Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 21: Không Phải Thiên Sứ, Là Ác Ma



Phó Dịch Xuyên bị ông nội Phó gào thét gọi về Phó trạch, anh buồn chán cúp điện thoai xoay người rời khỏi quán cafe.

Bên này, Mặc Hành Viễn ôm bụng rời khỏi nhà vệ sinh, không nghe lời Cố Yến Tang ăn uống đúng giờ, kèm thêm thức khuya chơi game, hiện tại hắn cảm thấy không ổn chút nào.

Cố Yến Tang ngồi trên xe quay về nhà liền nhận được điện thoại Mặc Hành Viễn cầu cứu, vội gọi tài xế đổi hướng lái xe.

Vừa cúp máy, điện thoại Cố Yến Tang lại vang lên, là số lạ, Cố Yến Tang nghi hoặc: “Xin chào, là vị nào?”

Một thanh âm dễ nghe mang theo ý cười: “Xin chào, tôi là Lục Lăng Hiền.”

Cố Yến Tang có chút ngạc nhiên: “Lục...Lục tổng”

Sao Lục Lăng Hiên có số điện thoại của cô.

Lục Lăng Hiên dường như đoán được suy nghĩ của cô, mỉm cười giải thích: “Số điện thoại của cô có trên hợp đồng.

“Ồ, thì ra là vậy, xin hỏi Lục tổng gọi tìm tôi có việc gì không?”

Giọng nói Lục Lăng Hiên mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Xem ra Cố tiểu thư đã quên cuộc hẹn ăn cơm của chúng ta.

Cố Yến Tang bỗng nhớ lại liền ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

“Không sao, bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm, tôi chỉ là muốn xác định một chút, cô bây giờ đang ở đâu, thuận tiện tôi đến đón cô.”

Cố Yến Tang có chút khó xử: “Lục tổng, vẫn là tôi phải xin lỗi anh, người nhà của tôi bị bệnh, tôi phải đến bệnh viện, có khả năng sẽ không ăn tối với anh được.”

“Ăn cơm là chuyện nhỏ, người nhà của cô sinh bệnh mới là chuyện gấp, cô đừng cảm thấy có lỗi, về sau vẫn còn nhiều cơ hội ăn cơm, bây giờ cô đang ở đâu, có cần tôi đưa cô đi bệnh viện sao?”

Nghe đối phương không có tức giận mà còn muốn hỗ trợ, trong lòng Cố Yến Tang cảm giác đây quả nhiên là một ông chủ tốt.

“Không cần đâu, tôi đang trên đường đến bệnh viện, cảm ơn Lục tổng quan tâm.”

“Vậy Cố tiểu thư đi đường cẩn thận”

Cúp điện thoại, Lục Lăng Hiên đặt điện thoại lên mặt bàn.



Anh trăm phương ngàn kế hẹn cô ăn cơm, chẳng qua chỉ là muốn hai người gặp mặt, từ từ tấn công cô, để cô từ từ chú ý đến anh.

Dù hôm nay không ăn được cơm, mục đích của anh vẫn không thay đổi.

Thời gian còn dài, không cần nóng nảy, từ từ sẽ đến.

Phó trạch.

Phó Dịch Xuyên lái xe vào bên trong, thong thả bước trên nền xi măng, đi ngang qua vườn hoa, ánh chiều tà soi lên vườn hoa xanh um, bên tai anh như có giọng nói vang lên.

“Dịch Xuyên, sau này anh có thời gian, có thể cùng em ở đây cùng nhau chăm sóc ông nội.”

Anh ngẩng đầu nhìn lại, phảng phất như nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh vui sướng nhìn anh vẫy tay, quay đó quay người, chân sáo nhún nhảy trong hoa viên.

Phó Dịch Xuyên nhếch môi, cô nàng xấu xa nói dối, về sau chỉ có một mình anh chăm sóc ông nội, chính cô chạy mất dạng.

Bước chân Phó Dịch Xuyên không ngờ lại đi đến ao sen, không nghĩ tới đã đến mùa sen nở.

Trước kia Cố Yến Tang thích nhất chính là mùa sen nở, cô sẽ đi hái lá sen cho dì Thẩm nấu xôi gà. Chờ hoa tàn, anh sẽ nhảy xuống hồ hái hạt sen, cú sen, sau đó đưa cho Cố Yến Tang đang ở trên bờ chờ anh.

Anh kỳ thật không thích ăn những thứ đó, nhưng Cố Yến Tang thích, cho nên cứ mùa hè, anh sẽ hái cho cô nhưngc thứ đó.

Nhớ lại khi đó, cô mặc một chiếc váy trắng, tóc dài phất phới ngồi xổm bên cạnh ao, mỉm cười xinh đẹp như Liên hoa tiên tử, lúc đó anh cảm thấy cô bé nhà anh thật xinh đẹp, anh có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì.

Có điều sau khi cô rời đi, anh mỗi khi đến đây một mình đều cảm thấy thiếu cái gì, tâm tình trống rỗng, về sau càng ít đến.

Trong lòng anh khẽ động, thật muốn kéo Cố Yến Tang đến xem hoa sen ngay lúc này.

Sau lưng truyền đến tiếng động, Phó Dịch Xuyên che giấu tâm tư, xoay người.

Bên cạnh ao sen, là một hàng dây leo đu lên một chiếc xích đu, đó là năm đó mười hai tuổi, anh đã làm cho Cố Yến Tang.

Bốn năm qua chủ nhân của nó không chạm vào, bây giờ lại có một kẻ không có mắt ngồi tại vị trí của cô, lông mày anh chau lại, sắc mặt mười phần không vui

Lý Nhã Tình là đi theo Phó Dịch Xuyên tới hồ sen, cô rất sớm đã nhìn thấy Phó Dịch Xuyên trên báo chí, bây giờ thấy tận mắt, cảm thấy anh còn tuấn mỹ hơn trên mặt báo.

Toàn thân anh phát ra khí tức lười biếng cấm dục, để cô nhịn không được trầm mê.



Đi theo anh từ đình viện đến ao sen, nhưng anh như lâm vào suy nghĩ không phát hiện ra cô.

Nhìn anh đứng bên cạnh ao, ánh tà dương chiếu xuống toàn thân khí chất quần tây áo sơ mi trắng, giống như thiên sứ, chỉ thiếu trên đỉnh đầu không có vòng sáng.

Trái tim Lý Nhã Tịnh đập mạnh thổn thức như muốn nhảy ra ngoài lòng ngực.

Lúc này cô nhìn thấy một cái xích đu dây leo, liền to gan suy nghĩ không nói hai lời đi tới ngồi lên.

Hoàng hôn chiếu xuống, trời chiều gió nhẹ lung lay đóa hoa sen, trên dây đu có một mỹ nhân, bất luận là cảnh hay là hình tượng, nhìn như thơ như họa, như si như say, không thể bắt bẻ.

Lý Nhã Tình rất tự tin, cô tin rằng thái tử Phó gia sẽ rất nhanh thu phục dưới váy cô.

“Ai cho cô lá gan ngồi ở trên đó.”

Đôi mắt của anh đầy hàn ý, môi mỏng phun ra thanh âm cực kỳ lạnh lẽo, khiến toàn thân cô nổi da gà.

“Tôi...tôi là Lý Nhã Tình, là khách của Phó lão gia tử mời đến, tôi... tôi không cố ý ngồi ở đây, chỉ là đi mệt, muốn nghỉ chân một chút mà thôi.” - Lý Nhã Tình làm ra vẻ trấn định, đầu tiên là hơi nghiêng người, lộ ra gốc nghiêng đáng tự hào nhất của cô ta, thanh âm dịu dàng, thể hiện bản thân nhu hòa.

“Tôi không hỏi cô là ai.” - Phó Dịch Xuyên nghe xong liền đoán vì cái gì ông nội hối thúc anh về Phó trạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Nhã Tình: “Chiếc dây đu này có chủ nhân, không phải thứ cô có thể chạm vào.”

Lý Nhã Tình không nghĩ vì chiếc dây đu này mà anh lại nổi giận như vậy, mà anh cũng không hề chú ý đến nhan sắc của cô.

Là công chúa của Lý gia, trong lúc nhất thời bị đánh mặt mũi, chịu không được ủy khuất liền cãi lại, ngữ khí mang theo ý giận: “Chỉ là một cái dây đu mà thôi, anh vì cái gì mà nổi giận như vậy.”

Phó Dịch Xuyên nhìn xem bởi vì động tác của cô ta mà làm rung nhẹ dây đu, giống như lãnh địa của mình bị xâm phạm liền tức giận, anh híp mắt, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Lý Nhã Tình.

“Lý tiểu thư, người nhà cô không có dạy cô, đi qua nhà người khác, chưa có chủ nhà cho phép, không được tùy ý đụng vào đồ của người khác. Chẳng lẽ đây là giáo dưỡng của Lý gia các người, Lý gia trước nay nghe nói đều trọng lễ nghĩa, trăm nghe không bằng mắt thấy, cũng thường thôi.”

Lý Nhã Tình không nghĩ cô ta chỉ ngồi lên dây đu mà bị anh nghiêm nghị phê phán như vậy.

Lý gia nặng nhất là gia phong, bây giờ bị anh nói là không có gia giáo, cả người Lý Nhã Tình chao đảo một chút, sắc mặt so với hoa sen còn trắng hơn.

Hai nhà ăn bữa cơm này chính là ra mắt, cô cho rằng anh cũng đã đồng ý, trước khi đến còn cố ý ăn mặc trang điểm, chính là muốn anh thích cô ngay lần đầu gặp.

Nhưng mà không nghĩ tới người trước mặt căn bản không phải là thiên sứ, mà chính là một ác ma.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.