Tiểu Thuyết Conan: Kudo Shinichi Trở Lại ( Bí Ẩn Truyền Thuyết Thần Chim)

Chương 2: Ngôi làng truyền thuyết Otori



Sau khi xuống tàu, nhóm người Shinichi với quần áo leo núi, ba lô đeo trên lưng đã đi bộ năm tiếng đồng hồ trên đường núi hiểm trở.

Bà Eri lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, rên rỉ hỏi:

- Shinichi ơi, lại phải leo tiếp nữa hả cháu?

- Mẹ ơi, nãy giờ mẹ hỏi câu này mấy lần rồi đấy. - Ran trong bộ đồ thể thao gọn gàng, quay sang nhìn mẹ.

- Mẹ không nghĩ mình phải leo núi thế này. - Bà Eri vừa thở hồng hộc vừa nói. Không như Ran, bà chỉ mặc bộ đồ thông dụng.

- Cố lên tí nữa đi cô. Sau khi rẽ ở đường núi này sẽ thấy ngôi làng đó. Ngôi làng vốn ở trong một thung lũng nhỏ được núi bao quanh, thấy được ngôi làng rồi, chúng ta sẽ chỉ phải đi xuống thôi. - Sonoko cũng mặc đồ thể thao giống Ran, quay lại nhìn bà Eri và động viên.

Shinichi đi trước mọi người một quãng xa đột nhiên quay lại gọi:

- Mọi người ơi, thấy ngôi làng rồi! - Cậu tỏ vẻ hài lòng vẫy vẫy tay với mọi người.

- Thật ư? - Khuôn mặt mọi người rạng rỡ hẳn lên khi nghe thông báo của Shinichi.

- Hoan hô! - Trong chớp mắt Ran và Sonoko đã quay lại chỗ Shinichi.

- Này này, từ từ thôi không ngã đấy hai đứa! - Bà Eri ở đằng sau lo lắng nhìn theo.

Nhưng hai cô bé chẳng buồn để ý đến lời bà mà chạy như bay.

- Đâu, ở đâu cơ?

Ran và Sonoko thi nhau nhìn quanh quất.

- Ồ, kia rồi!

- Ui, đẹp quá!

Cả hai cầm tay nhau nhảy cẫng lên.

Ngôi làng mà họ nhìn thấy nằm trong thung lũng, bốn phía được bao bọc bởi những ngọn núi cao sừng sững, như được ai đó giấu đi vậy. Trong thung lũng chỉ có trên dưới một trăm nếp nhà, tất cả đều được xây theo lối kiến trúc cổ của Nhật, mái nhà lợp dốc.

- Quả đúng là một ngôi làng hoang dã.

- Đúng vậy, thật giống ngôi nhà mật của binh lính thời xưa ấy, lãng mạn quá!

Hai cô gái nhìn lên trời, thấy một con chim lớn.

- Kìa, có cả chim ưng nữa kìa!

- Đấy là đại bàng vàng. - Shinichi chỉnh lại. - Sải cánh của nó có thể rộng đến hai mét đấy. Ở Nhật Bản nó chỉ là một loài động vật tự nhiên, nhưng ở Mexico nó được coi là quốc điểu đấy.

- Thế à?

Sonoko và Ran tò mò nhìn con đại bàng vàng đang lượn vòng trên không trung. Khác với hai cô gái, Shinichi để mắt tới khung cảnh của ngôi làng.

- Khung cảnh này hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải. - Shinichi khoanh tay, nhìn quanh quất.

- Ở đâu cơ? - Ran nhìn Shinichi.

- Này này, đừng bảo cậu đã cùng một cô gái khác tới một nơi nào đó giống chỗ này đấy nhé? - Sonoko bĩu môi.

- Thật ư? - Mặt Ran sững ra.

- Vớ vẫn, làm gì có chuyện đấy. Tuần trước tớ đã xem cuốn sách di sản thế giới ở thư viện, tớ nhớ ở đâu đó trong cuốn sách có…

- Di sản thế giới?

- Ừ.

Nghe Shinichi nói, Ran lén thở phào nhẹ nhõm.

- Nhắc tới mới nhớ, tớ thấy núi đá đứng chen chúc ở trong làng rất giống với quần thể rừng đá Vũ Lăng Nguyên(5) ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. - Sonoko nói.

- Còn tớ thì thấy nó giống quần thể đá vôi. - Ran liên tưởng.

- Đá vôi là vùng núi đá lâu năm do mưa gió bồi đắp lên đúng không?

- Ừ.

- Mà khoan đã, núi đá nhìn thấy trong làng chỉ có một, hai, ba… viên. Không tạo thành rừng như Vũ Lăng Nguyên được. - Sonoko tán đồng ý kiến của Ran.

Shinichi không chú ý đến cuộc đối thoại của hai cô gái mà đi vào trong thung lũng nhìn ngắm ngôi làng. Lúc đó bà Eri cũng vừa tới nơi.

- Cảnh ở đây đẹp quá! Vất vả đi bộ đến đây cũng đáng lắm. - Bà vừa nói vừa nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, dang rộng tay hít thở một hơi thật sâu.

Đúng lúc đó, một bàn tay đeo chiếc nhẫn rất to với móng tay sơn cầu kỳ gạt đi cánh tay của bà Eri.

Một người phụ nữ tuổi tầm ba mươi lăm, mặc bộ đồ hiệu không hề hợp với việc leo núi hạ thấp kính râm đang đeo, nhìn ngắm ngôi làng và cảm thán:

- Tuyệt quá phải không, đây là thành phố cổ đại của người Inca(6) xây bằng gỗ đấy.

- Người Inca? À ra thế, ngôi làng này thiết kế giống thành phố của người Inca…

Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu Shinichi khi cậu nghe lời nói của người phụ nữ lạ mặt.

- Ủa, cô là ai vậy?

Bà Eri sửng sốt nhìn người phụ nữ. Đúng lúc đó, đằng sau cô ta, một thanh niên da ngăm đen thân hình khỏe mạnh, chừng ngoài hai mươi tuổi đang cầm máy quay phim cúi đầu chào.

- Xin lỗi vì đã làm mọi người giật mình, chúng tôi là thành viên của “Nhật Bản cổ đại huyền bí”.

- “Nhật Bản cổ đại huyền bí”? Là chương trình ti vi rất được yêu thích, chuyên khám phá những bí ẩn cổ đại còn chưa được biết tới của Nhật Bản? - Sonoko ngạc nhiên hỏi lại.

Người phụ nữ nghe giọng của Sonoko thì có vẻ mừng rỡ tháo kính râm đang đeo ra khỏi mắt.

- Chà chà, gần đây số lượng khán giả nữ trẻ tuổi xem chương trình của chúng ta đang ngày càng tăng, thực sự đáng mừng. Cô bé cũng xem đúng không?

Sonoko nhảy tưng tưng.

- A, cô chính là phóng viên Yayoi Yuki!

- Phải, còn cậu này là Maeda Gou, thợ quay phim. Còn người đang thở hồng hộc đi theo đằng kia là trợ lý đạo diễn Okada. - Yayoi vừa nói vừa chỉ cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi đang mang vác theo một đống đồ nghề quay phim từ đằng xa tiến lại.

- Cảm động quá! Cháu cũng yêu thích lịch sử lắm cô ạ. Nhưng không ngờ là có những con người làm nên chương trình hay như vậy lại tuyệt vời thế này đâu ạ. - Sonoko nói, cô nhìn anh chàng Maeda đang cầm máy quay - người mà cả cánh tay to lớn đều đen sạm vì nắng - bằng ánh mắt “cháy bỏng”.

Ran khẽ nhăn mặt:

- Ôi trời ạ, thật đúng là… Cứ thấy anh chàng nào đẹp trai là cậu ấy lại…

Shinichi cũng “choáng” vì thói quen “tao nhã” của Sonoko.

- Lúc nãy cô có nói đến thành phố của người Inca, nhưng ngôi làng này với thành phố của người Inca thì có q.uan hệ gì ạ? - Shinichi tò mò hỏi Yayoi.

- Các cháu không thấy nó giống thành phố của người Inca à?

- Cháu thấy nó giống quần thể đá vôi cô ạ. - Ran nói liên tưởng của mình lúc nãy.

- Nếu là quần thể đá vôi của Nhật Bản thì phải là những hòn đá nhỏ hơn tụ thành rừng cơ. Không thể là ngọn núi cao như thế này được. - Yayoi giảng giải.

- Cháu cũng nghĩ vậy. Ngọn núi này trông giống hệt kết cấu của di tích Teotihuacan(7) hưng thịnh từ thế kỷ thứ năm đến thế kỷ thứ tám Trước Công Nguyên ở miền trung nước Mỹ. - Shinichi đồng ý với cô Yayoi.

- Ồ, c.ậu bé này thật hiểu biết. - Cô Yayoi nhìn Shinichi với vẻ thán phục. - Đúng như cháu nói đấy. Trong suốt năm sáu tiếng chúng tôi đã xem xét nước Nhật Bản thông qua các website nhìn bao quát Trái Đất từ các vệ tinh, mục đích là để tìm được những nơi mà chưa một đài truyền hình nào đặt chân đến. Sau đó thì, ố la la, chúng tôi rất bất ngờ tìm thấy ngôi làng có ngọn núi kết cấu giống kim tự tháp của di tích Teotihuacan.

Yayoi nói với vẻ hào hứng đến độ khoa chân múa tay.

- Cô đang nói đến ngôi làng này sao?

- Chính xác, nó giống hệt với vị trí của Kim tự tháp Mặt trời, Kim tự tháp Mặt trăng và Đền thờ Thần rắn của di tích Teotihuacan.

- Nhưng tại sao lại có thể trùng hợp như vậy nhỉ, ở Nhật Bản tại một hốc núi như thế này? - Sonoko tò mò ngẩng cổ lên nhìn.

- Đó là lý do chúng tôi đến đây điều tra. Cũng có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó đem lại cảm giác lãng mạn như trong tiểu thuyết vậy.

- Ồ, chắc vậy…

- Thôi, chúng tôi phải đi ngay bây giờ, hẹn gặp mọi người sau nhé.

Nói rồi cô Yayoi nhanh chóng đi xuống con đường núi hướng tới ngôi làng, theo sát sau là anh thợ quay phim Maeda.

- Đợi tôi với! - Cậu Okada ôm theo một đống đồ nghề hối hả chạy theo.

Sonoko mơ màng nhìn theo bóng anh chàng Maeda vừa đi khuất.

Ran huých khuỷu tay vào cô bạn đang đứng như trời trồng:

- Sonoko à!

Shinichi thấy thấp thoáng phía trước hiện ra một chiếc cầu treo, cậu phấn chấn nói:

- Đi qua chiếc cầu treo này là tới ngôi làng rồi đấy.

- Ừ, cố thêm chút nữa là tới đích rồi. - Cả Ran, Sonoko lẫn bà Eri đều gật đầu.

Lúc đó Eri ngước mắt lên nhìn bầu trời, bà thấy những đám mây xám đang kéo đến, và một con chim bách thanh(8) đến đậu trên cành cây khô cất cao giọng kêu lên những tiếng kỳ lạ. “Qué…é…é…c!”

Trong khoảnh khắc, Ran nhìn thấy trong khu rừng vừa phát ra âm thanh đó, một sinh vật kỳ dị với khuôn mặt của con chim lớn mỏ nhọn sắc, trên mình là chiếc áo choàng làm từ lông vũ đang cụp cánh ngó láo liên xung quanh. Nhưng dường như “nó” nhận ra đang bị Ran nhìn, nên ngay lập tức biến mất sau rặng cây.

- Cái gì thế nhỉ? - Ran không tin vào mắt mình, cô tự hỏi không biết có phải vừa rồi là ảo giác không.

- Sao thế Ran? - Sonoko hỏi.

Ran định kể thứ mình vừa nhìn thấy cho Sonoko biết, nhưng cô lại sợ bị Sonoko trêu chọc như mọi khi là “Tại cậu sợ hãi quá nên nhìn nhầm thôi”, nên cuối cùng cô từ bỏ ý định:

- Không có gì đâu.

Cuối cùng nhóm người Shinichi cũng tới chỗ chiếc cầu treo, tất cả nhất loạt dừng lại phía trước chiếc cầu treo.

- Làng Thập Ngũ Dạ. - Ran đọc dòng chữ viết bằng mực trên tấm biển đã mục treo trước cầu.

- Cái cầu này ghê quá. - Bà Eri cau mày nhìn chiếc cầu treo chỉ được đan bởi sợi thừng to từ thực vật.

- Đúng vậy, cầu bện từ dây thừng kiểu này giống rừng Nam Mỹ quá mẹ nhỉ. - Ran cũng tỏ ra lo lắng nhíu mày.

- Nãy mẹ nhìn từ bên trên mới biết, muốn ra vào ngôi làng này hình như chỉ có duy nhất chiếc cầu treo này thôi.

- Ồ, vậy thì đành phải tiến lên thôi, ha ha ha. - Sonoko cười nói, nhưng cô vẫn chỉ đứng dậm chân tại chỗ chứ không dám bước lên cầu.

- Cái cầu treo này làm từ loại cây gọi là cây leo, nó còn bền hơn cả dây thừng cơ. Những cây cầu ngày xưa ở nông thôn Nhật Bản đều được làm từ thực vật như vậy đấy. - Shinichi vừa giải thích vừa dùng tay lắc mạnh dây thừng to bản của chiếc cầu.

- Là cây leo? - Ran dường như được những lời nói của Shinichi tiếp thêm sức mạnh, cô bước một bước lên cầu.

- Á! - Ngay khi vừa đặt chân lên cầu treo, Ran đã hốt hoảng kêu lên.

- Sao thế? - Shinichi vội theo sau Ran. Hóa ra mỗi bậc cầu để đặt chân cực kỳ bé, khoảng cách giữa các bậc phải đến ba mươi cen ti mét, đến mức có thể nhìn rõ khung cảnh thung lũng phía dưới giữa khoảng cách hai bậc.

Nhìn Ran đang run rẩy phía trước, Sonoko ngó xuống mấy bậc cầu rồi rùng mình:

- Eo ôi, ghê quá đi mất!

- Này các con, liệu có con đường nào khác vào làng không nhỉ? - Bà Eri đằng sau bọn trẻ cũng lo lắng lên tiếng.

- Hình như chỉ có đường này thôi cô ạ, bác Wakura cũng nói vậy mà. - Sonoko tỏ vẻ hối hận trả lời.

- Nhưng nếu rơi xuống thì xong luôn đấy, thậm chí còn không nhìn thấy đáy nữa.

Bà Eri vừa bám chặt lấy dây thừng của chiếc cầu treo vừa nói, từng giọt mồ hội chảy ra trên trán bà.

- Mọi người đừng có nhìn xuống. Các bậc cầu có khoảng cách đều nhau nên cứ nhìn phía trước và bước nhịp nhàng thôi. - Shinichi vừa nói vừa bước đi trước làm mẫu.

- Á! - Shinichi đột nhiên mất đà, cậu bước hụt trên bậc cầu và suýt ngã xuống, nhưng lại ngay lập tức bám chặt vào dây thừng của chiếc cầu. Chiếc cầu bị xung động mạnh nên rung lên dữ dội.

- Cậu làm gì thế, sao kéo tớ? - Shinichi trừng mắt nhìn Sonoko.

Sonoko giận dỗi cãi lại:

- Cậu định bỏ lại mấy người phụ nữ đằng sau mà qua cầu một mình à?

- Cái gì mà bỏ lại chứ, cậu nói nhảm vừa thôi. - Shinichi đã đứng vững trở lại, cậu bực bội nhìn Sonoko nói.

- Nếu thế thì chí ít cậu cũng cầm tay Ran rồi cùng đi qua cầu chứ. Tớ với cô Eri sẽ cầm tay nhau vậy.

-… - Sau lời nói của Sonoko, ánh mắt Ran và Shinichi gặp nhau.

- Không sao đâu, tớ tự đi cũng được… - Ran còn chưa nói hết câu thì Shinichi đã chìa tay ra.

- A, cảm ơn cậu. - Gương mặt Ran bỗng chốc đỏ bừng, cô ngượng ngập đưa tay về phía Shinichi. Cậu cầm chặt tay cô và một lần nữa tiến về phía trước.

- Chúng ta đi thôi. - Shinichi dáng vẻ nghiêm túc dẫn đầu mọi người đi qua cây cầu treo. Tiếp theo là Ran, Sonoko và Eri cũng nắm tay nhau thành một hàng cùng bước qua. Shinichi bước đi nhịp điệu đều đặn, khiến cho nhóm Ran đằng sau dễ dàng phối hợp theo và chẳng mấy chốc đã qua được cây cầu treo.

- Phù, đúng là chỉ cần đi đúng nhịp thì chớp nhoáng đã qua nhỉ.

- Đúng vậy.

Nhóm phụ nữ dường như đã an tâm trở lại nên tươi tỉnh cười nói.

- Nhưng mà, tại sao lại xây mỗi một chiếc cầu treo thế này nhỉ? Chắc là không muốn ai tiếp cận ngôi làng này chăng? - Bà Eri nhìn lại cây cầu mình vừa đi qua và nói.

- Đúng vậy, như một hòn đảo cô độc vậy mẹ nhỉ. - Ran đồng tình.

- Hai người đừng nói thế, đang có cuộc gặp gỡ tuyệt diệu đợi chờ chúng ta ở ngôi làng đấy nhé. Nào nào, cùng nhau đi nào. - Sonoko nói, cô hào hứng bước về phía trước. Đúng lúc đó, một chiếc xe Benz(9) đỗ xịch lại.

- Cô Kensuke, cảm ơn cô đã đến! - Cửa xe mở, ông Wakura mặc bộ y phục truyền thống với những hình hoa văn như tia nước bước xuống.

- Bác Wakura! - Sonoko chạy về phía ông Wakura.

Shinichi tò mò nhìn chiếc xe Benz. Sonoko hỏi:

- Bác Wakura, sao chiếc xe này lại ở đây được thế?

- Ha ha ha, bác dùng máy bay trực thăng để mang tới đấy. Đường rừng quá nhỏ nên bác đã phải làm rộng ra cho xe đi lọt, nhưng vất vả. Đúng là, con người của thành phố mà thiếu xe hơi là không xong mà.

- Máy bay trực thăng à? - Shinichi hiểu ra.

- Nếu biết trước, cháu dùng trực thăng của bố đến đây cho nhàn rỗi. - Sonoko tỏ vẻ tiếc nuối nói.

- Ấy ấy, những người tới đây trên đôi chân của mình sẽ có cảm giác như chinh phục được vùng đất mới đấy cháu.

- Bác nói cũng đúng ạ, hì hì… - Sonoko cười.

- Xin chào Sonoko. - Từ trên ghế lái xe ô tô, một cô gái xinh đẹp, khoảng hai mươi tuổi với mái tóc đen dài óng ả bước xuống, cúi đầu chào Sonoko.

- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Misa, con gái tôi.

- Tôi là Wakura Misa, rất vui vì được gặp mọi người. - Khi Misa cúi đầu xuống, mái tóc đen dài trên vai cô nhẹ nhàng rũ xuống phía trước.

- Rất vui vì gặp chị. Bọn em thì có em này, cô Eri, và con gái cô ấy, Ran Mori thì chị cũng biết rồi đúng không ạ?

- Ừ.

- Hôm nay đến làm phiền mọi người, thật ngại quá. - Bà Eri khẽ cúi đầu.

- Không đâu không đâu, cháu và bố rất mong chờ mọi người đến ạ.

- Bác Wakura, bác còn chưa giới thiệu Shinichi ạ. - Sonoko định lên tiếng giới thiệu Shinichi.

Nhưng thật bất ngờ, Misa tỏ vẻ vui mừng nói:

- Chị biết về Shinichi rồi. Cậu thám tử lừng danh trường trung học Teitan đúng không?

- Ồ, cậu nhóc này quả là nổi tiếng thật. - Ông Wakura tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Đúng đấy bố. Thoạt trông thì chỉ là một cậu học sinh cấp ba, nhưng thật ra cậu ấy là một thám tử tài giỏi có thể giải quyết những vụ án mà cảnh sát cũng bó tay đấy ạ. - Misa giới thiệu về Shinichi cho bố mình.

- Ái chà, chuyện lạ đây, lần đầu bố thấy con quan tâm thích thú một người đấy. - Ông Wakura tỏ vẻ tò mò hướng ánh mắt về phía Misa.

- Không… đâu có. - Misa lắp bắp, cô ngượng ngùng cúi gằm mặt.

- Ran, đại kình địch của cậu xuất hiện rồi đấy. - Sonoko thì thầm vào tai Ran.

- Ờ ờ… - Gương mặt Ran tỏ ra vô cùng lo lắng.

- Bác Wakura ơi, lúc nãy có nhóm người của đài truyền hình đến trước bọn cháu phải không ạ? - Sonoko hỏi.

- À, nhóm người của kênh lịch sử đó hả? Con trai cả của bác là Youichi đã dùng xe 4WD(10) của nó chở họ ra biệt thự riêng rồi. Thằng đó cũng giống bác, rất yêu thích lịch sử.

- Biệt thự riêng sao? Biệt thự riêng kia nằm ngay cạnh tòa biệt thự lớn mà mình sắp tới… - Sonoko lẩm bẩm rồi cười hí hí một mình.

- Bọn họ nói rằng ngôi làng này giống với thành phố di tích Teotihuacan của văn minh Mesoamerica nên rất muốn tới thu thập tư liệu. Bác thì cũng vốn yêu lịch sử nên trước đây cũng từng có ý nghĩ giống họ. Cho nên bác thấy đồng cảm, và quyết định mời họ tới.

- Vậy sao ạ? Nhưng mà bác ơi, ngôi làng này là ngôi làng có truyền thuyết về Thần Chim đúng không ạ? - Sonoko hỏi.

- Truyền thuyết về Thần Chim? - Shinichi tỏ vẻ hứng thú.

- Có truyền thuyết kể rằng ngày xưa tại ngôi làng này, có một con chim bách thanh khổng lồ xuất hiện tấn công dân làng, rồi giết tế xác họ đó.

- Giết tế xác là sao?

- Chim bách thanh có tập quán bắt mồi là sâu hoặc ếch, sau đó cắm xác mồi xuyên qua cành cây. Nên mới có cách gọi là “giết tế xác kiểu chim bách thanh”. - Shinichi trả lời câu hỏi của Ran.

- Đúng rồi, bọn chim đó có tập quán xuyên con mồi qua những thứ nhọn sắc như cành cây nhỏ, đây giống thế này này. - Ông Wakura bẻ một cành cây nhỏ trước mặt, phía đầu cành cây có xiên xác một con dế.

- Á! – Cả Ran, Sonoko lẫn bà Eri đều thất thanh kêu lên.

- Ha ha ha, chết thật, việc này có vẻ hơi quá thô lỗ đối với những quý cô thành thị nhỉ. Tôi xin lỗi nhé. - Ông Wakura cúi đầu xin lỗi.

- Bố thật là… Thật xin lỗi mọi người quá, bố tôi rất say mê truyền thuyết về Thần Chim cũng như văn minh Mesoamerica cổ đại, nên nhiều khi hơi quá đà. Mời mọi người lên xe đi ạ. - Misa vừa xin lỗi thay bố, vừa mở cửa xe Benz và đạp côn khởi động xe.

(5) Vũ Lăng Nguyên (hay Võ Lăng Nguyên) nằm ở phía tây thành phố Trương Gia Giới, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

(6) Người Inca là một tộc người da đỏ tại miền nam Châu Mỹ. Từ thế kỷ 13 đến thế kỷ 16, người Inca đã làm chủ một vương quốc rộng lớn có tổ chức cao. Trong thời điểm mở rộng nhất, ảnh hưởng của vương quốc này trải dài từ Ecuador ngày nay cho đến Chile và Argentina. Trung tâm văn hóa, kinh tế và tế lễ của họ là thủ đô Cuzco trong nước Peru ngày nay.

(7)Teotihuacan: thành phố Mexico thời tiền Colombo, một trong những trung tâm xã hội có giai cấp sơ kỳ lớn nhất ở thung lũng Mexico.

(8) Chim bách thanh (hay còn gọi là chim đồ tể) là một họ chim trong bộ Sẻ. Đây là một loài chim săn mồi chuyên bắt con trùng, phần lớn sinh sống tại đại lục Á – Âu và châu Phi. Chúng có tập tính bắt côn trùng, các loài chim hay động vật có vú nhỏ và xiên chúng trên các cây có gai. Điều này giúp chúng khoét phần thịt của con mồi thành các mẩu nhỏ với kích thước thuận tiện hơn, cũng như có tác dụng làm “tủ đựng thức ăn” để sau đó chúng có thể quay trở lại để ăn tiếp.

(9) Benz: hãng xe ô tô của Đức.

(10) 4WD: loại xe ô tô dẫn động bốn bánh xe bằng hộp số phụ.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.