Đến lúc đó, quyền lực to lớn trong tay ông ta sẽ phải giao cho người khác có năng lực quả2n lý hơn.
Đệ Ngũ Giáng ngồi bên giường của bố mình suốt một đêm, cho đến sáng hôm sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà7 anh ta. Hàn Mục Lẫm nở nụ cười mê hồn: “Cậu đoán xem.”
Cừu Tây Nguyên không còn gì để nói.
Năm tiếng sau, Hàn Mục Lẫm đứng trước cửa đội kỹ thuật. Đội trưởng đội kỹ thuật đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, đưa kết quả cuối cùng cho anh: “Đội trưởng Hàn, đây là toàn bộ kết quả nghiên cứu của chúng tôi. Đúng như những gì các anh đoán, thứ này là một loại trùng cổ, chứa một lượng lớn thuốc thử đã được nghiên cứu riêng. Người nghiên cứu ra nó không chỉ là một dược sư tài giỏi mà còn là một nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu.” Lần này, đối phương chỉ phái một người đến, đúng là không coi cô ra gì.
“Chị, chị đã đi đâu vậy?” Phó Lâm Hãn thở hổn hển chạy tới.
“Đại tiện.” Đệ Ngũ Giáng đi theo bà ta đến phòng khách nhỏ bên ngoài.
“Cô, sao cô lại về?”
Người phụ nữ trước mặt dịu dàng như dòng nước, lạnh lùng mà không kiêu ngạo, cá tính nhưng không nóng nảy. “Rủ nhóc Tiểu Vũ đi ăn cơm.”
Các thành viên trong đội đều không thốt nên lời.
*** Cậu nghĩ bụng, chị họ à, chúng ta có thể dùng từ lịch sự hơn không?
***
“Đó không phải là Tư Vũ sao?” Người hầu chạy vào với vẻ mặt kinh ngạc và phấn khởi: “Cậu Bảy, bà Chân Doanh đã trở lại.”
“Cô tôi đã về 7ư?” Ánh mắt Đệ Ngũ Giáng lóe lên niềm vui sướng.
Ngay sau đó, Đệ Ngũ Chân Doanh tất tả bước vào, vừa nhìn thấy cháu trai m2ình ra đón bèn gật đầu với anh ta rồi nhìn về phía Đệ Ngũ Thành Tông đang ngủ say trên giường với ánh mắt sắc bén: “Chúng ta ra ng0oài nói chuyện đi.” Hàn Mục Lẫm xem qua tài liệu hóa học, trang cuối cùng giải thích về trùng cổ.
Nếu không phải dân chuyên nghiệp thì sẽ không hiểu được những tài liệu ấy.
Hàn Mục Lẫm đã đọc xong tài liệu, nhưng anh vẫn không hiểu mục đích của người đứng đằng chuyện này. Tay súng trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mặt.
Con mèo đã biến mất.
Bỗng nhiên có một bóng người nhảy lên vài cái, nhẹ nhàng bay lên chạc cây. Ngay sau đó, con mèo đen xuất hiện trên vai cô gái, nhìn tay súng với vẻ khinh thường. Tại sao những con chó biến dị lại đột nhiên xuất hiện ở huyện Tung Sơn?
Hay là ở đây có thứ gì đó mà đối phương muốn thăm dò?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là điện thờ ở thôn Hà Đông. “Trong nhà họ Tư có ai cố ý nhắm vào cô không?”
Cô thờ ơ nhìn anh: “Anh đang thăm dò nhà họ Tư.”
“Những con chó đó rất có thể chạy đến đây là vì cô đấy.” “Đội trưởng Hàn, anh có nghĩ rằng những con chó này đều nhằm về một hướng không?”
Được người khác nhắc nhở, Cừu Tây Nguyên bỗng chốc mở to hai mắt nhìn Hàn Mục Lẫm đang phì phèo hút thuốc: “Anh đã nhận ra từ lâu rồi phải không?”
Anh nheo mắt, đáp: “Hai lần chúng xuất hiện đều có nhóc Tiểu Vũ ở đó.” Bà ta không có vẻ quyến rũ gợi cảm như hoa đào diễm lệ, mà toát lên vẻ tao nhã phóng khoáng và khôn ngoan, chỉ cần lặng lẽ ngồi đó cũng tỏa sáng như thể một viên đá quý, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng chói lóa. Người phụ nữ như vậy càng khiến người ta không dám coi thường.
“Nếu cô không trở về, cháu định để bố cháu nằm liệt giường như thế mãi sao? Nhà họ Lôi đúng là đồ vô dụng, mang tiếng là gia tộc làm nghề y.”
“Cô…” Tư Vũ thấy bà đã ăn mặc tươm tất, bèn gật đầu rồi đi thay quần áo.
Đường phố đông nghìn nghịt.
Mọi người đều tranh thủ kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh để đi chơi. Chỗ đó là bục cao của tàu lượn siêu tốc hình chữ U, mọi người đang xếp hàng ở đó.
Trong khi đám đông đang chen chúc nhau, không ai để ý đến một xạ thủ đang ẩn nấp trên cây.
“Meo.” Một con mèo đen xuất hiện giữa không trung bên cạnh cái cây, nhảy lên vị trí ẩn nấp kín đáo nhất. “Chẳng lẽ là thủ đoạn của nhà họ Tư?”
“Có phải hay không thì cần phải điều tra thêm.” Hàn Mục Lẫm vừa thu dọn tài liệu vừa nói: “Tối nay các cậu tiếp tục làm thêm giờ.”
Anh Hàn đi đâu đấy?” Bố Tư Vũ là con trai duy nhất của Tư Vệ Bình, nắm giữ phần lớn quyền thừa kế gia tộc.
Hàn Mục Lẫm đã hiểu ra.
“Nhóc Tiểu Vũ phải giả ngu ở nhà họ Tư cũng vất vả nhỉ. Ăn thêm một suất nữa nhé?” Tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi động, Phó Lâm Hãn chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn quay sang nhắc chị họ của mình: “Nếu chị sợ thì có thể nhắm mắt lại.”
Vòng đầu tiên, vẻ mặt Tư Vũ vẫn điềm nhiên như không.
Vòng thứ hai, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía bên kia của tàu lượn siêu tốc. “Tra rõ thông tin của mấy gia tộc lớn làm nghề y trong nước, tôi muốn có tư liệu sau một tiếng nữa.” Anh ra lệnh.
Mọi người lập tức hành động.
Trong vòng chưa đầy một tiếng, thông tin anh cần đã được đưa đến trước mặt. “Cô không tò mò à?”
“Đó là việc của anh.”
“Quả là một cô bé ngoan.” Anh lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh, một lần nữa thu hút sự chú ý của nam nữ xung quanh. Tư Vũ cầm cây kem vị dâu tây, ngồi trước máy làm kem, nhìn Phó Nguyên Ngọc đang đứng phía trước nói chuyện điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Phó Bạc Thao, bà quay đầu lại nói với Tư Vũ: “Lát nữa Tiểu Hãn và Tiểu Nguyệt sẽ đến đây, sau đó chúng ta cùng nhau đi công viên giải trí nhé.”
“Vâng.” Đào Hinh Nhiễm đang cầm cốc trà sữa, quay người lại chỉ vào Tư Vũ ở phía trước.
Hôm nay, Chu Tiêu vốn dĩ không muốn đến khu vui chơi, nhưng Đào Hinh Nhiễm bỗng dưng lại đến nhà cô ta. Nghĩ tới kế hoạch trước đó của mình, biết được nhóm Cố Tuyển Diên cũng đến đó, cô ta miễn cưỡng đi cùng và bất ngờ gặp được Tư Vũ ở đây.
Chu Tiêu còn chưa kịp nói gì, Đào Hinh Nghiễm đã chạy tới chặn đường Tư Vũ: “Tư Vũ, cậu cũng đến công viên giải trí à, không phải cậu cố tình đến đây để gặp Cố Tuyển Diên đấy chứ?” Tư Vũ vẫn tiếp tục ăn cơm.
Hàn Mục Lẫm đợi cô ăn gần xong mới nói tiếp: “Lần này anh đến là để hỏi nhóc một chuyện.”
Tư Vũ chậm rãi cầm khăn giấy lên, tao nhã lau khóe miệng: “Hỏi đi.” “Chị, chị ơi...” Phó Lâm Hãn vừa ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng cô, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Phốc.” Tiếng súng giảm thanh hoàn toàn bị che lấp bởi tiếng ồn trong công viên giải trí.
Viên đạn xuyên qua cơ thể con mèo, nhưng lại bắn trượt. “Thế nào? Anh đã nghĩ ra điều gì phải không?”
“Chúng tôi sẽ làm nốt phần còn lại.”
Nói đoạn, anh cầm theo tài liệu, tập hợp người của mình rồi mở cuộc họp. “Đã điều tra rõ mọi chuyện chưa?”
“Có chút manh mối.” Anh cầm chén trà lên uống.
“Ừm.” “Rất nhiều người.”
“Hả?”
“Trong nhà họ Tư có quá nhiều người muốn đoạt quyền.” Sắc mặt Đệ Ngũ Giáng tối sầm lại khi nghĩ tới thiên kim ngốc nghếch nhà họ Tư.
“Cháu hiểu rồi ạ.”
Đệ Ngũ Chân Doanh chỉ để lại những lời này rồi rời đi. “Vâng.” Cô đẩy chiếc đĩa trống sang một bên.
Hàn Mục Lẫm lại mỉm cười.
*** Cừu Tây Nguyên xán lại gần, tò mò hỏi: “Anh Hàn, anh tìm kiếm thông tin về những người này làm gì? Không phải anh nghi ngờ bọn họ bắt tay nhau xây dựng viện nghiên cứu đấy chứ?”
“Điều này cũng rất có thể.”
Hàn Mục Lẫm lật xem tài liệu, đồng thời xem lại địa điểm xuất hiện những con chó biến dị ở huyện Tung Sơn, không hiểu sao lại cảm thấy hơi kỳ quái. Tư Vũ giơ một tay lên, kẹp lấy viên đạn.
Tay súng bàng hoàng sửng sốt, trong mắt ngập tràn vẻ kinh hãi.
Tư Vũ buông bàn tay bóp cổ gã ra rồi lùi lại, ung dung đứng trên cành cây nguy hiểm nhất như thể đang đi trên mặt đất bằng phẳng. “Cô nghe nói chuyện nhà chúng ta nên mới vội vã từ thủ đô trở về.” Đệ Ngũ Chân Doanh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách, rồi nói: “Cho bố cháu uống cái này đi, sau ba tiếng sẽ có hiệu quả. Những người muốn cướp đoạt quyền lực của bố cháu, cứ để ông ấy xử lý.”
Đây là gì ạ?”
“Đừng hỏi nhiều, cô sẽ không làm hại anh trai mình đâu.” Đệ Ngũ Chân Doanh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Máy bay riêng của cô đang đợi ở sân bay, cô không thể ở lại quá lâu. Cháu chịu khó vất vả một chút nhé. Muốn có chỗ đứng trong nhà Đệ Ngũ, dù là bản thân cháu hay hôn nhân đại sự, cũng phải có sự chuẩn bị trước đi.” “Cô…”
Tư Vũ lại nhún mình lên không, lao về phía tay súng, bàn tay mảnh khảnh bóp cổ gã.
Đối thủ lập tức phản công, nổ súng vào cô. Trong những ngày nghỉ lễ này, Tư Vũ ở nhà ôm máy tính.
Hai vợ chồng Phó Bạc Thao đã về nhà họ Phó. Phó Nguyên Ngọc cũng được nghỉ lễ, nên ở nhà bầu bạn với con gái mình, nhưng Tư Vũ suốt ngày ở lì trong phòng, khiến bà lo lắng cô sẽ uể oải, thiếu sức sống.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, bà gõ cửa phòng cô: “Tiểu Vũ à, đang dịp nghỉ lễ, mẹ đưa con ra ngoài chơi nhé. Đừng ở trong phòng chơi máy tính cả ngày, không tốt cho sức khỏe đâu con.” ***
Dưới chân núi vùng ngoại ô, Cừu Tây Nguyên đưa vật trong tay cho Hàn Mục Lẫm: “Anh Hàn, anh nhìn xem thứ này có giống con sâu đó không?”
“Không khác nhau là mấy, hãy giao cho đội kỹ thuật để nghiên cứu thêm.” Thấy cô ta nhanh chóng trở lại bình thường sau vụ chó biến dị tấn công, Tư Vũ không khỏi liếc nhìn cô ta một cái.
Phó Lâm Hãn thấy người này là bạn học của Tư Vũ. bèn đứng yên chờ đợi, vừa quay đầu lại thì bắt gặp hai nam sinh đang từ phía bên kia đi tới.
Họ là Cố Tuyển Diên và Tôn Mục Sâm. Tay súng bắn tỉa giật mình, lập tức chuyển họng súng, chĩa thẳng vào con mèo không biết từ đâu nhảy ra.
Khi nhìn thấy rõ đó là một con mèo, gã mới buông lỏng cảnh giác.
Tư Vũ xuống tàu lượn siêu tốc, hòa vào đám đông. ***
Đối phương phái cổ võ giả đến tiêu diệt cô nhưng không có kết quả nên đã cử người bình thường tới.
Tư Vũ đi giữa đám đông, quét mắt nhìn bốn phía. Tay súng tưởng rằng mình đã được cứu, đang định giơ trang bị trong tay lên thì cô đã búng viên đạn kẹp giữa hai ngón tay của mình.
Viên đạn xuyên qua hộp sọ, xuyên qua thân cây lớn phía sau đầu gã.
Tay súng chết trong sự khiếp sợ. Tư Vũ thế nào cũng được.
Chẳng mấy chốc, Phó Lâm Hãn đã dẫn theo Phó Lâm Nguyệt tới.
Họ đi vào khu vui chơi giải trí, Tư Vũ thản nhiên ngồi tàu lượn siêu tốc cùng với Phó Lâm Hãn. Cố Tuyển Diên hơi cau mày khi nhìn thấy Tư Vũ, trong lòng tự hỏi tại sao cô lại ở đây?
“Chúng ta đi sang bên kia đi.” Nói đoạn, cậu định xoay người rời đi.
Có điều, Tôn Mục Sâm đã giữ cậu lại: “Chẳng phải chúng ta muốn đi bắn súng à?”
Việc bị chó biến dị tấn công hai lần đã để lại bóng ma tâm lý nặng nề đối với Cố Tuyển Diên, cho nên cậu muốn ra ngoài thư giãn. Vì thế, hôm nay Tôn Mục Sâm đã cùng cậu đến công viên giải trí để chơi một số trò chơi.
Tôn Mục Sâm cũng đã nhìn thấy Tư Vũ. Cậu ta liếc nhìn Cố Tuyển Diên, ánh mắt hơi lóe lên.