Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 91: Chuyển mục tiêu



Tiếng lật sách “loạt xoạt” vang lên trong phòng.

Con mèo đen ngẩng đầu lên liếc nhìn người cô gái đang ngồi trên ghế, lật sách rất nhanh.
1
Bên cạnh Tư Vũ là một chồng sách cao bằng đầu người, phải lên đến hàng trăm cuốn.

Song, cô chỉ mất vài phút đã đọc hết những quyển sách n2ày. Phó Trác nói: “Đừng gây áp lực cho con bé!”

Phó Bạc Thao liền im lặng.

***
Phó Bạc Thao không tìm được công việc phù hợp nên cũng đưa vợ con mình về thăm quê.

“Bố, thật ra bố có thể sống cùng với bọn con mà.”

“Đã vào trong thôn rồi, đừng nói những lời này nữa.” Phó Trác vẫn cảm thấy sống ở quê yên tĩnh hơn.
Tư Vũ mang theo đồ vật trong điện thờ rời đi.

Luồng khí đen đã bị áp chế hoàn toàn dưới lòng đất, không thể thoát ra ngoài nếu không có cô tới mở phong ấn.

Thật không hiểu sao nhà họ Phó canh giữ điện thờ lâu như vậy mà đến giai đoạn này còn bị bên ngoài quấy rối.
Tư Diễm có cảm giác kiêu hãnh và vượt trội mà những người cùng lứa trong gia tộc đều mơ ước khi có thể ra vào tòa nhà số Một.

Cô ta tự tin cười nói: “Mẹ yên tâm, lần này con tin chắc cho dù bài thi nào con cũng có thể vượt qua được.”

Lí Yến Uyển mỉm cười, khen ngợi: “Mẹ biết con gái mẹ học tập nhiều năm nay không uổng phí mà.”
“Mẹ ơi, hôm nay ông nội và mọi người họp à?”

Lí Yến Uyển từ tầng hai đi xuống. Bà ta cũng mới trở về được một lúc, vừa tẩy trang xong thì Tư Diễm về đến nhà.

“Em trai con trở về. Hôm nay có thu hoạch được gì ở tòa nhà số Sáu không?”
Dù Tư Vũ chọn thế nào thì đó cũng là lựa chọn của bản thân cô.

“Trường nào cũng được ạ.” Thật ra, Tư Vũ không quan tâm đến việc sẽ theo học trường trung học nào.

“Vậy Tiểu Vũ cố gắng thi đỗ vào trường chuyên cấp ba mà Lâm Lang đang theo học nhé. Nếu thành tích học tập xuất sắc, còn được miễn giảm rất nhiều học phí và nhận được học bổng đấy.”
[Vâng.]

Có vẻ như chủ nhân của hắn không phải một người yêu nước thực sự.

Cô nhắc Mallory luôn chú ý các cổ vật đó để xem liệu có điều gì bất thường khác không.
Tuy nhiên, những câu hỏi do gia tộc đưa ra sẽ khó và phức tạp hơn ở trường học.

Nói chung, nhưng con cháu chênh nhau khoảng năm tuổi sẽ thi cùng một đề.

Bài kiểm tra của cổ võ giả càng kinh khủng hơn.
“Thưa ông, người của chúng ta đã phát hiện một điện thờ khác thường ở thành phố Lê, giống hệt với điện thờ trước đó ở thôn Hà Đông.”

Đệ Ngũ Thành Tông nhìn trợ lý đi vào và hỏi: “Có chắc chắn không?”

“Bọn họ đã đi vào và tận mắt nhìn thấy, cũng bị cắn trả, hiện giờ đang được đưa về thành phố Thân, chỉ cần mời người nhà họ Lôi đến khám là sẽ rõ.”
Sau khi rời thôn Hà Đông, buổi tối Phó Nguyên Ngọc lại phải đến công ty một chuyến.

Tư Vũ mượn khả năng dịch chuyển tức thời của con mèo đen để đến một nơi.

Ở một ngôi làng nọ cũng có hai điện thờ tư nhân.
Tả Văn nhìn con gái mình đang nằm yếu ớt trên giường và đưa ra quyết định.

Đã không thể mời được Tư Vũ, vậy thì chỉ có dùng cách khác.

***
“Có chuyện gì?”

“Nhóc Tiểu Vũ, anh đây sắp phải áp giải người rời k7hỏi huyện Tung Sơn, sau này nếu trở về thôn Hà Đông thì đừng chạy lung tung nhé.”

“Anh phải đi à?”
Cô đã thu hẹp phạm vi kết giới và phong ấn dưới mặt đất của điện thờ.

Sau này, bất cứ ai cũng có thể ra vào điện thờ, không bị ngăn cản nữa.

“Đi thôi.”
Cùng lúc ấy, người của mấy gia tộc lảng vảng gần đó lập tức nhận ra sự khác thường ở đây. Ngày hôm sau, họ nhanh chóng đến kiểm tra, phát hiện điều kỳ lạ ở điện thờ này và lập tức báo cáo cho gia tộc của mình.

***

Nhà Đệ Ngũ.
Tư Vũ liếc nhìn những bức ảnh mà hắn gửi.

Trong ảnh là một ông già đang giận dữ đối đầu với những người đến từ các nước láng giềng.

Đối tượng khiến họ bực mình không phải nước láng giềng mà là ông già xuất hiện một cách đột ngột này.
Những thành viên bình thường trong gia tộc không dễ dàng đến gần các tòa nhà từ số Một đến số Năm.

Tư Diễm cậy có em trai sống ở tòa nhà số Một nên mới có cơ hội đặt chân đến cửa, nhưng cũng chỉ là đứng trước cổng mà thôi.

Sân trước tòa nhà số Sáu là nơi con cháu chính thống như họ ra vào rèn luyện, mỗi gia tộc lớn sẽ bồi dưỡng nhân tài ở mọi lĩnh vực. Sau khi đạt đến một trình độ nhất định, họ sẽ bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với việc kinh doanh của gia tộc, đồng thời cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn.
Tư Diễm được bồi dưỡng cẩn thận để có được một chỗ đứng trong gia tộc, để nhận được sự coi trọng của bề trên.

Kỳ thi sát hạch trong gia tộc có rất nhiều lĩnh vực, bình thường bạn chọn lĩnh vực nào thì sẽ thi trọng tâm lĩnh vực đó.

Thật ra, điều này tương đương với một môn học tự chọn.
Sau khi tiễn anh đi, Tư Vũ đứng đó một lúc rồi mới trở về biệt thự.

***

Nhà họ Ngụy.
Phó Bạc Thao bảo các con đi theo sau, mang quà đi biếu từng gia đình để chào hỏi.

Mọi người đều xây nhà ở quê rồi ra ngoài làm thuê kiếm tiền mua nhà, chỉ đưa gia đình trở về vào dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ, sau Tết lại đưa con cái trở lại thành phố học tập.

Đây là hiện tượng phổ biến ở thời nay.
***

Lúc ăn cơm, Phó Bạc Thao chợt hỏi: “Tiểu Vũ sắp thi cấp ba, đã dự định thi vào trường nào chưa?”

Phó Nguyên Ngọc nhìn con gái mình và đáp: “Tiểu Vũ đăng ký nguyện vọng vào trường trung học ở thành phố Thân.”
Vì vậy, ngay cả ban ngày trong thôn cũng rất yên tĩnh.

Sau khi chào hỏi bà con hàng xóm, họ về đến nhà cũ đã đến giờ nấu cơm trưa.

Tư Vũ dựa vào gốc cây ngoài cổng hóng mát.
Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt lăng xăng chạy vào bếp giúp đỡ.

Ngôi nhà cũ vốn im ắng bỗng tràn ngập tiếng cười.

Mallory gửi những tin tức về số đồ cổ đang gây xôn xao trên Weibo.
Tư Diễm mím môi, phụng phịu: “Con chỉ nói ở trong nhà thôi mà.”

“Như thế cũng không được. Trong phạm vi nhà họ Tư, con càng phải cẩn thận trong mọi lời nói và hành động, tránh ảnh hưởng đến tương lai của em trai con.”

Tư Diễm khẽ cau mày nghĩ bụng, tương lai của Tư Duệ quan trọng còn tương lai của cô ta thì không quan trọng sao?
Tả Văn nắm chặt tay con gái mình, dịu dàng nói: “Con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ bắt nó tới đây.”

Tư Vũ chỉ là đồ bỏ đi, đầu óc chậm phát triển, không thể so sánh với con gái của bà ta.

Đồ bỏ đi có sống trên đời cũng chỉ tổ lãng phí cơm gạo, chỉ có con gái bà ta mới đáng được sống.
Do vẫn chưa tìm được người để thay máu cho Ngụy Hân, nên Đan Thiên Diệu cũng không muốn ở lại đây nữa.

Tả Văn vội vàng giữ cô ta lại: “Bác sĩ Đan, tôi sẽ tìm người phù hợp để truyền máu ngay. Xin bác sĩ hãy ở lại thêm vài ngày nữa.”

Đan Thiên Diệu nhìn bác sĩ riêng của nhà họ Tả rồi nói với Tả Văn: “Tôi có thể đợi vài ngày và sẽ tính tiền theo số ngày cần phải ở lại đây.”
Lại là thứ bảy.

Phó Nguyên Ngọc đưa Phó Trác mang theo hành lý trở lại thôn Hà Đông.

Lần này họ không thuê xe mà dùng xe của công ty.
Gia tộc càng lớn thì con cháu càng nhiều.

Chỉ có một “cái bánh” nên mọi người đều tranh nhau để được một miếng.

Nói vậy là đủ để hình dung sự cạnh tranh gay gắt ở đây.
“Mẹ ơi, con sợ lắm.” Ngụy Hân nắm chặt tay Tả Văn.

“Có mẹ ở đây, con đừng sợ.”

“Mẹ bảo liệu Tư Vũ có chịu đổi máu cho con không?
Tất nhiên, những người có thể chạm tới cấp độ này đều là những ứng cử viên sẽ trở thành người thừa kế giống như Tư Duệ.

Khoảng thời gian trước, mẹ nghe nói gia tộc muốn đón em họ của con trở về. Nếu đúng như vậy thì không biết vị trí của em trai con có thể giữ được hay không.” Lí Yến Uyển thở dài.

Tư Diễm nhíu mày: “Con không hiểu tại sao lại muốn đón nó về?”
Trên sàn nhà cũng toàn là sách.

“Meo.” Con mèo đen đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa sổ.

Đúng lúc này, điện thoại di độn7g đổ chuông, Tư Vũ nhận cuộc gọi của Hàn Mục Lẫm rồi đi ra ngoài.
“Đây là quyết định của các vị trưởng lão đưa ra sau khi họp bàn, chúng ta có oán trách cũng chẳng làm gì được.”

Tư Diễm nheo mắt, lạnh lùng nói: “Mẹ, nếu nó dám trở lại, con sẽ khiến nó giống như trước kia.”

Lí Yến Uyển trừng mắt nhìn con gái: “Tư Diễm, đừng nói lung tung những lời như vậy.”
Chỉ cần giải quyết được bằng tiền thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.

Nhà họ Tả có tiền, cũng không ngại thanh toán phí tổn khổng lồ.

Tuy nhiên, Tả Văn vẫn rất coi thường việc Đan Thiên Diệu “thừa nước đục thả câu”.
“Thành phố Thân? Tư Vũ muốn đến trường cấp ba mà chị họ Lâm Lang của cháu theo học à?”

Con gái lớn của Phó Lăng Trí là Phó Lâm Lang, hiện đang là học sinh lớp 12 ở thành phố Thân, vẫn luôn ở nội trú trong trường để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

“Để xem Tiểu Vũ muốn học trường nào.” Phó Nguyên Vũ muốn ngăn cản con gái đến thành phố Thân, nhưng lại cảm thấy không nên làm như vậy.
“Vốn dĩ bọn tôi đến huyện Tung Sơn2 là để đuổi bắt những người đó.” Về sau xảy ra nhiều chuyện khiến họ phải ở lại đây một thời gian.

Tư Vũ gật đầu.

Hàn Mục Lẫm xoa đầu0 cô, ngón tay bất giác cuốn lấy một lọn tóc của cô, xoắn hai vòng.
***

Tư Vũ đứng trước điện thờ, nhìn chằm chằm vào bên trong.

“Meo.” Con mèo đen nhảy lên thân cây lớn, nhìn xuống Tư Vũ.
Chủ nhân, có cần đòi lại những cổ vật kia không? Gia tộc Shelley của chúng tôi ở bên này vẫn có một số quyền hạn.]

Tư Vũ trả lời.

[Đây là chuyện quốc gia.]
Ánh mắt Tả Văn tối đi: “Nó sẽ đồng ý. Cho dù nó không đồng ý, mẹ nhất định sẽ bắt nó tới đây.”

“Con không muốn chết, mẹ ơi, mẹ phải cứu con đấy.”

Cô ta muốn sống sót, cho dù phải hy sinh Tư Vũ.
Trong đó có một điện thờ bị bỏ hoang đã lâu, người trong gia đình cũng không đến thắp hương, các góc điện thờ đã bị sập khá nhiều nhưng không ai dám san ủi để xây nhà.

Do một số điều kiêng kỵ của người dân địa phương nên những thứ bên trong điện thờ vẫn chưa bị lấy đi mà vẫn còn nguyên vẹn.

Tư Vũ vẽ một trận pháp ở đây rồi sử dụng năng lực đặc biệt để phong ấn nơi này, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của một số người, thôn Hà Đông cũng sẽ an toàn.
Đệ Ngũ Thành Tông bất giác cau mày: “Tình hình ở thôn Hà Đông thế nào?”

“Người của chúng ta không thể tiến vào huyện Tung Sơn để tiếp tục điều tra, nên không biết tình hình trong thôn.”

“Chẳng phải đã bảo Lương Dịch đến đó rồi ư? Tại sao không có hành động gì?”

“Tôi sẽ gọi cho anh ta lần nữa.”

Lương Dịch chau mày khi nhận được cuộc gọi từ gia tộc, cảm thấy bọn họ chỉ muốn mình ra ngoài đâm đầu vào chỗ chết.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.