Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 3: “Cố Yến Tang, cô thật quá buồn nôn.”



Cô vừa ngồi dậy, thanh âm bên tai đã vang lên.

“Cố Yến Tang, cô thật quá buồn nôn.”

Lời này còn đau lòng hơn lời trước.

Cô chưa từng nghĩ đến, chồng mình lại nói với mình như vậy.

“Anh dựa vào cái gì mà nói em như vậy?” - Cố Yến Tang mím môi, đôi mắt đầy khiếp sợ nhìn hắn.

Thấy cô như một bông hoa xinh đẹp run lẩy bẩy ngồi đó, hắn không khỏi có chút hối hận. Nhưng vừa nghĩ đến buổi tối hai tháng trước, trong lòng hắn bỗng nhiên tiêu tán lòng trắc ẩn vừa rồi, thay vào đó là sự chán ghét.

Cô ta lấy cái dáng vẻ thanh thuần lừa gạt ông nội, lừa gạt hắn, bên trong cô ta toàn là đen tối.

“Cô đã làm cái gì tự cô biết. Cô nghe cho rõ, lần trước là do tôi bất cẩn mới để cô trèo lên giường của tôi, nhưng Phó Dịch Xuyên tôi nói một lần, lần sau cô mơ tưởng có thể đụng vào người tôi. Nếu là tái sử dụng thủ đoạn hạ lưu, coi như là cô có cầu xin ông nội, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”

Phó Dịch Xuyên nói xong cũng không liếc nhìn cô một cái, chuẩn bị bước ra ngoài, sau lưng hắn truyền đến giọng nói khàn khàn.

“Nếu như… nếu như em nói thuốc kia không phải em hạ, anh có tin không?”

Hắn quay người, đối đầu với ánh mắt ngập tràn nước đầy yếu ớt, mỗi lần cô ta làm sai chuyện gì, đều dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, nếu trước kia hắn nhất định sẽ tin, nhưng hiện tai…

“Vậy cô nói đi, không phải cô bỏ thì còn ai ngoại trừ cô, ai có thể tới phòng ngủ của mà động tay động chân. Cố Yến Tang, cô muốn vu oan giá họa cũng nên nghĩ tìm được người.”

Cố Yến Tang cụp mắt, không có cách nào mở miệng.

Bình rượu kia là ông nội cho người mang đến, cô không biết trong đó đã bị hạ thuốc. Nếu cô nói thật, hắn cũng không tin, cho nên cô cũng không muốn liên lụy đến ông nội, ông nội cũng là muốn tốt cho cô.

Nhìn Cố Yến Tang im lặng, Phó Dịch Xuyên cười khinh bỉ: “Cố Yến Tang, về sau không nên thử nói dối trước mặt tôi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa.”

Nói xong, cửa phòng liền đóng sầm lại.

Cố Yến Tang ngồi thẫn thờ trên giường, lệ rơi đầy mặt cũng không phát hiện.

“Anh quả nhiên vẫn không tin em.”

“Cố Yến Tang, em thật đáng yêu.”

Sáu tuổi, cô đi theo ông nội đến Phó Trạch, lần đầu gặp gỡ tiểu ma vương Phó Dịch Xuyên.

Tiểu ma vương tính khí không tốt, hay đùa nghịch trêu chọc đánh nhau, nhưng khi nhìn thấy cô liền nhe răng khen cô một câu. Sau đó nắm tay cô lôi vào phòng đồ chơi của hắn, lấy rất nhiều đồ chơi cho cô.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.



Nhưng thời gian trôi qua mười bốn năm, cô vẫn là cô, hắn lại trở nên khiến cô không nhận ra.

“Cố Yến Tang, cô thật quá buồn nôn.”

Trong mắt hắn, cô không còn là đáng yêu, mà chính là buồn nôn.

Người con trai luôn khen cô, cười với cô, bảo vệ cô Phó Dịch Xuyên, bất tri bất giác đã biến mất.

“Dịch Xuyên, em nên làm sao đây, em phải làm sao để nói với anh về đứa bé của chúng ta đây.”

Cô gái xinh xắn nhỏ nhắn ôm lấy hai vai của mình, vùi đầu vào trong gối, bàng hoàng bất lực, khóc như một đứa trẻ.

Buổi sáng, Cố Yến Tang xuống lầu đã nhìn thấy Phó lão gia tử ngồi ở bàn ăn sáng.

“Chào buổi sáng, ông nội.” - Buổi sáng cô đã đắp mắt, che khuyết điểm mắt, cho nên lúc này mới dám mỉm cười nhìn ông nội.

“Chào buổi sáng Tang Tang, tối qua có ngủ ngon không?” - Phó lão gia tử cười híp mắt.

“Ngủ một giấc đến sáng ạ.” - Cố Yến Tang mỉm cười đáp.

Phó lão gia tử cười ha hả gật đầu: “Ngủ ngon là tốt.”

Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Cố Yến Tang kẹp chặt đũa trong tay. Ngay sau đó, cái ghế bên cạnh cô được kéo ra, một người ngồi xuống, mùi bạc hà sảng khoái vây lấy cô.

“Thằng nhóc này, không biết chào hỏi à?” - Phó lão gia tử đập tay lên đầu Phó Dịch Xuyên.

“Ông nội, nhẹ tay một chút, hôm qua bị ông đánh đau đến không ngủ được.” - Phó Dịch Xuyên gãi đầu, tức giận đáp.

Phó lão gia tử cũng đau lòng cho cháu nội, biết đêm qua ra tay quá hung ác, cũng không quở trách nữa mà chầm chậm nói: “Về sau nghe lời ông nội sẽ không đánh con, còn không nhanh gắp đồ ăn cho Tang Tang, nhìn con bé gầy thành dạng gì, con phải chăm sóc con bé thật tốt.”

Cô ta cũng không phải không có tay, nhưng nhìn ánh mắt của ông nội, lại quét nhìn về phía Cố Yến Tang, mấy tháng không gặp, đúng là gầy, nhưng vậy thì liên quan gì đến hắn.

Gắp một miếng đồ ăn đặt vào chén Cố Yến Tang, tâm khẩu bất nhất nói: “Về sau tôi sẽ về nhà, đi công tác cũng không quá một tuần.”

Cố Yến Tang cảm giác bản thân quá thất bại, cứ ngỡ sau đêm qua trái tim đã thành băng tan vỡ, vậy mà sau khi nghe lời này của hắn, cô vẫn muốn nhảy cẫng lên, cảm giác hạnh phúc tràn ta.

Cô ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Vâng.”

Trong tình yêu, chỉ cần người mình yêu đối xử tốt một chút, mọi đau đớn đều cho qua hết.

“Vợ chồng trẻ như vậy mới tốt.” - Phó lão gia tử cười đến không ngậm được miệng, sau đó lại chớp mắt với cháu trai: “Không phải tối nay con muốn dẫn Tang Tang đi tham gia cái gì đó sao, lúc này nói với con bé trước, để con bé có thời gian chuẩn bị.”

Phó Dịch Xuyên trong lòng không thoải mái, nhưng đang ăn cơm cùng ông nội, keo kiệt liếc nhìn cô một cái: “Trần Viễn về nước, bạn bè tụ họp, cô cũng đi theo đi.”



Tụ họp vòng tròn này trước kia cô cũng tham gia không ít, nhưng từ ba năm qua, hắn bắt đầu bài xích cô, không cho phép cô tham gia. Bây giờ lại chủ động để cô tham gia, mặc dù biết là do ông nội giúp, nhưng trong lòng cô vẫn vui vẻ.

Sau khi ăn sáng xong, Phó lão gia tử gọi Phó Dịch Xuyên đang đứng lên chuẩn bị rời đi: “Con đưa Tang Tang trở về Cảnh Uyển.”

“Không tiện đường.” - Phó Dịch Xuyên liếc mắt.

“Đưa vợ của mình, đi đâu cũng tiện đường.”

Thấy Phó lão gia tử bắt đầu cầm gậy lên, Phó Dịch Xuyên đau đầu nói với người bên cạnh: “Tôi đưa cô về.”

Sau khi chào Phó lão gia tử, Cố Yến Tang lên xe, đang định kéo dây an toàn, đã nghe được tiếng cười lạnh đầy trào phúng.

“Cố Yến Tang, cô thật lợi hại dùng mọi thủ đoạn. Có điều, đừng tưởng cô lấy lòng ông nội, tôi sẽ như cô mong muốn, trừ đêm nay, cô mơ tưởng có thể xen vào cuộc sống của tôi.”

Cố Yến Tang kinh ngạc quay đầu, đối diện với anh mắt đùa cợt chán ghét của hắn, những vui mừng trước đó đều tan biến.

“Dịch Xuyên, trước đó em không hề biết chuyện Trần Viễn ca ca về nước…” - Cô nhanh chóng giải thích.

“Cô đã đặt được mục đích, đừng có làm bộ ra cái vẻ mặt ngây ngô, để cho người ta chán ngấy.” - Phó Dịch Xuyên thu hồi ánh mắt giẫm lên chân ga, xe vọt đi như lửa giận phát tiết.

Cố Yến Tang nắm chặt dây an toàn không dám nhìn ra cửa sổ, cô cắn chặt răng, nhưng một trận buồn nôn dâng lên, sắc mặt trắng bệch, không nhịn được nắm lấy cổ tay hắn: “Dừng xe, dừng xe.”

Chán ghét bị cô đụng chạm, hắn hất tay cô ra xa, két một tiếng, xe dừng lại bên đường.

Cố Yến Tang đẩy cửa xe chạy ra ngoài ọe một hồi khô khốc, dạ dày cực kỳ khó chịu.

“Là chính cô muốn xuống xe, đừng trách tôi không đưa cô trở về.” - Phó Dịch Xuyên tưởng rằng hắn phóng xe nhanh nên hù Cố Yến Tang sợ, trong lòng vô cùng đắc ý, báo thù chuyện tối hôm qua, tâm tình vui ve nhấn ga rời đi.

Hắn đi quá nhanh, đến mức không phát hiện sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.

Cố Yến Tang quay đầu lại, chiếc xe thể thao đã biến mất, cô cong môi cười đắng chát, đưa tay chụp lên bụng bằng phẳng.

“Bảo bối, vừa rồi có phải bị hù dọa không, đừng sợ, ba con không phải cố ý, ba chỉ là tức giận mẹ thôi, con đừng không vui.”

Cố Yến Tang đợi một chút liền gọi taxi quay về biệt thự Cảnh Uyển.

Cảnh Uyển là ông nội mua cho cô và Phó Dịch Xuyên làm nhà cưới, chỉ có điều sau khi chuyển về, chỉ có một mình cô sống ở đây, hắn trở về số lần còn chưa qua đầu ngón tay.

Cố Yến Tang về đến nhà, mệt mỏi nằm trên sô pha ngủ quên, cho đến chiều tối liền bị đói mà tỉnh lại.

Sợ bảo bối bị đói, cô liền nấu một bát mì, ăn xong rửa chén, liền nghe điện thoại vang lên.

Cô còn chưa mở miệng, đối phương đã không kiên nhẫn nói: “Bảy giờ tối, Túy Sinh, tự mình tới.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.