Giáo viên chủ nhiệm các lớp cũng đang ngồi đây chờ kết quả.
“Thầy hiệu trưởng, đ1iểm số của em Tư Vũ quá vô lý, chắc chắn là biết trước đề…” Chủ nhiệm lớp 9A1 Thạch Quân Ngôn lên án gay gắt. Cố Tuyển Diên siết chặt nắm đấm.
Tôn Mục Sâm thất vọng, quay người rời đi trước mà không đi cùng cậu nữa.
Chu Tiêu lập tức nắm lấy cơ hội đi tới, dịu dàng nói: “Cố Tuyển Diên, mọi người đều biết rằng Tư Vũ lấy được đáp án bằng quan hệ nhà mình, vì thế, người đứng đầu toàn khối lần này vẫn là cậu.” Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi cô.
Chu Tiêu vừa đi ra khỏi lớp liền nhìn thấy cảnh này từ xa, bàn tay bỗng siết chặt thành nắm đấm.
“Chị ơi, có người gọi chị kìa.” Tư Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt rất lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Cố Tuyển Diên khựng lại trước ánh mắt thờ ơ của cô.
“Cậu đã gian lận trong kỳ thi thử lần hai à?” Sau khi tan học, Phó Lâm Hãn sóng vai cùng Tư Vũ đi ra khỏi cổng trường.
Cố Tuyển Diên đi đằng sau chợt gọi cô lại.
“Tư Vũ.” Tòa nhà số Mười Một của nhà họ Tư.
Tư Quảng ngồi trước máy tính gọi video với Khương Thỉ.
“Ông Tư, hai người đó thật sự đã khô quắt thành tấm da ngay trước mặt chúng tôi…” “Không phải.” Tôn Mục Sâm tức quá hóa cười: “Tớ bênh vực cậu ấy lúc nào, tớ chỉ nhìn nhận việc nào đi việc ấy thì có gì sai?”
“Một người suốt ngày nằm bò ra bàn ngủ gật mà cũng được gọi là cố gắng sao? Nói ra cũng chẳng ai tin.”
“Thế nên cậu cứ chăm chăm nhằm vào cậu ấy? Bởi vì cậu ấy thi được điểm cao hơn cậu chứ gì?” [Đồ ngốc bán thuốc đang coi không gian mạng là một xứ sở thần tiên!]
[Mẹ kiếp! Thế mà vẫn có người mua. Đồ ngu ở biên giới thật sự dám đặt hàng kìa.]
Bệnh nhân thối thịt từng bị một loài sinh vật tấn công đã đặt hàng, thanh toán đầy đủ. Làm gì có lý lẽ đó?
Cô không chiều theo thói xấu của những người này.
“Vậy thôi.” Tư Vũ gật đầu với các giáo viên rồi rời đi. Anh ta nghi ngờ đi2ểm thi của Tư Vũ.
Hiệu trưởng Hách nhìn cô.
Tiết Băng Lợi không biết giấu mặt vào đâu, đành phải rụt người lại phía sau,7 không dám lộ diện. “Tiểu Vũ.” Phó Nguyên Ngọc thẫn thờ ngồi trên sô pha đột nhiên đứng bật dậy.
Tư Vũ biết rằng đã có chuyện xảy ra ở công ty Vân Diệu.
“Có chuyện gì ạ?” [Nhờ hacker trong bảng xếp hạng điều tra lý lịch của người này thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi.]
[Những hacker trong bảng xếp hạng có chi tiền cũng khó mà mời được nhé, đúng là mồm nhanh hơn não.]
[Bỗng dưng cảm thấy “Vùng tối dưới đèn” hơi thần bí…] Tiết Băng Lợi tức giận nói: “Chủ nhiệm Trần có ý gì? Đang nghi ngờ tôi cho học sinh biết trước đáp án s0ao?”
“Không phải cô Tiết thì chẳng lẽ còn người nào khác nhận được lợi lộc của nhà họ Tư à?” Giáo viên chủ nhiệm lớp 9A6 buông lời chế giễu.
“Chủ nhiệm Trần đừng ngậm máu phun người, gần đây tôi bận rộn việc học sinh của mình bị tấn công, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện khác.” Không phải chỉ là cổ phần thôi sao?
Với công nghệ hiện đại thời nay thì việc này dễ như trở bàn tay.
*** “Con nói sai à?”
“Không, không… Mẹ cảm thấy Tiểu Vũ đã lớn thật rồi.” Mắt bà lại đỏ lên.
Tư Vũ vỗ vai mẹ mình: “Mẹ cứ việc chơi đùa với công ty Vân Diệu, đã có con ở đây.” “Cứ được điểm cao là gian dối ạ, nếu thầy cô tìm được bằng chứng thì em xin nhận, còn việc thi lại là điều không thể.”
Bởi vì cô được điểm cao nên phải thi lại ư?
Chẳng lẽ không cho phép học sinh yếu đứng đầu kỳ thi à? “Nhà họ Tư chắc hẳn sẽ nhanh chóng có động tĩnh.”
“Tiểu Vũ, nếu cảnh sát hỏi thì con hãy nói rằng mình không biết gì cả nhé.”
Bà sẽ gánh vác mọi chuyện. “Điều này khó nói lắm.”
“Không có bằng chứng, tại sao lại nói tôi cho em ấy biết đáp án. Đề thi được thầy hiệu trưởng xin từ giảng viên ở thành phố Thân. Nếu tôi mà biết trước đề thì đã cho học sinh cả lớp mình biết đáp án, cớ gì chỉ cho một mình Tư Vũ mà không cho những học sinh khác biết.”
Tiết Băng Lợi bất bình nói. [+1]
Con mèo có thể ẩn thân, chỉ khi nó nhảy ra khỏi trạng thái ẩn thân thì mới bị người ta nhìn thấy.
Nếu không phải lo lắng vấn đề khiến người bình thường sợ hãi, nó thật sự muốn biểu diễn màn ẩn thân phiên bản trực tiếp. Khí thế của cô còn mạnh mẽ hơn cả thầy hiệu trưởng.
“Hừ, thái độ của em ấy đã nói lên tất cả, em ấy chắc chắn rằng chúng ta không tìm được bằng chứng nên mới ngang ngược như thế. Thầy hiệu trưởng, tôi không còn gì để nói nữa, học sinh đang chờ tôi lên lớp.” Thạch Quân Ngôn cười khẩy rồi đi ra ngoài.
Hiệu trưởng Hách khẽ chau mày. Nếu làm ầm ĩ thì những trò khuất tất của ông ta chắc chắn bị lộ.
Chú Sáu của ông ta ghét nhất việc con cháu nhà họ Tư ra ngoài lập công ty riêng, huống hồ ông ta còn làm những việc mờ ám.
Khương Thỉ gật đầu đáp “Vâng”. Phó Lâm Hãn chỉ tay về phía sau.
Tư Vũ không dừng lại.
Cố Tuyển Diên thả chậm bước chân, bởi vì cậu đinh ninh rằng cô sẽ vui vẻ dừng lại chờ mình. Cố Tuyển Diên nhăn mày, phớt lờ cô ta, ủ rũ đi ra khỏi cổng trường.
Chu Tiêu bỗng cảm thấy rất tủi thân.
*** Nhưng Tư Vũ thì lại khác.
“Tớ không nhằm vào cậu ấy.”
“Vậy vừa nãy cậu đã làm gì hả?” Tôn Mục Sâm có cảm giác bạn thân của mình đã bị ma ám. Tư Vũ là học sinh của cô ta, cô ta cũng nghi ngờ điểm thi của cô.
“Thưa thầy hiệu trưởng, nhà trường7 luôn chặt chẽ trong việc ra đề mà em Tư Vũ lại có được đáp án, điều này rất khả nghi.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 9A6 vừa nói vừa 2liếc nhìn Tiết Băng Lợi. Tư Vũ phớt lờ những bình luận đó, chỉ thêm vào những loại thuốc để bán, giá cả lần này cao lạ thường.
Bài viết của cô lại gây ra nhiều tranh cãi.
[Tổ sư, tên này vẫn dám chạy ra bán thuốc kìa, còn dám bán loại thuốc ba mươi triệu nữa chứ, thèm tiền đến phát điên rồi à.] Câu này giống như một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Cố Tuyển Diên khiến cậu lúng túng.
Từ trước đến giờ, cậu luôn đứng đầu toàn khối.
Nếu là người khác vượt qua cậu, có lẽ cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Tư Vũ dừng động tác, kéo con mèo đang lơ lửng trên không xuống.
Mấy ngày trước cô đã mua dụng cụ để phục vụ cho việc phát sóng trực tiếp. Sau khi bắt đầu phát sóng, cô đặt con mèo lên bục để nó tự do phát huy khả năng của mình.
Con mèo đen tinh khôn đứng trên bục giơ chân bấm vào màn hình điện thoại, khiến người xem hết sức kinh ngạc. Tiểu Vũ, hai người đó chết rồi, mẹ đã giết người…” Mắt Phó Nguyên Ngọc đỏ hoe, nước mắt liền rơi xuống.
Bà thật sự rất sợ hãi.
Tư Vũ bình thản nói: “Mẹ không giết người, là họ đáng đời.” Tư Quảng trợn trừng mắt, gân xanh trên trán lại nổi lên, suýt nữa nhào vào máy tính, gầm rú: “Sao lại có chuyện ấy được, không có sự đồng ý của chúng ta, làm sao có thể chuyển đổi cổ phần được chứ.”
Khương Thỉ cũng ngơ ngác, theo thủ tục pháp lý thì khi chuyển nhượng cổ phần cần phải đóng thuế thu nhập cá nhân, nhưng tại sao lại có chuyện bất thường như vậy được?
“Hacker, hacker đã kiểm soát tất cả những việc này.” Phản ứng đầu tiên của Khương Thỉ là cho rằng tin tặc hàng đầu đã ra tay. [Dược sư số một mời nhập hội mà lại dám từ chối, thật sự kính nể!]
[Đồng chí “Vùng tối dưới đèn” thật cứng rắn, tôi bỗng thấy rất khâm phục.]
[Khâm phục gì chứ, có khi người ta sợ bị vạch trần bộ mặt thật nên không dám nhận lời đấy.] “Làm sao cái gì?”
Không có bằng chứng có nghĩa là cậu ấy được điểm cao là nhờ sự cố gắng của bản thân. Cậu hỏi như thế chẳng phải đang nghi ngờ cậu ấy ư? Nếu là cậu thì cậu có vui được không?”
Cố Tuyển Diên nhíu mày: “Gần đây cậu rất hay bênh vực cậu ấy.” Có điều, Tư Vũ vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Vẻ mặt Cố Tuyển Diên trở nên bối rối.
“Tư Vũ, đợi một chút.” Cậu buộc phải lên tiếng lần nữa, đồng thời bước nhanh để bắt kịp cô. “Sao con biết?”
Người đứng sau công ty Vân Diệu là Tư Quảng, nhưng công ty lại không thuộc sản nghiệp của nhà họ Tư. Nếu chuyện này mà bị lộ, Tư Quảng sẽ bị gia chủ nhà họ Tư khiển trách.”
Phó Nguyên Ngọc ngây người nhìn Tư Vũ một lúc lâu. Ngay cả cậu cũng nghi ngờ cô, thậm chí còn chạy đến hỏi.
Tư Vũ chẳng muốn nói chuyện, cứ thế đi lướt qua Cố Tuyển Diên. Trong lòng cậu chợt dâng lên cảm giác khó tả khi bị cô phớt lờ lần nữa.
Tôn Mục Sâm gãi đầu bước tới, túm lấy Cố Tuyển Diên đang định đuổi theo Tư Vũ: “Cố Tuyển Diên, cậu làm sao thế?” “Tiểu Vũ…”
“Họ tự giết người của mình và còn định giá họa cho mẹ.”
Phó Nguyên Ngọc giật mình hoảng hốt khi thấy con gái mình vẫn bình tĩnh như vậy, nhất thời cảm thấy Tư Vũ rất giống Tư Chính nhưng lại không giống lắm. Tư Vũ nói rất đúng, họ không có bằng chứng chứng minh đáp án bị lộ, càng không có bằng chứng cho thấy cô đã gian dối. Do đó, họ hoàn toàn không có lý do gì để bắt cô thi lại, càng không thể nói rằng cô đã gian lận.
“Hiệu trưởng.”
Tiết Băng Lợi muốn nói gì đó nhưng đã bị thầy hiệu trưởng ngắt lời: “Cô Tiết, gần đây trò Tư Vũ thay đổi khá nhiều, cô hãy để ý nhiều hơn.” Tư Quảng siết chặt nắm đấm: “Là ai, rốt cuộc là kẻ khốn nạn nào hả!?”
***
Khu biệt thự Du Nhiên Cư. Đến bây giờ Khương Thỉ vẫn cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân mềm nhũn.
Ánh mắt Tư Quảng trở nên hung ác, gằn giọng hỏi: “Là nhà họ Lôi phải không, chỉ có độc dược sư của nhà họ mới có thể làm được chuyện này.”
Khương Thỉ đã từng nghe nói về nhà họ Lôi. “Vâng.”
“Tiểu Vũ, mẹ đã gói ghém đồ đạc cho con, con ra ngoài trốn đi, người của công ty Vân Diệu chắc chắn sẽ đẩy chuyện này cho mẹ, con ở đây không an toàn.”
“Họ không dám đâu.” Nối gân gãy xương, thật sự có loại thần dược đó sao? Thịt thối mà vẫn có thể mọc lại, đây là thuốc trường sinh bất lão à?]
[Ngạo mạn quá, khoác lác vừa vừa thôi, thuốc đắt nhất mà dược sư số một bán cũng chỉ có giá năm mươi triệu tệ, “Vùng tối dưới đèn” mà cũng dám hét cái giá đó.]
[Thật buồn cười, không nhịn được nữa rồi, buồn cười chết mất, ha ha ha…] Đúng lúc này, điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên.
Khương Thỉ vừa mới nghe máy, sắc mặt đã tái mét.
“Ông Tư, toàn bộ cổ phần của Vân Diệu đều bị chuyển đến một tài khoản…” Tư Vũ mở bài viết, không làm phiền con mèo đang cố gắng đáp lại yêu cầu của khán giá mà thản nhiên xoay mông.
Ông anh “Bất lưu hành” vẫn kiên nhẫn đuổi theo mời cô nhập bọn.
Thấy vậy, một số cư dân mạng bức xúc lên tiếng Trong thời gian qua, cô ta đã sứt đầu mẻ trán với các học sinh trong lớp, làm gì có thời gian để ý một học sinh yếu như Tư Vũ chứ.
Tuy nhiên, cô ta vẫn phải đồng ý với điều này.
*** Mặc dù bọn họ là gia tộc làm nghề y, nhưng cũng có cao thủ điều chế thuốc độc, khó có thể phân chia rõ ràng.
“Không được để người ngoài biết chuyện này, bí mật đưa hai bộ da khô đó đến thành phố Thân.”
Trên trán Tư Quảng nổi gân xanh, chuyện này chỉ có thể điều tra bí mật. Tỉ phú đây mà.
Bên dưới lập tức có những bình luận chê bai người này “đầu óc có vấn đề”, nếu không thì cũng chế nhạo nhà giàu mà ngu hết chỗ nói.
Tư Vũ vừa đăng bài xong, trong tài khoản lại có thêm bốn mươi triệu.