Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 17: "Thế gian gặp gỡ, đều là cửu biệt trùng phùng.”



“Lục tổng, anh tìm tôi.” - Cố Yên Tang đứng trước bàn làm việc, ngẩng đầu mỉm cười nói.

Lục Lăng Hiên mặc âu phục màu đen tinh tế, khóe miệng ý cười nhàn nhạt, ánh mắt rơi trên thân Cố Yến Tang.

“Cố tiểu thư, mời ngồi.”

Cố Yến Tang gật đầu, ngồi xuống ghế: “Lục tổng, anh tìm tôi là vì việc liên quan đến bộ truyện tranh sao?”

Ánh mắt Lục Lăng Hiên ôn nhu mấy phần: “Bộ truyện tranh của Cố tiểu thư không có vấn đề, không cần lo lắng.”

Cố Yến Tang nghi hoặc nhìn về phía Lục Lăng Hiên: “Vậy là…”

Lục Lăng Hiên cười, ngữ khí có chút tùy ý: “Cố tiểu thư là không biết, tôi có một cô em gái, con bé rất thích truyện tranh của cô, lần này biết tôi đến Chu thành gặp được cô, nhất định đòi tôi phải xin chữ ký của cô, tôi có chút đau đầu, vậy nên đành phải làm phiền Cố tiểu thư một chuyến.”

Hóa ra là vậy!

Cố Yến Tang nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười khẽ: “Lục tổng khách khí, chỉ là kí tên thôi, anh để người khác nói với tôi là được, không cần mất thời gian tìm tôi.”

Lục Lăng Hiên mỉm cười, nếu không mượn cớ, hắn khó lòng tìm cơ hội gặp được cô.

Cố Yến Tang sảng khoái ký tên, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn ngập tình cảm, vừa nghĩ tới lại đột nhiên quên mất.

Lục Lăng Hiên không nghĩ cô sẽ ngẩng đầu lên, trong nhất thời không thu liễm cảm xúc, hắn khục một tiếng, lại lần nữa mỉm cười: “Cố tiểu thư, có vấn đề gì sao?”

Trong chớp mắt, ánh mắt Lục Lăng Hiên thay đổi, Cố Yến Tang thầm nghĩ vừa rồi cô hoa mắt, không thì làm sao Lục Lăng Hiên lại nhìn cô bằng ánh mắt tình ý không tan.

“À, không biết em gái của Lục tổng có muốn tôi viết lời gì không?”

Ánh mắt Lục Lăng Hiên sáng lên: “Cố tiểu thư không nhắc tôi cũng quên mất, em gái tôi đúng là muốn viết một câu.”

“Vâng.”

“Thế gian gặp gỡ, đều là cửu biệt trùng phùng.”

Cố Yến Tang cười: “Câu nói này khá thịnh hành trên mạng, vậy tôi sẽ viết câu này.”

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, rơi trên thân cô, vòng sáng bao phủ xung quanh, giống như thiên sứ mọc cánh.

Lục Lăng Hiên muốn thời gian dừng lại ngay lúc này, để hắn được ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút.

Cố Yến Tang viết xong, đưa tờ giấy cho Lục Lăng Hiên: “Xong rồi.”



Ánh mắt Lục Lăng Hiên nhìn vào tờ giấy, chữ đẹp như người, từ đáy lòng tán thưởng: “Chữ của cô thật đẹp.”

Cố Yến Tang được khen thì ngượng ngùng, đặc biệt đối phương là một đại soái ca: “Cảm ơn.”

Cảm giác đã xong việc, Cố Yến Tang muốn đứng dậy cáo từ.

Lục Lăng Hiên nhìn ra ý đồ của cô liền mở miệng: “Lần này ký tên là vấn đề cá nhân, tôi rất cảm ơn Cố tiểu thư đã đồng ý giúp đỡ, hi vọng vinh hạnh được mời Cố tiểu thư một bữa cơm, để cảm ơn Cố tiểu thư.”

Cố Yến Tang vội nhã nhặn từ chối: “Lục tổng quá khách khí, đây chỉ là chút việc nhỏ, Lục tổng không cần để trong lòng.”

Lục Lăng Hiên mỉm cười: “Có lẽ đối với Cố tiểu thư chỉ là việc nhỏ. Nhưng đối với em gái tôi, đó là một mơ ước, con bé còn dặn dò tôi phải cảm ơn cô thật tốt. Hy vọng Cố tiểu thư đừng từ chối, nếu không lúc trở về tôi cũng không biết phải nói thế nào với em gái của tôi.”

Quả nhiên là chuyên gia đàm phán, Cố Yến Tang không có cách từ chối nữa, đành đáp ứng: “Nếu Lục tổng đã nói vậy, tôi mà còn từ chối thì thật là bất kính.”

“Vậy khi nào Cố tiểu thư có thời gian rảnh.”

Cố Yến Tang nghĩ nghĩ liền đáp: “Trưa nay tôi có hẹn với nhóm thiết kế ăn trưa, thời gian khác đều được.”

“Được, không bằng kiếm ngày, tối nay thế nào?”

“Vâng.”

“Vậy tối nay tôi sẽ đến đón cô.”

Xong hẹn, Cố Yến Tang đi ra khỏi văn phòng, gặp gỡ thư ký Lưu, cô nhẹ gật đầu rồi rời đi.

Thư ký Lưu cầm trên tay văn kiện chờ bên ngoài khá lâu, vì cửa cũng không khóa nên vô tình nghe không ít, nhìn bóng lưng của Cố Yến Tang rời đi, thư ký Lưu có chút hoang mang, tổng giám đốc khi nào thì có em gái? Hắn đi theo Lục tổng mười năm, hắn làm sao lại không biết.

Lục Lăng Hiên vươn tay chậm rãi xoa lên chữ viết trên tờ giấy, đáy mắt ngập ý cười.

Giữa người và người, đều là duyên phận.

Mười năm, duyên phận để tôi lần nữa gặp lại em.

Vận mệnh đã cho tôi cơ hội lần này, như vậy tôi sẽ nắm chắc, sẽ không vội biệt ly như trước đây, sau đó chính là bặt vô âm tín.

Lục Lăng Hiên cẩn thận đặt tờ giấy vào bên trong túi áo vest ngay vị trí trái tim.

Đồ vật liên quan đến cô, đối với hắn đều là trân quý.

Cố Yến Tang ra khỏi phòng tổng giám đốc liền cùng nhóm thiết kế đã hẹn chuẩn bị rời khỏi công ty đi ăn trưa.

Cả đám cười cười nói nói, thảo luận nên đi nơi nào ăn cơm.



Đến khi cô nhìn thấy một bóng người, ánh mắt cô vô thức ngừng lại, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, bước chân vẫn đi theo đám người phía trước.

“Cố Yến Tang.”

Bọn người nghe thấy có người gọi Cố Yến Tang liền quay đầu lại, liền nhìn thấy một thân mỹ nam cao gầy.

Cả đám người nhao nhao nhìn nhau, hình như đại mỹ nam kia vừa gọi A Ly đại thần.

Người kia không quan tâm mọi người đều nhìn hắn, đi tới trước mặt cô, thanh âm bình thường nói: “Tang Tang, đây đều là đồng nghiệp của em sao.”

Cố Yến Tang không biết anh ta đang muốn làm gì, muốn ra hiệu cho các đồng nghiệp tiếp tục đi, nhưng mà các nữ đồng nghiệp đã tách cô ra, ra sức nháy mắt với cô.

Cố Yến Tang: “...”

Cố Yến Tang cảm thấy không có gì để nói với Phó Dịch Xuyên, cũng không muốn gặp mặt, thế là chỉ nhìn anh gật đầu chào một cái, đi về phía đồng nghiệp.

Nhưng cổ tay cô đã bị Phó Dịch Xuyên bắt lại, lực đạo rất mạnh, cô không có cách nào tránh được.

“Phó Dịch Xuyên, anh thả tôi ra.” - Cố Yến Tang quay đầu, thấp giọng cảnh cáo.

Phó Dịch Xuyên thì thấy cô tức hỗn hễn, ác liệt nhếch miệng: “Em khẳng định muốn ở trước mặt đồng nghiệp của em, cùng tôi lôi lôi kéo kéo sao.”

“Vậy anh thả tôi ra.” - Cố Yến Tang quay đầu nhìn về phía đồng nghiệp, bản thân không dám mắng anh ta một trận.

Phó Dịch Xuyên nhớ đến hai lần bị cô xa cách, có chút đắc ý, ở bên tai cô hạ giọng: “Tôi không thả.”

“Vậy anh muốn cái gì?”

Phó Dịch Xuyên còn tức giận vì bị cô xa cách lập tức bị quét sạch, câu môi cười một tiếng, mị hoặc nói: “Một lát em không cần lên tiếng.”

Không đợi Cố Yến Tang đáp, Phó Dịch Xuyên ngẩng đầu mỉm cười với đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ: “Xin lỗi, hôm nay tôi muốn mượn Tang Tang đi, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời các vị ăn cơm.”

Các cô gái bị nết tuấn tú bức người kia mê hoặc, vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, chúng tôi chỉ là đi ăn trưa mà thôi, sẽ không quấy rầy hai người.”

Nói xong, mấy cô gái vội vàng mỉm cười nháy mắt trêu chọc Cố Yến Tang, nhanh chóng biến mất trước mặt hai người họ.

Phó Dịch Xuyên phất phất tay với bọn họ, nhíu mày nhìn Cố Yến Tang, mỉm cười nói: “Những đồng nghiệp này của em đáng yêu hơn em nhiều.”

Cố Yến Tang nhìn thấy mọi người đã rời đi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, căm tức nhìn Phó Dịch Xuyên: “Phó Dịch Xuyên, anh còn chưa hài lòng sao, còn không buông tôi ra.”

Phó Dịch Xuyên tay dùng lực, cả người cô bị kéo lại gần anh hơn, nhướng mày cười một tiếng: “Tôi mới không có ngốc như vậy, nếu tôi buông tay em ra em liền chạy mất thì làm sao.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.