Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại cách trường cấp hai huyện Tung Sơn không xa.
Trong xe, Đan 1Thiên Diệu nhìn lướt qua bên ngoài với vẻ mặt thản nhiên. Khoảng cách quá lớn khiến bản thân Cố Tuyển Diên khó có thể vượt qua.
Có lẽ, trong tiềm thức, cậu chỉ đơn giản là không chấp nhận được sự bứt phá bất ngờ của một học sinh kém như cô.
“Két!” Đột nhiên có chiếc xe dừng lại trước mặt Tư Vũ. Gần đây, Cố Tuyển Diên và Tôn Mục Sâm có chút mâu thuẫn nên tách ra ở một ngã ba. Cố Tuyển Diên đi được vài bước thì nhìn thấy Tư Vũ đang đi phía sau, bèn cố tình dừng lại, kéo giãn khoảng cách.
Vì Tư Vũ và người bạn thân Tôn Mục Sâm đã xa lánh cậu một cách rõ ràng.
Về mặt học tập, cô cũng vượt xa một học sinh giỏi như cậu. ***
Trong xe.
“Đừng để cô ta chết.” Sau khi giải thích rõ tình hình, vẻ mặt cậu cũng thả lỏng.
Cậu đã làm đến mức này, còn lại chỉ có thể trông cậy vào vận may của Tư Vũ.
Bản thân cậu cảm thấy được an ủi phần nào khi vượt qua khảo nghiệm trong lòng. Tả Văn nói với giọng lạnh tanh: “Sự sống chết của cô ta không liên quan gì đến tôi cả.”
Đan Thiên Diệu mỉm cười, cũng không có hứng thú bình luận tính cách của Tả Văn, cô ta chỉ cần tiền mà thôi.
Cho dù cô ta có là pháp sư thì tiền vẫn là thứ đẹp đẽ nhất thế gian. Chẳng phải mọi người sống trên đời đều theo đuổi hạnh phúc mà tiền bạc mang lại sao? Điều này có nghĩa là Tư Vũ đã bị một người lạ mặt bắt cóc.
Cố Tuyển Diên bắt đầu đấu tranh tư tưởng, phân vân không biết có nên cứu cô không.
Nếu không cứu thì trong lòng sẽ hơi lấn cấn. Một người phụ nữ bước xuống xe và có hành động kỳ lạ với cô.
Tư Vũ bỗng nhiên nghiêng người ngã về phía trước, lập tức có người đỡ lấy cô rồi nhét vào trong xe, đóng cửa lại một cách nhanh gọn. Sau đó, chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của Cố Tuyển Diên.
Vừa rồi cậu đã nhìn thấy rõ dấu vết của một vụ bắt cóc. Hôm nay Phó Lâm Hãn phải ở lại đóng phim cùng ảnh hậu nên Tư Vũ lại một mình đi về.
Còn chưa ra khỏi cổng trường, cô đã nhận thấy có người đang nhìn mình từ phía sau.
Cô vẫn đi về trên con đường như mọi khi. Do đó, cô ta chỉ “chơi thân” với tiền.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô gái bất tỉnh đột nhiên ngồi dậy thì sợ đến mức tay run lên và mất lái.
Chiếc xe màu đen chạy thành hình chữ S, tông vào lan can. Tả Văn sợ tái mặt. Sau khi chiếc xe dừng lại, bà ta cáu kỉnh chửi rủa: “Anh làm trò gì thế hả? Muốn giết chết tôi phải không?” “Chẳng phải cô nói là mười phút nữa nó mới tỉnh lại ư?” Tính đến bây giờ mới chỉ có năm phút trôi qua.
“Hừ, có lẽ trên người nó có thứ gì đó kỳ quái, nhưng không sao, nó tỉnh lại sớm cũng tốt, lát nữa đỡ phải mất công đánh thức.” Đan Thiên Diệu cảm thấy đã có sai sót ở đâu đó.
Tư Vũ im lặng nhìn họ với vẻ mặt hơi kỳ lạ. Đan Thiên Diệu lấy ra một cái hộp nhỏ, uể oải dựa vào cửa sổ xe.
Tả Văn biết những pháp sư này thích nhất là làm ra vẻ thần bí, trong tay có rất nhiều thứ bẩn thỉu, chiếc hộp này chắc hẳn0 cũng là một trong số đó.
Mặc dù đã chi không ít tiền nhưng lần này bà ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều khi có một pháp sư ngồi ở đây.
***
Mặt Đan Thiên Diệu cũng biến sắc, bởi vì nếu cô ta không đánh thức thì cô gái này không thể tỉnh lại giữa chừng được.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Lỡ như thất bại thì chẳng phải sẽ không nhận được một xu nào ư?
Vì thế, cô ta học cách thông minh, luôn lấy tiền trước rồi mới làm việc.
Tả Văn chửi thầm vài câu nhưng vẫn chuyển tiền cho Đan Thiên Diệu. Nếu cứu cô… Một giọng nói trong tiềm thức vang lên, ngăn cậu lại.
Sau một thoáng lưỡng lự, Cố Tuyển Diên rẽ sang hướng khác, dửng dưng rời đi, coi như mình không nhìn thấy gì.
Có điều, sau khi đi được một đoạn đường, cậu nghiến răng nghiến lợi xoay người quay trở lại. Chạy được một lúc, cậu nhìn xung quanh, tìm kiếm camera giám sát, sau đó chạy đến các cửa hàng hỏi thăm bộ phận quản lý camera. Đan Thiên Diệu cười nhạt nghĩ bụng đã chuyển tiền vào tài khoản của cô ta còn muốn đòi lại sao? Đừng hòng!
“Các người muốn đổi máu của tôi?” Tư Vũ chợt lên tiếng.
“Đúng vậy, cứu được Tiểu Hân của tôi là phúc bảy đời của cô đấy. Chỉ cần máu của cô cứu được con gái tôi, sau này tôi có thể sẽ cho phép cô gặp con trai tôi. Nhưng muốn làm dâu nhà họ Ngụy chúng tôi thì không được đâu. Một đứa con gái đầu óc chậm phát triển như cô mà về làm dâu nhà họ Ngụy sẽ chỉ khiến mọi người cười nhạo thôi.” Bà ta nói với giọng điệu rất trịch thượng. Thấy Tư Vũ nằm bất động, Tả Văn hơi lo lắng.
Nếu cô chết, làm sao có thể thay máu cho con gái bà ta.
“Yên tâm, tôi chỉ niệm chú khiến cô ta nghe lời thôi, ngủ mười phút là sẽ tỉnh lại ấy mà. Trước đó, bà Ngụy nên trả trước cho tôi một khoản tiền đi. Nếu không nhận được tiền, tôi sẽ không làm không công cho các người đâu.” Đan Thiên Diệu có quy tắc là thu tiền trước rồi mới làm việc. Tư Vũ phớt lờ Tả Văn, chỉ nhìn Đan Thiên Diệu: “Cô là pháp sư à?”
“Thế nào, cô bé cảm thấy rất khiếp sợ phải không?”
“Pháp sư Tây Âu hay là pháp sư phương Đông?” Cửa hàng bên cạnh vừa khéo có lắp đặt camera, nghe cậu lo lắng kể lại rằng có bạn nữ cùng lớp bị bắt cóc, chủ cửa hàng nhanh chóng mở camera giám sát, xem một hồi. Cố Tuyển Diên chỉ vào một chiếc xe màu đen và nói: “Chính là chiếc xe này.”
Chủ nhân lập tức nhấn tạm dừng video.
Cố Tuyển Diên ghi lại biển số xe, lập tức báo cảnh sát. Sau khi nhận được tiền, cô ta vui vẻ nói: “Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được con gái bà.”
Tả Văn lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là cô có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi.”
Đan Thiên Diệu đã nhận được một số tiền lớn nên không quan tâm đến giọng điệu lạnh lùng của Tả Văn: “Nếu tôi đã nhận được tiền thì chắc chắn sẽ làm tốt việc này. Trước tiên hãy đưa cô gái này về nhà họ Ngụy để thay máu cho con gái bà. Có điều, sau khi thay máu, tác dụng phụ của những lời nguyền sẽ được chuyển sang cô gái này.” Chỉ bắt một học sinh cấp hai mà còn phải phiền phức như này. <2br>
Tả Văn cầm chiếc túi trên tay, nhìn chằm chằm về hướng cổng trường.
Tan học, Tư Vũ sẽ đi về nhà một mình, còn sợ 7gì không bắt được cô.
“Cử hai người canh giữ ở ngã tư gần đây, xác định xem cô ta đi hướng nào, sau đó tôi sẽ tới. Chỉ c7ần cô ta ăn thứ này, chắc chắn sẽ nghe lời răm rắp.” “Có khác gì nhau?”
“Các người không chịu được máu của tôi đâu. Muốn lấy máu thì chỉ có một con đường.”