Lời cô vừa dứt, nụ cười trên môi Tiểu Nhan cứng đờ, cô ấy lúng túng nhìn Thẩm Cửu: “Cho nên... ý cậu là cậu không tới để làm hoà với tớ phải không? Vậy quà của tớ...”
“Tớ không biết, nếu tớ không tới, có lẽ... tớ thật sự không biết cậu đã làm những điều này, tớ xin lỗi...”
Tiểu Nhan đứng ngây ra, đôi mắt chợt đỏ bừng, cô ấy gạt phăng đi rồi cười tự giễu: “Có phải tớ rất ngốc không? Trong mắt cậu, tớ là người tuỳ ý nói xấu người khác phải không? Ban đầu tớ đối xử không tốt với cậu, thái độ cũng rất kiêu căng, nhưng sau đó tớ phát hiện mình đã hiểu lầm cậu nên muốn trở thành bạn tốt của cậu để bù đắp cho cậu, nhưng bây giờ... tất cả đều là tớ yêu cậu quá đáng phải không?”
“Không phải.” Thẩm Cửu lắc đầu phủ nhận: “Cậu đối xử với tớ rất tốt, chuyện đó... là do tớ bụng dạ hẹp hòi, chúng ta làm lành đi.”
Tiểu Nhan tủi thân nhìn cô, không lên tiếng.
Thẩm Cửu nén nước mắt: “Cậu đồng ý không?”
Tiểu Nhan im lặng hồi lâu, Thẩm Cửu chỉ đành cụp mắt xuống: “Được rồi, nếu cậu không đồng ý thì tớ...”
“Thẩm Cửu, rốt cuộc cậu có ý gì? Chuyện này vẫn luôn là tớ chịu uất ức, cậu nói muốn làm lành với tớ, cuối cùng cậu lại không dỗ dành tớ một chút nào? Chỉ nói một câu, tớ không trả lời mà cậu đã định đi rồi? Cậu có thật lòng muốn làm lành với tớ không thế?”
Thẩm Cửu dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy.
Tiểu Nhan chu môi, đôi mắt đỏ như con thỏ: “Cậu phải mời tớ ăn trưa.”
Thẩm Cửu gật đầu: “Được, được.”
“Tan làm cậu phải đi mua sắm với tớ, bù đắp cho những sai lầm của cậu trong mấy ngày nay.”
“Được.”
Sau khi Thẩm Cửu liên tục đồng ý mấy chuyện với cô ấy xong, cuối cùng Tiểu Nhan cũng nín khóc mỉm cười.
Thẩm Cửu cũng bất đắc dĩ, cô nhóc Tiểu Nhan này tâm tư đơn thuần, những yêu cầu cô ấy đưa ra với cô giống như trẻ con yêu câu người lớn. Thẩm Cửu thầm nghĩ dù sao cô ấy cũng còn trẻ con, không có nhiều ác ý, sau này cô ấy muốn nói gì... cô sẽ vừa nghe vừa lọc.
Sau khi hai người hoà giải, nhà ăn của công ty lại có thể thấy hai người cùng nhau ra vào, Tiểu Nhan vẫn không thay đổi bản tính, hoà giải với Thẩm Cửu mấy tiếng lại không nhịn được nhiều chuyện, bắt đầu hỏi chuyện của cô và Dạ Âu Thần.
“Cậu và Cậu Dạ thế nào rồi? Sự xuất hiện của người phụ nữ đó không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người chứ?”
Thẩm Cửu múc canh trong bát, suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: “Có phải cậu thật sự rất có hứng thú với chuyện giữa hai chúng tớ không?”
Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh: “Còn phải nói sao? Quan tâm chuyện lớn cả đời của bạn bè là điều tớ nên làm mà.”
“Được rồi, bây giờ tớ nói với cậu giữa tớ và Cậu Dạ không có tình cảm gì đáng nói, cậu có tin không?”
Tiểu Nhan ngây người nhìn cô một lúc lâu mới chớp chớp đôi mắt to ngấn nước: “Vậy hai người kết hôn làm gì? Anh ấy là người tàn tật, tớ còn tưởng cậu rất thích anh ấy nên mới... gả cho anh ấy cơ.”
Nghe thấy hai chữ “tàn tật”, Thẩm Cửu lặng lẽ cau mày, sửa lại lời cho cô ấy: “Cậu đừng tuỳ tiện nói ra hai chữ ‘tàn tật" này.”
Ban đầu Tiểu Nhan sửng sốt một chút sau đó bĩu môi: “Không phải không có tình cảm sao? Cậu còn bảo vệ anh ấy làm gì?” Nói tới đây, Tiểu Nhan liếc cô một cái: “Lẽ nào anh ấy không thích cậu còn cậu lại thích anh ấy?”
Bị nói trúng nỗi lòng, Thẩm Cửu chỉ có thể im lặng.
Cô không tự thanh minh cho mình, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy, Tiểu Nhan thoáng chốc hiểu ra, nhưng đồng thời cũng giật mình: “Không phải chứ? Cậu thật sự thích Cậu Dạ? Nhưng anh ấy lại không thích cậu?”
“Nhỏ tiếng thôi.” Thẩm Cửu nhắc nhở.
Lúc này Tiểu Nhan mới phản ứng lại, gật đầu rồi hạ thấp giọng.
“Vậy... anh ấy không thích cậu thì cậu phải làm sao? Nếu anh ấy không thích cậu chẳng phải càng nguy hiểm hơn ư? Đậu xanh, Hàn Mai Linh...”
“Chuyện này cậu cứ kệ đi, chuyện tình cảm không ai có thể kiểm soát được, hơn nữa quan hệ giữa chúng tớ cũng rất phức tạp, tóm lại sau này cậu đừng quan tâm mấy chuyện này nữa.”
Tiểu Nhan bĩu môi: “Được rồi, nghe theo cậu thôi.”
Khi tan làm, Thẩm Cửu vốn định thu dọn đồ đạc xong sẽ đi tìm Tiểu Nhan, vì cô đã đồng ý đi mua sắm cùng cô ấy, cô hoàn toàn quên mất chuyện Dạ Âu Thần nói cùng nhau về nhà.
Khi cô và Tiểu Nhan cùng đi đến trạm xe buýt, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt họ.
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Dạ Âu Thần lộ ra.
Nhìn thấy Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan khiếp sợ mở to mắt nhìn anh xuất hiện trước mặt mình.
Kể từ khi trở thành bạn của Thẩm Cửu, xung quanh cô ấy cũng xảy ra rất nhiều chuyện khó tin. Lần tước gặp Phó tổng Dạ ở trung tâm thương mại, anh ta đã đích thân đưa cô về nhà, sau đó tham gia sự kiện kỷ niệm lần trước, cô lại tận mắt thấy Dạ Âu Thần đưa Thẩm Cửu đi, lần này lại thấy Dạ Âu Thần xuất hiện trước mặt mình.
“Không phải tôi đã nói sau khi tan làm đợi tôi rồi à?” Giọng Dạ Âu Thần lạnh như băng, không nghe ra độ ấm.
Thẩm Cửu bị anh hỏi như vậy mới nhớ lúc ở trong phòng làm việc anh đã nói với mình những lời này, đôi môi hồng hé mở: “Tôi... quên mất.”