Nghe vậy, Lôi Bảo Tu1ệ thoáng kinh ngạc, ánh mắt chợt tối đi: “Sau khi bước vào giới giải trí, chị họ đã không còn quan tâm đến chuyện của nhà họ Lôi nữa. Chúng ta2 không cần phải làm phiền chị ấy.” “Nó giỏi giả vờ lắm.”
“Trước đây cứ tưởng rằng đầu óc nó có vấn đề, nhưng bây giờ xem ra tay chân nó cũng có vấn đề đấy.” “Ôi, ngầu quá!” Phó Lâm Nguyệt không biết rằng động tác này nguy hiểm nhường nào, thậm chí còn nhìn Đệ Ngũ Lam với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đệ Ngũ Lam nhìn về phía Tư Vũ, chờ được khen ngợi. Chỉ bằng cách này họ mới có thể kiểm soát mọi thứ nhanh hơn và tốt hơn.
Cũng giống như bây giờ, khi chuyện này xảy ra trong giới giải trí, nhà họ Lôi có thể cử ngôi sao hàng đầu là Lôi Tân Khê đi điều tra để không gây sự chú ý. Lôi Tương Giang trầm ngâm giây lát rồi nói: “Chú đã điều tra người ở thủ đô chưa? Em gái của Đệ Ngũ Thành Tông làm dâu ở đất thủ đô. Trong gia tộc đó có rất nhiều sự tồn tại bí ẩn, chưa biết chừng là người ở thủ đô ra tay đấy. Tôi sẽ sai người đi thăm dò xem gần đây nhà Đệ Ngũ có ai về thăm nhà không.”
Nhờ có lời nhắc nhở của Lôi Tương Giang mà Lôi Khải Thiên mới nhớ ra điều này. “Lúc trước chị ấy đã nói rằn7g nếu không thật sự cần thiết thì đừng quấy rầy chị ấy.”
“Bây giờ chính là lúc cần thiết.” Đột nhiên, Phó Lâm Nguyệt ngã nhào xuống đất.
“Tiểu Nguyệt!” Phó Lâm Hãn lập tức đỡ em gái mình dậy, vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé. Phó Lâm Hãn ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy trên lầu có người đang nhanh chóng rụt lại.
Cậu tức giận chửi ầm lên: “Đồ khốn nào ném chậu hoa xuống đây thế hả?” Lôi Bảo Tuệ không dám làm trái lời 2Lôi Tương Giang, bèn gật đầu nói: “Vâng, cháu sẽ liên lạc với chị Tân Khê.”
“Chắc cháu hiểu tại sao nhà họ Lôi lại bắt đầu tham gia và0o các lĩnh vực khác nhau. Trước đây, bởi vì suy xét đến điều này nên chúng ta mới đồng ý cho Tân Khê gia nhập giới giải trí. Thế giới bây giờ không còn là thế giới của một trăm năm trước. Cho dù là Internet hay hiện thực đều đã thay đổi rất nhiều, do đó nhà họ Lôi không thể chỉ thu mình trong lĩnh vực nghiên cứu y học.” Những người phía dưới đều ngây ra như phỗng, nhìn cô bé mới chỉ sáu bảy tuổi, nhảy vài cái đã trèo lên ban công lầu ba. Sau đó, một loạt tiếng động vang lên, cô bé bình thản đi ra từ hành lang phía bên kia.
“Em… em làm gì vậy hả?” Phó Lâm Hãn hoàn hồn, vội chạy tới nhìn cô bé ngầu không để đâu cho hết. Mô hình kinh doanh của mỗi gia tộc gần như đều giống nhau.
Họ để người của gia tộc mình tham gia vào đủ mọi lĩnh vực lớn nhỏ. “Vâng.”
“Dặn Tân Khê rằng có tin tức gì thì báo ngay cho gia tộc.” “Hôm nay tôi đến kiểm tra, phát hiện trên người ông ta không có dấu vết đã từng bị thương. Chắc chắn nhà Đệ Ngũ có người biết cách chữa trị.” Mấy ngày trước Lôi Khải Thiên còn cảm thấy buồn bực khi không thể làm gì với thương tích của Đệ Ngũ Thành Tông.
Hôm nay ông ta đến đó kiểm tra lại thì thấy ông ta đã hồi phục như thường. Sau khi Lôi Bảo Tuệ đi ra ngoài được một lúc, Lôi Khải Thiên chau mày bước vào.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của ông ta, Lôi Tương Giang bèn đặt bút xuống chờ ông ta lên tiếng. Tư Vũ đứng trong sân trường, nghe thấy những lời bàn tán xung quanh.
Nhìn vẻ ấm ức của những kẻ dám nổi giận mà không dám làm gì thật khoái trí biết bao. “Dù sao chúng ta cũng đã từng hợp tác. Chuyện của cậu đã xôn xao khắp trên mạng, cho nên tôi đến thăm cậu một lát.”
Thừa Hạc Văn nhíu mày nghĩ bụng, không phải cô ta đến đây để chê cười mình sao? Nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ tìm được điện thờ đó chẳng qua là một sự tình cờ.
*** Tuy nhiên, vẫn có những chủ đề như võ thuật được lan truyền ở bên ngoài, có một số người vẫn tin rằng trên đời tồn tại những thứ như vậy.
“Các gia tộc đều đang bí mật tìm kiếm vị trí của điện thờ. Không ai có thể ngờ được rằng nó lại nằm ở huyện Tung Sơn.” ***
Anh ta không chỉ bị hủy hoại khuôn mặt mà ngay cả sắc mặt cũng không tốt. Cuối cùng Tư Vũ rời mắt khỏi điện thoại di động và bước tới, lấy ra một thứ gì đó từ trong cặp sách của Phó Lâm Nguyệt.
Phó Lâm Hãn sửng sốt khi nhìn thấy một con dao găm: “Đây là cái gì?” Có thể nói, cô ta cũng giống như Thừa Hạc Văn, song lại có sự khác biệt rất lớn.
Người đại diện của Thừa Hạc Văn hơi do dự. “Ngay cả dải lụa của anh Văn mà nó cũng dám ăn trộm. Nếu không sợ bị ghi lỗi vào học bạ thì tôi đã tẩn nó một trăm lần rồi.”
“Người ta là cô cả nhà họ Tư, nếu cậu dám thì cứ thử xem.” Tư Vũ vác cặp sách trên vai đi về phía trước.
Hôm nay họ hẹn nhau đi đón Phó Lăng Nguyệt rồi đến nhà Phó Bạc Thao ăn cơm. Mặc dù cũng là nghệ sĩ hàng đầu, nhưng Lôi Tân Khê là mẫu diễn viên chậm mà chắc.
Khác với Thừa Hạc Văn đi theo con đường diễn viên võ thuật, nhận mọi kịch bản phim điện ảnh và truyền hình, cô ta chỉ đóng phim điện ảnh. “Cô là bác sĩ à?”
“Coi như là bác sĩ.” Nhắc tới cơ quan này, Lôi Tương Giang liền nghĩ đến những thẻ vàng do đội quét dọn gửi tới: “Chúng ta cũng phải cử người đi tìm hiểu xem đội quét dọn đang làm gì ở huyện Tung Sơn mới được.”
Về phần trát đòi hầu tòa của cơ quan đặc biệt, không liên quan gì đến nhà họ Lôi. Thừa Hạc Văn không tài nào hiểu được, nếu cô ta là bác sĩ thì tại sao lại dấn thân vào giới giải trí, quả là một cú quay xe đầy bất ngờ.
*** Anh ta hơi bối rối khi bị cô ta nhìn chằm chằm như vậy.
Bởi vì trông anh ta bây giờ chẳng khác gì một con ác quỷ. “Chị ơi!” Phó Lâm Hãn chạy tới.
Tư Vũ nhìn đồng hồ, thấy vừa đúng lúc. Đây là thỏa thuận chung của các gia tộc lớn ở nước Hoa.
Ngay cả những nhân vật siêu nhiên ở nước ngoài cũng chung nhận thức đó, cho nên đã lâu không có người bình thường nào phát hiện ra sự tồn tại của những người có siêu năng lực. “Có gì bất tiện sao?”
“Không, cô có thể đến thăm như thế này đã là một niềm an ủi lớn đối với Hạc Văn rồi. Có điều, tình trạng bây giờ của cậu ấy… hơi đáng sợ, e rằng sẽ khiến cô sợ hãi.” “Đệ Ngũ Thành Tông đã hoàn toàn bình phục.”
Lôi Tương Giang nhíu mày: “Chuyện xảy ra khi nào?” Có điều, Tư Vũ không buồn liếc nhìn cô bé lấy một cái, càng không nói lời cảm ơn.
Đệ Ngũ Lam hơi tiu nghỉu. Lúc vừa mới tỉnh lại, anh ta đã nổi giận một hồi, khiến vết thương trên mặt lại bị vỡ ra, lúc này trông càng khủng khiếp hơn.
Hơn nữa, những vết thương trên cơ thể khiến anh ta không thể rời khỏi giường. Tuy nhiên, bây giờ người đại diện cũng là bệnh nhân nên không có tâm trạng dỗ dành anh ta, còn có ý định từ bỏ Thừa Hạc Văn sau khi công ty quản lý quyết định bỏ rơi nghệ sĩ của mình.
Sự xuất hiện của Lôi Tân Khê vào lúc này khiến người đại diện khá bất ngờ. “Nhà họ Lôi chúng ta chủ yếu làm nghề y, nhưng không hề lơ là luyện tập cổ võ. Cho dù các gia tộc ở thủ đô đến đây, chúng ta cũng chẳng sợ.”
Lôi Khải Thiên nhíu mày: “Điện thờ đó phô trương quá.” Người trên lầu ba ló đầu ra nhìn xuống dưới và chửi rủa.
Đệ Ngũ Lam chạy theo sau: “Chị ơi, em đã báo thù cho chị rồi.” “Thừa Hạc Văn đã khỏe lại chưa?” Lôi Tân Khê có phong thái của chị đại, mọi biểu cảm của cô ta đều mang vẻ đẹp tự nhiên, cá tính mạnh mẽ, giống như chiếc máy gặt, gặt hái sự yêu mến của những người hâm mộ nam và nữ trầm lắng không thích sự ồn ào.
Trong làng giải trí có rất nhiều nữ diễn viên được cả phái nam lẫn phái nữ yêu thích, nhưng rất ít nữ diễn viên có chỗ đứng vững chắc trong lòng người hâm mộ như Lôi Tân Khê. Hầu hết bọn họ đều đi theo con đường fan lưu lượng. Trong mắt những gia tộc lớn, Thừa Hạc Văn chỉ có tiềm năng hơn người bình thường một chút mà thôi, nhưng lại cậy mình biết một chút võ vẽ mà làm mưa làm gió trong làng giải trí.
Thừa Hạc Văn biết chuyện mình đã nhận được hai trát đòi hầu tòa, vì thế ngay sau khi tỉnh lại, anh ta lập tức đi gặp người đại diện và làm ầm lên. Thừa Hạc Văn rất kinh ngạc khi thấy Lôi Tân Khê đến thăm mình.
“Sao cô lại tới đây?” Phó Lâm Hãn cảm thấy người hâm mộ nhỏ bé này hơi đáng thương.
Chị họ của cậu vẫn dửng dưng, hoàn toàn không để ý đến cô bé. Chỉ là, bọn họ vừa mới bước vào địa phận huyện Tung Sơn đã bị một nhóm người bắt giữ.
Người ở huyện Tung Sơn muốn đến trường tìm gặp Tư Vũ cũng bị khống chế hoàn toàn. “Vâng.”
Lôi Bảo Tuệ xoay người đi ra ngoài rồi lại quay trở lại: “Ông ơi, còn một việc này nữa. Một trong những giấy triệu tập đăng trên mạng là của cơ quan chấp pháp đó.” Điều ông ta lo lắng là một số gia tộc lớn sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì điện thờ này.
Các cổ võ giả thường chọn cách ở ẩn. Cô bé này siêu thật đấy.
Cậu còn không bằng một cô bé bảy tuổi. Tư Vũ dựa vào bức tường ngoài cổng trường tiểu học Tung Sơn, cúi đầu lướt điện thoại, say mê với nội dung trên điện thoại di động của mình giống như tất cả những người suốt ngày cắm mặt vào điện thoại.
“Con bé đi ra rồi.” Cũng may Lôi Tân Khê đã gia nhập làng giải trí, nếu không hôm nay sẽ có thêm một đối thủ tranh giàn7h vị trí với cô ta.
Lôi Tương Giang nhìn thẳng Lôi Bảo Tuệ với ánh mắt khiến cô ta giật thót tim. Lôi Tân Khê nhẹ giọng đáp: “Ừ, có một chút.”
Vết cào trên mặt anh ta rất sâu, thậm chí còn mưng mủ, thuốc thông thường không thể chữa khỏi. Sao họ lại quên mất rằng nhà Đệ Ngũ còn một người như vậy nhỉ?
“Nếu đúng là các gia tộc ở thủ đô nhúng tay vào, chắc chắn bọn họ biết rõ tình hình ở huyện Tung Sơn. Một khi bọn họ đã bắt đầu hành động, có lẽ thành phố Thân cũng sẽ không được yên ổn.” Sau khi nhiều chủ đề tìm kiếm nóng trên mạng bị xóa, người hâm mộ của Thừa Hạc Văn bị đả kích, trên các ứng dụng lớn không còn thấy bất kỳ bình luận tục tĩu nào nữa.
Không thể hoạt động trên mạng, nhiều fan đổ xô tới thành phố Thân, một số người còn chạy đến huyện Tung Sơn. “Cô cả thì có thể ăn cắp à? Thật nực cười.”
“Những người bại não đều rất khó hiểu. Bây giờ đã biết dải lụa của anh Văn nằm trong tay nó, chúng ta cứ theo dõi nó mỗi ngày, tôi không tin là không tìm được dải lụa.” Lúc này, Phó Lâm Nguyệt và Đệ Ngũ Lam chạy tới.
“Có kẻ cố ý giết người.” Đệ Ngũ Lam nhảy lên hàng rào, trèo lên lầu ba. Lôi Tân Khê quan sát vết thương của anh ta.
Một bên mặt của Thừa Hạc Văn bầm tím: “Trông tôi bây giờ kinh khủng lắm phải không?” Mọi người đều tận mắt chứng kiến tình trạng lúc đó, sao bây giờ Đệ Ngũ Thành Tông lại không việc gì?
Trong khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà những gia tộc khác không biết, hoặc có người đang âm thầm giúp đỡ nhà Đệ Ngũ. “Chị ơi, những người trong trường thật quá đáng. Rõ ràng chị không hề lấy dải lựa đó mà bọn họ cứ khăng khăng mặc định là chị. Em đã xem video trên mạng, lúc ấy ngôi sao họ Thừa kia quệt vào người chị, khiến dải lụa bị mắc vào tay áo của chị và bị tuột ra. Hình ảnh trong video rõ mồn một là thế, bọn họ bị mù có chọn lọc à?”
Nói tới đây, Phó Lâm Hãn càng nghĩ càng tức giận. Phó Lâm Hãn quay đầu lại, thấy Tư Vũ say sưa xem video ngắn thì dở khóc dở cười.
Một ca khúc dân ca vang lên. Cô gái đang dựa đầu vào tường khẽ nghiêng đầu. Chậu hoa lớn từ phía trên rơi xuống chân cô đánh “choang” một tiếng. “Không sao đâu, gia đình tôi làm nghề y, tôi đã gặp nhiều trường hợp bị thương nặng mà còn chẳng sợ nữa là.”
Anh ta cười ngượng ngùng, sau đó để Lôi Tân Khê vào phòng bệnh mà không hề hỏi ý kiến của Thừa Hạc Văn. Ngày nay, phim truyền hình kiếm được nhiều tiền hơn, ngay cả những kẻ ngốc cũng biết cách lựa chọn.
Sau khi nhận được điện thoại của em họ mình là Lôi Bảo Tuệ, Lôi Tân Khê thật sự không muốn đến tìm hiểu tình hình của Thừa Hạc Văn. Cô ta đã từng hợp tác với anh ta một lần và biết rằng anh chàng này đã luyện tập một số chiêu thức cổ võ, nhưng chỉ biết sơ sài. “Trên đó có chữ.”
Đệ Ngũ Lam cũng nhận ra sự khác thường của Phó Lâm Nguyệt, ánh mắt nhìn con dao trong tay Tư Vũ.
Trên lưỡi dao toàn là những chữ viết kỳ lạ.