô bước vào trong, Anh sửa soạn đầu tóc đến công ty.
"Em tới nhà anh vào sáng sớm, bộ nhớ anh sao?"
"Phải" Cô thừa nhận, khiến anh ngạc nhiên hôm nay cô ấy bị sao vậy.
Cô vươn tay lên tóc anh"Anh nhuộm tóc lại rồi sao? em còn tưởng, cô thể ngắm nhìn thêm chút nữa"
"Nếu em thích, ngày mai anh đi nhuộm tóc nâu lại"
Cô phẩy tay."Em chỉ nói đùa dù vì, tóc đen hợp với anh hơn"
Lòng Cô trĩu nặng, hôm nay là lần cuối cùng được tay trong tay với anh, em ước gì thời gian lâu hơn một chút nữa.
"Hôm nay mình nghỉ làm việc, cùng em đi khắp nơi có được hông"
Vỹ Tường cảm thấy, trong ánh mắt cô ấy hôm nay khác lạ.Anh gật đầu. "Được, nếu em muốn"
Cô vào các cửa tiệm bánh ngọt, chọn từng chiếc bánh cho người gói lại, Anh thắc mắc."Em mua nhiều bánh ngọt, chỉ có hai người chúng ta ăn sao hết"
"Em mua về, mời các đồng nghiệp trong công ty, họ vất vả vì chúng ta nên lâu lâu đãi họ một bữa"
Anh ôn tồn"Em lúc nào cũng biết cách quan tâm đến người khác"
Cô củng Anh nắm tay nhau, trên vòng trượt băng ảnh mắt nụ cười rạng rỡ giành cho nhau, cô nhớ lần đầu tiên gặp anh ấy, lúc nào cũng cau có khó chịu, bây giờ gương mặt anh trở nên ấm áp lạ thường.
"Em hỏi thật anh, lúc em đi chơi với Lạc Văn có phải anh đã theo dõi em phải hông?"
Vỹ Tường cười cười."Ừ, lúc đó anh vẫn chưa nhận ra được tình cảm của mình, nhưng lòng anh cứ muốn theo dõi em"
"Anh thật ngốc"
Anh vòng tay ôm lấy cô"Anh ngốc lắm, nhưng anh yêu em"
Ngồi trên boong tàu ngầm Hoàng hôn màu vàng rực rỡ, Cô muốn ngắm anh thật lâu ghi lại trong trái tim mình. Vỹ Tường vươn tay tới chạm nhẹ vào vào mặt cô.
"Em hôm nay lạ lắm, có chuyện gì phải không nói cho nghe đi"
"Hông làm gì có, chỉ là em muốn có thật nhiều kỷ niệm bên anh thôi"
"Chỉ vậy thôi sao"
"Ừ" Cô áp bàn tay to lớn của anh vào gương mặt mình.
Lòng tựa như mũi kim đâm, gắng nở nụ cười rạng rỡ. Cả hai cùng nhau dịu dàng hôn say đắm, trải qua một đêm trên du thuyền, Tiếng đồng hồ tích tắc kim chỉ 5 giờ sáng, Vỹ Tường còn thiếp ngủ trên giường.
Cô nằm trong vòng tay anh, Cô vươn ngón tay run nhẹ khẽ chạm vào đường nét gương mặt anh, nếu hông có em bên cạnh, anh hãy tự chăm sóc mình thật tốt, tạm biệt người em yêu, em phải về với cuộc sống của mình.
Cô bước xuống giường thay vào bộ váy khác, thuyền bắt đầu cập bến, Cô từ từ đi xuống thuyền lên xe trở về đến nhà họ Diệp.
Bà Diệp mặc trong váy xanh thẳm khoát khăn lụa mềm mại, ngồi chéo chân trên ghế sofa toát lên vẻ sang trọng bà nhâm nhi ly cà phê nóng, ngước mắt lên.
"Cô chính là Nguyễn Khiết Doanh, mà ông quản gia nhắc đến, cô giống Thiên Ân thật sự, cảm ơn cô thời gian qua đã giúp đỡ nhà họ Diệp"
"Tình trạng của Thiên Ân, sớm tỉnh dậy trong nay mai, công ty đã có tôi lo liệu cô có thể đi được rồi"
Bà Diệp cầm lấy tờ giấy đưa cho cô."Tôi sẽ mở cuộc họp, cô hãy học thuộc nó trả lời câu hỏi nhưng tôi sắp xếp"
Cô gật đầu."Dạ"
Buổi sáng bên trong phòng họp, tất cả mọi người đều tới cúi đầu chào. "Mừng bà chủ tịch Hội đồng quản trị đã trở về"
Bà Diệp lên giọng"Tôi rất mừng được gặp mọi người, trong cuộc họp lần này Thiên Ân có chuyện muốn tuyên bố"
Cô đứng dậy liếc nhìn mọi người."Tôi cảm thấy năng lực của mình còn kém cỏi công việc quản lý một công ty quá lớn, nên tôi quyết định đi du học một thời gian rèn luyện thêm kinh nghiệm, Cảm ơn thời gian qua mọi người đã giúp đỡ tôi"
Lan Anh bất ngờ hỏi."Sao đột ngột bà nói đi là đi, không chờ đợi thêm vài ngày làm tiệc chia tay"
Cô cúi mắt nhìn xuống."Xin lỗi bà, tôi không thông báo trước mọi chuyện"
Lạc Văn thắc mắc."Còn Vỹ Tường em tính sao? Có nói với nó chưa?"
"Em sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy"
Cô chầm chậm ra khỏi công ty, lên chiếc xe phía trước ở trên ánh mắt lưu luyến nhìn về phía sau, Anh Kiệt ngồi bên."Mình về nhà thôi chị, mẹ đang chờ chúng ta"
Cô quẹt nước mắt."Ừ"
Vỹ Tường thức dậy, không thấy cô ở đâu trên du thuyền chạy tìm cô khắp nơi, tiếng điện thoại gọi tới.- Mày đang ở đâu? Cô ấy mở cuộc họp sáng nay thông báo chuẩn bị đi du học, cô ấy sắp rời khỏi đây rồi mau chóng trở về đi.
Vỹ Tường chết trân, mình luôn cảm thấy có đều gì kì lạ từ cô ấy thì ra chính là đây, tại sao cô ấy luôn gạt mình hết lần này đến lần khác Anh lái xe nhanh chóng về thành phố, tới trước công ty cô ấy không còn ở đó nữa, anh tức điên lên đấm mạnh vào tay lái.