Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 55: Nhóc tiểu vũ quá yếu ớt, phải bảo vệ cẩn thận



Hiệu suất làm việc của Trương Liên Hỉ rất nhanh.

Ngày hôm sau, Đào Hinh Nhiễm và Phó Lâm Hâm cùng lúc nhận được giấy triệu tập của tòa án.1

Đào Hinh Nhiễm vừa ngồi vào chỗ của mình đã bị chủ nhiệm giáo vụ gọi, sau đó nhận được giấy triệu tập này. Tư Vũ, sao cậu dám làm vậy, sao cậu dám làm thế hả? Tại sao chứ, tôi có làm gì đâu, tại sao cậu lại kiện tôi?”

Cả lớp đều đổ dồn mắt về họ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tư Vũ dửng dưng liếc nhìn cô ta.
Phó Lâm Hâm vội rụt người lại, trốn sau lưng bố mình.

Phó Lăng Trí giận quá hóa cười: “Bố xem, chuyện gì thế này. Bình thường chúng ta đối xử với Tiểu Vũ không đến nỗi nào. Vậy mà nó đối đãi với nhà họ Phó chúng ta thế đấy.”

Ông ta đưa giấy triệu tập cho bố mình.
“Tôi đã kiểm tra nhà họ Tư, mặc dù không điều tra ra dấu vết liên quan đến những con chó biến dị, nhưng lại tìm thấy một thứ.”

Nói đến đây, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.

Người nhà họ Tư chưa bao giờ yên tâm khi để Tư Vũ sống ở huyện Tung Sơn.
“Không phải anh muốn nấu ăn cho tôi à?”

Hàn Mục Lẫm nghẹn họng.

Sau khi Tư Vũ ăn xong, anh đi vào việc chính.
Đúng lúc này, Tôn Hồng đi vào lớp 9A2, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì rất tức giận.

Dưới sự nhất trí của cả lớp, ông ta nghiêm nghị dẫn Phó Lâm Hâm đi.

Sau đó, lớp 9A2 yên tĩnh trở lại.
“Tư Vũ, sao mày dám kiện tao? Ai cho mày lá gan đó hả?” Cậu ta gầm lên, thấy cô không có phản ứng gì bèn nhấc chiếc ghế bên cạnh lên nện về phía cô.

Một số nữ sinh kêu lên hoảng hốt.

Lớp phó Vương Phong cau mày nói: “Phó Lâm Hâm, đây là lớp 9A2, cậu muốn đánh nhau có phải không?”
“Vâng.”

Cô cũng rất vui khi có người nấu ăn cho mình.

Hàn Mục Lẫm cảm thấy buồn cười trước thái độ coi đây là điều đương nhiên của cô: “Nhóc thật sự không coi mình là người ngoài, còn thoải mái sai bảo anh đây cơ đấy.”
“Cút khỏi đây.” Tư Vũ nheo mắt lại đầy lạnh lùng, đủ để cho thấy tâm trạng hiện giờ của cô tồi tệ đến mức nào.

Phải thức cả đêm để luyện thuốc, chỉ ngủ được nửa tiếng vào buổi sáng mà vẫn tươi tỉnh dễ chịu mới là lạ.

Phó Lâm Hâm đau đến mức không thể trả lời, chỉ biết giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Lần sau anh đây nấu cho nhóc, ăn cơm chiên ở ngoài không đảm bảo vệ sinh.”

“Anh biết nấu à?”

“Đừng coi thường anh đây, tay nghề nấu nướng tuy không đến mức giỏi nhất nhưng cũng không tồi.”
Tư Vũ đang nằm bò ra bàn đột nhiên đứng dậy, giơ tay đẩy chiếc ghế đang nện xuống.

Chiếc ghế bật ngược trở lại, đập vào mặt Phó Lâm Hâm.

“Ối trời ơi.”
“Có cần anh đây hỗ trợ không?”

“Không cần.”

Hàn Mục Lẫm chỉ vào thực đơn: “Muốn ăn nữa không?”
“Nhóc Tiểu Vũ, ăn nhiều cơm chiên không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Có uống thuốc bổ.”

Vì vậy, không cần phải lo lắng.
Cô ta không thể bị buộc tội được.

Tôn Hồng sầm mặt: “Không chỉ em mà Phó Lâm Hâm cũng đã nhận được giấy triệu tập của tòa án.”

Đào Hinh Nhiễm trợn tròn mắt kinh ngạc: “Tư Vũ dám làm vậy sao?”
“Tôi không hề làm gì cả, chính cậu ấy đã hãm hại tôi.” Đào Hinh Nhiễm làm ra vẻ oan ức, nước mắt rơi lã chã, khóc tức tưởi trước mặt cả lớp, khiến nhiều nam sinh động lòng.

“Tư Vũ, cậu đã làm gì Đào Hinh Nhiễm thế hả?” Một nam sinh bất bình thay cho Đào Hinh Nhiễm.

Tư Vũ coi như không nghe thấy.
Lúc này, ở nhà họ Phó.

Phó Lăng Trí xem đi xem lại giấy triệu tập trong tay với vẻ không thể tin nổi, sau đó nhìn sang con trai mình.

“Bố ơi, Tư Vũ thật quá đáng, sao nó dám kiện con chứ?”
Sắc mặt Tôn Hồng càng thêm nặng nề: “Trò Đào Hinh Nhiễm, bản thân trò dám làm chuyện đó thì nên biết rằng sẽ có hậu quả này. Việc tung lời đồn trên mạng không phải trò đùa. Nhà trường đã thông báo cho bố mẹ em, hôm nay em có thể tạm thời nghỉ học hoặc có thể tiếp tục lên lớp…”

Đào Hinh Nhiễm nắm chặt giấy triệu tập, quay người bỏ chạy.

Trở lại phòng học, cô ta định túm lấy cổ áo Tư Vũ, tuy nhiên cô đã lạnh lùng đưa tay ra ngăn cản động tác của cô ta.
Đối với những gia tộc lớn luôn tranh giành quyền lực, chỉ có người chết mới có thể khiến họ hoàn toàn yên tâm.

Tư Vũ nhìn lướt qua tờ giấy anh đẩy tới trước mặt mình.

Nghĩ đến những người gần đây đã ra tay mấy lần, cô hỏi: “Tất cả đều ở đây sao?”
Người ở đầu dây bên kia không còn gì để nói.

“Nếu nhà họ Tư tìm đến thì cứ nói là tôi làm.”

“Chúng ta có thể an phận một chút được không, anh Hàn?”
Cô ta tái mặt, có cảm2 giác máu trong người đang chảy ngược: “Thưa thầy, đây là gì ạ?”

Chủ nhiệm giáo vụ Tôn Hồng rất thất vọng về cô ta: “Em đã phạm tội phỉ b7áng danh dự người khác trên diễn đàn của trường.”

Cô ta gào lên: “Em có làm gì đâu. Thầy ơi, chắc chắn là họ gửi nhầm người rồi, không ph7ải em.”
Sống mũi cậu ta sắp gãy đến nơi.

Phó Lâm Hâm bịt cái mũi đang chảy máu ròng ròng của mình, nước mắt trào ra vì đau.

Cả lớp lại rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Nam sinh vừa mới phẫn nộ thay cho Đào Hinh Nhiễm ngượng ngùng lùi lại, tinh mắt nhìn thấy giấy triệu tập trong tay cô ta thì càng lùi lại nhanh hơn.

***

Ngay sau khi Đào Hinh Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận chạy ra khỏi trường, Phó Lâm Hâm hằm hằm lao vào lớp học của Tư Vũ.
“Trò Đào Hinh Nhiễm, họ tên trên giấy triệu tập đúng là của em, hơn nữa bài viết trên diễn đàn trường được đăng lên từ điện thoại2 di động của em. Tất cả bằng chứng đều ở đây, em hãy tự xem đi.”

Cô ta run rẩy, vẫn không tin được rằng mình bị kiện: “Em chỉ nói một vài0 sự thật mà thôi, không, em không nói gì cả, là Phó Lâm Hâm nói ra. Chuyện này không liên quan đến em.”

Nếu bị kết tội, tương lai của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Tuy nhiên, một số ánh mắt nhìn Tư Vũ đã có sự thay đổi. Ngay cả anh họ của mình mà cũng dám kiện. Đúng là ghê gớm. Hầu hết mọi người đều khá bàng quan, bởi vì họ cảm thấy chuyện này chẳng liên quan đến mình. Đó chỉ là tin đồn trên diễn đàn trường mà thôi.

***

Hàn Mục Lâm không ngủ suốt một đêm. Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo rồi đưa vào miệng, liếc nhìn cô gái ngồi đối diện đang ăn cơm chiên, cuối cùng lại cất bật lửa đi.
“Cậu là đồ bại não, chuyện như thế này mà cậu cũng làm được. Tư Vũ, cậu hãy rút đơn kiện cho tôi.”

Giọng nói của Đào Hinh Nhiễm lớn đến mức những học sinh đi ngang qua phòng học đều nghe rõ.

“Đào Hinh Nhiễm, cậu đang làm gì vậy hả?” Tôn Mục Sâm chạy tới, ngăn cô ta lao vào Tư Vũ.
Tôi no rồi.” Nói đoạn, cô đứng dậy rời đi.

Hàn Mục Lẫm vẫn ngồi tại chỗ, bật lửa châm một điếu thuốc, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho người của mình.

“Hãy xử lý những kẻ mà chúng ta đã điều tra được. Nhóc Tiểu Vũ quá yếu ớt, phải bảo vệ cẩn thận.”
“Chuyện này là sự thật sao?”

“Vâng, nó yêu cầu tòa án gửi giấy triệu tập đến trường để khiến con mất mặt. Bố ơi, bố mau gọi con thiểu năng đó đến đây đi, con muốn khiến nó…”

Phó Trác tức giận quát lớn: “Tiểu Hâm, cháu lại làm gì hả?”
Trước thái độ ấy của cô, xung quanh càng có thêm nhiều ánh mắt chỉ trích.

“Bài viết nói xấu Tư Vũ trên diễn đàn hình như do Đào Hinh Nhiễm đăng.”

Một giọng nói vang lên khiến cả lớp im phăng phắc.
Phác Trác nhận lấy, đọc một lượt mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Thế này là sao?”

Phó Lâm Hâm hậm hực nói: “Còn sao nữa? Là con ngu đần kia kiện cháu.”

“Sao đang yên đang lành Tiểu Vũ lại kiện cháu, rốt cuộc cháu đã làm gì hả?” Phó Trác tin tưởng với tính tình của Tư Vũ sẽ không vô cớ làm như vậy.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.