Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 15: Không Hẹn Gặp Lại



Thanh âm bạt tai chói tai tại góc đường trở nên vang dội.

Phó Dịch Xuyên sửng sốt, quay đầu nhìn người trước mặt, không thể tin nổi: “Cố Yến Tang.”

Cố Yến Tang nhếch môi, cái tát này cũng khiến cô chấn kinh, nhưng cô không hề hối hận.

“Phó Dịch Xuyên, chúng ta đã ly hôn rồi. Lúc trước chính anh nói không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng hy vọng bây giờ anh vẫn như thế. Sau này đừng đến tìm tôi, tôi không muốn gặp anh, chào anh, không hẹn gặp lại.”

Nói xong, không đợi Phó Dịch Xuyên phản ứng, quay người rời đi.

“Cố Yến Tang, em đứng lại đó cho tôi.”

Cố Yến Tang nghe vậy, bước chân càng thêm nhanh, giống như phía sau có dã thú đuổi theo.

Đúng lúc có xe taxi dừng lại cho người xuống xe, cô nhanh chóng vội lao lên chiếc taxi kia.

Lúc Phó Dịch Xuyên phản ứng lại, muốn bắt lấy Cố Yến Tang đang không kịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn chiếc xe kia biến mất giữa dòng xe cộ..

Anh ta nắm chặt bàn tay duỗi giữa không trung, một quyền nện lên thân xe…

Vừa rồi, ánh mắt của cô nhìn anh như người xa lạ cho nên anh mới không khống chế mà làm ra những hành động kia…

Rõ ràng trên đường tới tìm cô, hắn đã khuyên răng mình, phải nói chuyện đàng hoàng với cô.

Vậy mà… cô lại khiến cho hắn tức giận.

Trước kia cô cứ như vậy đi thẳng một mạch, một câu từ biệt cũng không có, bốn năm, một mình anh đối mặt với đêm tối, đối mặt với cô độc, tưởng niệm bị oán niệm ăn mòn, thế nhưng trong đầu lúc nào cũng là hình bóng của cô

Phó Dịch Xuyên không biết mấy năm qua cô đã trải qua cái gì, nhưng anh biết cô đã sống rất tốt. Khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng, cả người tỏa ra tràn ngập sức sống, làm cho người ta không thể dời mắt.

Ly hôn!

Không gặp lại!

“Cố Yến Tang, em đừng có mơ tưởng dễ dàng như vậy.”

Cố Yến Tang sau khi lên xe, không thấy bị người kia đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoa xoa cổ tay, đã bị ửng đỏ, cô lắc đầu cười khổ, không nghĩ đã mấy năm trôi qua, anh ta một chút cũng không thay đổi, vẫn cứ như thế không nghĩ tới cảm nhận của người khác.

Tuy nhiên, đã không còn liên quan tới cô nữa.



Chỉ hy vọng sau này, cô và Phó Dịch Xuyên, đường ai nấy đi, không cần gặp lại.

Xe dừng trước cổng, Cố Yến Tang xuống xe đi vào nhà, một khối thịt tròn vo ôm lấy chân cô, nhảy lên hoan hô.

“Mẹ, mẹ về rồi.”

Trước đó cảm xúc có bao nhiêu hoảng hốt bi thương, vừa nghe thanh âm của con trai, những thứ kia liền bị quăng ra sau đầu.

“Bảo bối, mẹ về rồi.” - Cố Yến Tang ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai nói.

Bình An tuy còn nhỏ nhưng tâm tư rất mẫn cảm, nhóc rời khỏi ngực của Cố Yến Tang, lo lắng nhìn đôi mắt của cô: “Mẹ, có phải có người ức hiếp mẹ không, mẹ nói với An An, con sẽ tìm đại cữu, để đại cữu giúp mẹ trút giận.”

Cố Yến Tang nhìn đôi mắt đầy lo lắng của con trai, trong lòng lộp bộp.

Chẳng qua chỉ là nhìn thấy Phó Dịch Xuyên mà thôi, cảm xúc cũng không khống chế được mà để con trai phát hiện, thật là kém cỏi.

Cô lập tức mỉm cười: “Có An An bên cạnh, có ai dám ức hiếp mẹ chứ. Có lẽ vì buổi sáng đi sớm không nhìn thấy An An cho nên mẹ mới không vui. An An, mẹ nhớ An An quá.”

Bình An gật gù: “Đó có phải giống như tiểu cữu từng nói không, một ngày không gặp dài như ba năm.”

Cố Yến Tang buồn cười gật đầu: “Đúng rồi.”

Bình An mỉm cười đưa tay ra: “Mẹ ơi, An An cũng một ngày không gặp ngỡ như ba năm, con muốn ôm ôm.”

Cố Yến Tang đưa tay bế Bình An đi vào bên trong phòng khách, liền vang lên giọng nói không hài lòng…

“Này, hai mẹ con của chị cũng đủ, luôn luôn nhẹo nhẹo, phải nhìn xem tâm tình của người xung quanh.” - Mặc Hành Viễn khoanh tay dựa vào vách tường nói.

“Tiểu cữu ăn giấm, cữu có phải là vì không có em bé nên ao ước ghen tỵ với An An và mẹ. Nếu cữu thích thì cũng nên tự mình sinh một em bé, vậy An An liền có em chơi cùng.”

Cố Yến Tang đồng ý gật đầu: “An An nói không sai, cậu cũng nên sinh một đứa con đi.”

“Chính xác, mẹ nói là chính xác.”

Mặc Hành Viễn nhìn kẻ xứng người họa hai mẹ còn, ai oán: “Các người nói sinh con liền giống như gà mái đẻ trứng à, dễ dàng như vậy.”

Cố Yến Tang bật cười đi ngang qua Mặc Hành Viễn.

Bình An ghé vào đầu vai của mẹ mình, hướng Mặc Hành Viễn làm một cái mặt quỷ.



Bữa tối, Mặc Hành Viễn hỏi thăm về công việc của Cố Yến Tang.

Cố Yến Tang nhớ tới công việc buổi sáng liền nói: “Hôm nay tôi đến còn gặp được ông chủ lớn của công ty xuất bản.”

“Ai?”

“Lục Lăng Hiên.”

Mặc Hành Viễn có chút sặc, ho khụ khụ một tràn.

Cố Yến Tang có chút thắc mắc: “Sao vậy, cậu quen Lục Lăng Hiên à?”

Mặc Hành Viễn uống cóc nước, tựa lưng vào ghế, giọng nói đầy khâm phục: “Lục Lăng Hiên này tôi có từng nghe anh cả nhắc qua. Anh cả nói anh ta là kỳ tài trong giới kinh doanh, rất sớm đã nổi danh.”

“Mười năm trước, tổng giám đốc Lục thị xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn, Lục phu nhân chịu không được đả kích bệnh tim tái phát, Lục thị lâm vào nguy cơ, lúc đó mọi thứ dồn vào Lục Lăng Hiên còn chưa mười tám tuổi, vừa lo hậu sự cho cha, vừa chăm sóc mẹ hấp hối, một mình đem Lục thị từ vũng bùn kéo lên, sau mười năm, tập đoàn Lục thị nâng cao từng bước, không ai dám khinh thường.”

“Ra vậy, không nghĩ tới thân thế của anh ta cũng thật long đong.” - Cố Yến Tang nhớ đến nụ cười như gió xuân của Lục Lăng Hiên, khó tưởng tượng một người ôn nhuận như anh ta lại trải qua bi thảm như vậy.

Buổi tối, Bình An nằm trong lòng Cố Yến Tang nói: “Mẹ, Bình An muốn thương lượng với mẹ một việc.”

Cố Yến Tang kinh ngạc: “An An cũng biết dùng từ thương lượng sao, thật là lợi hại, có chuyện gì con nói cùng mẹ, nếu mẹ làm được, mẹ sẽ đồng ý với con.”

Bình An kích động: “Mẹ nhất định làm được, An An muốn một chiếc điện thoại di động.”

Cố Yến Tang khó hiểu: “Tại sao, nếu con muốn chơi điện thoại, có thể mượn của mẹ hoặc tiểu cữu chơi.”

Bình An không an, là nhóc muốn có điện thoại gọi cho baba, nếu mượn sẽ liền bị phát hiện.

Nhóc lắc đầu: “Mẹ sau này sẽ thường xuyên ra ngoài đi làm. Còn tiểu cữu mẹ nghĩ xem xấu xa như vậy, chỉ lo chơi cho mình, cữu sẽ không cho An An mượn điện thoại gọi cho mẹ.”

“Vậy không phải còn a di bảo mẫu sao?”

“Nhưng An An muốn có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào.”

Cố Yến Tang nhìn xem bộ dáng nũng nịu của An An trong lòng đột nhiên mềm nhũn. An An từ nhỏ đã không đòi hỏi thứ gì, lần đầu xin mua một món đồ, lại có đầy đủ lý do, cô cũng không có lý do gì từ chối.

Cố Yến Tang nhéo má Bình An: “Được rồi, mẹ đồng ý yêu cầu của con, nhưng ngày mai mẹ phải đến công ty có việc, mẹ sẽ nhờ tiểu cữu đưa con đi mua điện thoại nhé.”

Bình An kích động nhảy lên: “Mẹ là tốt nhất trên thế giới này.”

Cố Yến Tang ôm lấy Bình An mỉm cười: “An An cũng là con trai tốt nhất của mẹ.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.