Hứa Tuyết Tâm là dạng người không thích đẩy valy, cho nên chuyến công tác này cũng không mang theo quần áo.
Vậy nên, Cố Yến Tang phải đưa cô ấy và Bình An đi mua sắm cả một buổi sáng.
Đến trưa, Cố Yến Tang muốn nâng trán, đúng là phụ nữ sức chiến đấu cuồng mua sắm không thể xem thường được.
“Tuyết Tâm, cậu đưa An An lên lầu hai tìm nhà hàng, tớ trước mang mấy cái túi này cất vào trong xe, xong sẽ lên tìm hai người.”
Hứa Tuyết Tâm chột dạ, mang nhiều túi như vậy vào nhà hàng cũng không tốt lắm, vội đáp: “Được được được, tớ sẽ chăm sóc An An, cậu cứ đi đi.”
Cố Yến Tang gật đầu, căn dặn Bình An không được chạy loạn, xoay người đi về hướng bãi đỗ xe.
Hứa Tuyết Tâm nắm tay Bình An đi lên lầu hai, tìm một nhà hàng cơm Tây đi vào.
Sau khi gọi mấy món, Bình An liền nói: “Tuyết Tâm a dì, mẹ nói trước khi ăn cơm phải rửa tay.”
Hứa Tuyết Tâm nhéo má Bình An, tán dương nói: “An An thật là một đứa bé tốt, đi, a di đưa con đ toilet.”
Đi đến toiet, Bình An đi vào nhà vệ sinh nam nói: “Đợi chút nữa chúng ta gặp ở cửa.”
Hứa Tuyết Tâm mỉm cười, cô cũng đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Phó Dịch Xuyên hôm nay có xã giao, cũng đến nhà hàng này ăn cơm, vô tình cũng đến nhà vệ sinh rửa tay, nhìn qua lại thấy một bé trai cao qua đầu gối đang nhón chân tìm vòi nước.
Hắn không khỏi kinh ngạc, thật là trùng hợp, đứa bé này không phải đứa bé hắn đã gặp ở sân bay sao.
Bình An rất không vui, không nghĩ bồn rửa tay trẻ con lại xây cao như vậy, đúng lúc này có tiếng bước chân phía sau, Bình An vui mừng muốn nhờ giúp đỡ, xoay người liền giật mình.
Đây không phải là baba của nhóc sao.
“Chú đẹp trai.” - Bình An ngạc nhiên gọi.
Phó Dịch Xuyên mỉm cười, ngồi xổm xuống sờ đầu nhóc: “Muốn rửa tay.”
Bình An thận trọng gật đầu.
Phó Dịch Xuyên ôm lấy Bình An, Bình An liền hiểu ý, đưa tay tới vòi nước, nước cảm ứng lập tức chảy ra, Bình An liền nghiêm túc xoa tay nhỏ.
Bàn tay chạm vào da thịt mềm mại, trong lòng Phó Dịch Xuyên giống như có nước nóng tràn vào, đây là lần thứ hai hắn tiếp xúc với đứa bé, cảm giâc thật sự mới lạ.
Lúc này hắn vẫn không rõ, đó là phản ứng của tình phụ tử.
“Chú, Bình An đã rửa sạch tay.”
Phó Dịch Xuyên lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn Bình An: “Con tên là Bình An.”
“Vâng, mẹ con nói muốn con luôn bình an, cho nên liền gọi là Bình An.” - Bình An nghiêng đầu giải thích, lại hỏi: “Chú có cảm thấy dễ nghe không?”
Phó Dịch Xuyên cười khẽ gật đầu.
Sau đó hắn chợt nhớ cái gì, nhìn xung quanh nhà vệ sinh, có chút nhíu mày.
“Sao con lại có một mình, ba mẹ con đâu?”
Đứa bé còn nhỏ như vậy, lại để một mình, chuyện này khiến Phó Dịch Xuyên trong lòng không thoải mái.
Bình An nhìn Phó Dịch Xuyên đang ngồi xổm trước mặt nhóc, mỉm cười hỏi thăm nhóc. Nhóc rất muốn nói rằng chú chính là ba của con, nhưng vẫn không dám nói ra, chỉ cười hì hì đáp: “Bình An không phải ở một mình, bên ngoài có người chờ con.”
Phó Dịch Xuyên cảm thấy nhóc con này giống như là miễn cưỡng cười, trái tim hắn khẽ run lên, thật muốn ôm vào trong ngực yêu thương.
Bàn tay Phó Dịch Xuyên vươn ra, còn chưa chạm vào Bình An đã bên ngoài có tiếng gọi: “An An, con đã rửa tay xong chưa?”
Bình An nghe xong lập tức đáp: “Xong rồi, con ra ngay.”
Nói xong, Bình An lưu luyến nhìn người mà thật vất vả mới nhìn thấy, khẽ cắn môi: “Chú đẹp trai, An An đi trước. À, chú có cái tấm thẻ không, chính là cái loại khi gặp mặt sẽ đưa cho đối phương.”
Vừa nói Bình An vừa đưa tay miêu tả, nhớ lại đại cữu mỗi lần nói chuyện làm ăn, đối phương sẽ khom lưng đưa cái thứ đó.
Phó Dịch Xuyên cười cười: “Ý con là danh thiếp sao?”
Phó Dịch Xuyên bị nhóc chọc cười, không nghĩ đến một đưa bé lại tìm hắn xin danh thiếp, hắn lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, nhìn vào số điện thoại bên trên, dù gọi đến cũng không tìm thấy hắn, cho nên hắn lấy bút ra, lật lại danh thiếp viết ra một dãy số.
“Đây là số điện thoại cá nhân của chú, có chuyện gì có thể gọi cho chú.”
Bình An nhận lấy danh thiếp vui vẻ vẫy tay chào Phó Dịch Xuyên rồi chạy ra ngoài.
Phó Dịch Xuyên nhìn bàn tay của mình, trong lòng lại có một nỗi buồn mất mát vô cớ.
Không hiểu vì sao hắn lại cho số điện thoại cá nhân của mình cho một đứa trẻ.
Chẳng lẽ vì đôi mắt của nhóc con đó giống một người.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu đều bị hắn bóp nát, làm sao hắn có thể dừng lại việc tìm Cố Yến Tang trừng phạt cô, để cô biết hậu quả của việc rời bỏ hắn.
Tầng 32 tòa nhà Center.
Trong văn phòng tổng giám đốc, một người đàn ông đưa lưng về phía thư ký đang đứng báo cáo.
Thư ký Lưu báo cáo lại cuộc họp vừa rồi: “Về việc ngài thu mua công ty xuất bản, bản quyền truyện tranh, bên kia đã đồng ý.”
Người đàn ông dung mạo tuấn mỹ xoay người, trên người khoác âu phục tinh tế màu đen, đôi môi gợi lên một ý cười, giống như gió mùa xuân thổi đến.
Chỉ là nhìn kỹ, nụ cười này không có chút nhiệt độ.
Lục Lăng Hiên mỉm cười, giọng nói trong veo: “Bây giờ phong trào làm phim từ truyện tranh đang lên, hội đồng quản trị cũng xem xét thời thế, không ngoài dự liệu của tôi.”
“Vâng, công ty chúng ta vừa vặn một bộ truyện tranh cải biên, ngài nhìn xem.” - Thư ký Lưu đưa lên kế hoạch mới.
Lục Lăng Hiện liếc nhìn chữ ký của tác giả bộ truyện tranh, hắn lật xem nội dung hỏi: “Công ty nhà này tại Chu thành.”
“Đúng vậy, nghe nói bộ truyện này hiệu ứng trên mạng rất tốt, nói không chừng chúng ta có thể đánh vào thị trường lớn.”
“Đặt vé máy bay, ngày mai tôi đi qua nhìn một chút.”
Thư ký Lưu gật đầu: “Lục tổng, nếu như kịp lúc, nói không chừng có thể kịp tham gia buổi chạy thử của bộ truyện này.”
Lục Lăng Hiên cười: “Tôi rất mong chờ.”
Rất nhanh đến buổi chạy thử của bộ truyện tranh của Cố Yến Tang.
Sáng sớm, cô đã đến công ty xuất bản sớm, còn nghe chủ biên nói tổng cục hôm nay sẽ đến thị sát.
Lúc Lục Lăng Hiên tới, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Cố Yến Tang, khi nhìn thấy gương mặt của cô, ánh mắt anh có chút ngưng trọng, mười phần chấn động.
Lúc này, nhóm quản lý công ty liền chen chúc dâng lên, để Cố Yến Tang đẩy qua một bên.
“Lục tổng, được ngài đến thị sát, thật là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Không biết Lục tổng lần này có gì chỉ dạy, chúng tôi vẫn mong ngài chỉ bảo một chút.”
Cố Yến Tang thấy một đám đông vây quanh một người xua nịnh, cô đi đến vị trí của cô ngồi xuống, không cần để ai để ý đến cô.
Lục Lăng Hiên chào hỏi mấy vị quản lý, chậm rãi đi đến trước mặt cô, thanh âm vẫn mang theo gió xuân dịu dàng, hắn hướng Cố Yến Tang mỉm cười chào hỏi, sau đó hỏi người bên cạnh: “Vị tiểu thư này nhìn không quen mặt, là làm ở vị trí nào?”
Rất nhanh có người liền xum xoe: “Lục tổng, cô ấy là tác giả bộ truyện tranh vừa ký hợp đồng với chúng ta, A Ly.”
Lục Lăng Hiên chớp mắt, ý cười vui vẻ: “Hóa ra là A Ly Đại Thần, hâm mộ đã lâu.”
Cố Yến Tang không nghĩ vị tổng tài này lại hòa nhã ôn hòa như vậy, lập tức đứng lên cười chào hỏi: “A Ly là bút danh của tôi, Lục tổng, ngài có thể gọi tôi là Cố Yến Tang.”
Lục Lăng Hiên vươn tay, ánh nắng ngoài cửa sổ rơi vào ngón tay thon dài, từng chiếc tỏa sáng, ôn nhuận như ngọc, làm cho ấm áp lòng người.