Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 7: Rơi Mất Liền Không Tìm Lại Được



Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, nhoáng một cái, đã trôi qua bốn năm.

Sâm bay Chu Thành.

Người phụ nữ một thân váy áo màu lam nhạt tinh tế, tháo kính râm xuống, bên tay là một tập văn kiện, phía trước đẩy một kiện valy nhỏ, nhìn thanh thuần và đáng yêu.

Điện thoại reo lên, Cố Yến Tang nhấc máy, rất nhanh tìm được người đang ở sân bay.

Lần này cô quay về Chu thành là vì trong lúc rảnh rỗi liền vẽ truyện tranh nhiều kỳ đăng lên mạng bị công ty ở Chu thành nhìn trúng, muốn mời cô về ký hợp động về việc chế tác thành phim hoạt hình.

Lúc nhận được tin tức này, cô khá bất ngờ, chẳng qua là vẽ chơi, không ngờ có cơ hội biến thành phim hoạt hình, cô nghĩ liền đồng ý, hôm nay bay tới Chu thành.

 Cố Yến Tang được người đại diện bên công ty chủ biên đưa đến phòng họp, trong lòng không khỏi náo loạn liền chụp bóng lưng của Cố Yến Tang đăng lên nhóm fan hâm mộ: “Tôi đã nhìn thấy A Ly, bên ngoài cô ấy cực kỳ xinh đẹp.”

Nhóm fan hâm mộ lập tức náo loạn, nhìn thấy bóng lưng cũng biết đại thần cực kỳ xinh đẹp.

Một lúc sau, Cố Yến Tang rời khỏi phòng họp, hợp đồng vẫn chưa ký xong, đối phương yêu cầu cô trong thời gian làm phim, muốn cô ở lại Chu thành hổ trợ trực tiếp.

Nguyên nhân là công ty bọn họ trước kia đều có biên tập, không cần dựa vào truyện tranh.

Đây là lần đầu họ chế tác từ truyện tranh, cho nên muốn đạt được kết quả tốt, lại nói họ muốn hoàn thành trước kỳ nghỉ cuối năm sẽ trình chiếu phim hoạt hình này, thời gian có chút ep hẹp, cho nên muốn Cố Yến Tang ở lại Chu thành hổ trợ.

Yêu cầu này cũng không quá phận, có chút hợp lý.

Nhưng đề nghị này của họ khiến cô có chút khựng lại, chỉ vừa bước chân đến Chu thành, cảm xúc của cô đã có chút thay đổi…

Cố Yến Tang đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, điện thoại vang lên, nhìn đến tên người gọi đến, đáy mắt hiện lên tia ấm áp, đôi môi khẽ mỉm cười.

Còn chưa mở miệng, thanh âm bên kia điện thoại đã vang lên: “Mẹ ơi, An An rất nhớ mẹ.”

Nghe được thanh âm của Bình An, trái tim Cố Yến Tang tan chảy: “Mẹ cũng rất nhớ An An, con đã ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi, hôm nay con ăn hết rau xanh.”  - Bình An tranh công nói, kỳ thật là nếu không có đại cữu bên cạnh, nhóc mới không ăn rau xanh.

“Thật ngoan, sau này cũng phải ngoan như vậy, mới có thể cao hơn.” - Cố Yến Tang cười khích lệ.

“Mẹ, đại cữu muốn nói chuyện với mẹ.” - Bình An đưa về phía người bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân chạy lạch bạch.

“Tang Tang.” - Một giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên.

“Anh cả, có chuyện gì sao?”

“Công việc xử lý tốt chưa?” - Mặc Hành Sâm đẩy gọng kiếng vàng trên sóng mũi, ánh mắt rơi vào Bình An đang chơi lắp ráp, hững hờ hỏi.



“Còn chưa xong, đối phương muốn em ở lại Chu thành một thời gian, hổ trợ giai đoạn sản xuất.”

Cô có chút khẩn trương, bốn năm trước biết được thân thế, biết trên đời cô vẫn còn người thân, nhưng cô vẫn chưa thể tự nhiên được với vị anh cả.

Bởi vì anh cả khí lực quá cường đại, bên ngoài dù là ôn tồn lễ độ nhưng cô luôn có chút kính sợ. Vả lại mọi chuyện của cô, anh cả đều biết rõ, so với bất cứ ai anh cả không muốn cô ở lại Chu thành. Lần này chính là vì Bình An muốn truyện tranh của cô tạo thành phim hoạt hình, cho nên anh cả mới cho phép.

Quả nhiên, bên kia không có chút thanh âm nào.

“Anh cả.”

“Quyết định của em thế nào?”

Nếu không phải Bình An rất mong chờ thì cô đã từ chối đối phương. Mặc dù mọi thứ đã qua, cô cũng không muốn cùng cái thành phố này có bất cứ liên quan gì.

Mặc Hành Sâm nói thẳng: “Chuyện đã qua, đều quên?”

Cô mím môi, cô biết anh cả là muốn cô cho anh một lời hứa hẹn.

“Đã sớm quên.” - Cô bình tĩnh đáp.

“Vậy thì tốt, chiều anh sẽ để cho người sắp xếp cho em bên đó, khi nào công việc xong, lập tức quay về nhà.”

Cô còn định nói không cần sắp xếp, bên kia đã cúp điện thoại.

Ký xong hợp đồng, cùng bên chủ biên ăn cơm trưa làm quen xong.

Đang suy nghĩ về thời gian tới sẽ ở lại Chu thành, trong lòng bỗng nhiên có chút nặng nề.

Chuông điện thoại vang lên, là Mặc Hành Viễn, là em trai cùng tuổi của cô, cũng là em trai của Mặc Hành Sâm.

“Tang Tang, ba giờ sau tôi sẽ đến sân bay Chu thành, chị đến đón bọn tôi.”

“Sao cậu lại muốn đến Chu thành, bọn tôi là ai?”

“Anh cả để tôi tới ở với chị, Bình An cũng nhao nhao muốn đi theo, cho nên bây giờ chúng tôi đều ở phi trường, được rồi, phải qua kiểm an, nhớ đón bọn tôi đó… tút… tút.”

Cố Yến Tang ngây ngốc nhìn điện thoại, chuyện gì đang xảy ra?

Sân bay Thanh thành.

Mặc Hành Viễn vừa từ nước M trở về đã được lệnh anh cả bay đến Chu thành để chăm sóc Tang Tang, lại còn đính kèm theo tiểu ác ma.

“Tiểu cữu ngốc, đã lâu không gặp.” - Bình An khoanh tay nhìn Mặc Hành Viễn nhìn hắn nói.

Trước mặt Cố Yến Tang cùng Mặc Hành Sâm, Bình An không khác gì thiên sứ, chỉ riêng trước mặt Mặc Hành Viễn, nhóc mới để lộ bộ mặt ác ma.



“An An, không phải đã nói, nói chuyện với trưởng bối phải lễ phép sao?” - Mặc Hành Viễn trừng mắt.

Bình An chớp mắt: “Con không phải gọi tiểu cữu rất lễ phép sao, tiểu cữu ngốc.”

Mặc Hành Viễn tức đến đau gan, nhưng lúc này Bình An liền khoác tay ghét bỏ nói: “Tiểu cữu ngốc, chúng ta mau đi kiểm an, nếu không kịp chuyến bay, con sẽ hủy mô hình của cửu.”

Mặc Hành Viễn thống giận, nhưng nhiệm vụ anh cả đã giao, mấy ngày này ở cùng tiểu tổ tông này, hẳn là sẽ bị tức chết.

Hôm nay sân bay rất đông, trong lúc xếp hàng chờ kiểm an liền tranh thủ gọi điện cho Tang Tang.

Bình An chờ đến buồn bực, nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy cái gì, liền nhảy xuống từ hành lý chạy đi.

“Tôi đang ở sân bay, chiều tối sẽ đến.” - Phó Dịch Xuyên một bên cầm điện thoại, một bên nhìn đồng hồ, bỗng nhiên cảm giác có người lôi kéo gấu quần, hắn không khỏi cuối đầu.

Là một đứa bé cực kỳ xinh đẹp, nhưng trước giờ hắn không thích trẻ con nên không khỏi cau mày, con nhà ai lại để chạy loạn.

“Chú, chú làm rơi đồ.” - Bình An nhặt đồ vật trên mặt đất đưa cho Phó Dịch Xuyên.

Bùa bình an màu đỏ, đã có chút phai màu, nhìn ra được đã rất lâu.

Trái tim Phó Dịch Xuyên run lên, suýt chút đã đánh mất nó, hắn vội vàng nhận lại, nghiêm túc phủi đi vết bụi.

“Cảm ơn con.” - Phó Dịch Xuyên cúi đầu, nhìn cậu nhóc xinh đẹp.

Bình An lùi lại mới ngẩng đầu nhìn lên đáp: “Không khách khí, chú, nếu như là đồ vật rất quan trọng, phải giữ gìn thật kỹ, nếu rơi mất liền không tìm lại được, đây là mẹ con đã nói.”

Gương mặt Phó Dịch Xuyên có chút ngưng trọng, lời này hắn không phải không hiểu, chỉ là hắn nhận ra quá muộn, đắng chát cười một tiếng gật đầu: “Chú biết rồi, cảm ơn con.”

Bình An thấy đã đến lượt tiểu thúc ngốc vào liền vẫy tay tạm biệt chạy đi.

Phó Dịch Xuyên trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự nuối tiếc nhàn nhạt, không thể tả được.

Đến khi hắn đi qua kiểm an, cũng rất nhanh bỏ qua chuyện này.

Máy bay từ Thanh thành đáp xuống sân bay Chu thành.

Phó Dịch Xuyên vừa bước ra liền gặp được cậu nhóc khi nãy đang chạy về phía trước.

Trong lòng bỗng nhiên muốn dõi theo, xem người thế nào có thể sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp lanh lợi như vậy.

Nhưng người kia lại bị che bởi một cây cột, bên này, hắn lại bị nhóm quản lý nhao nhao đi tới báo cáo công việc, cho đến khi hắn quay đầu nhìn lại, bên kia đã không còn bóng người.

Chẳng hiểu vì cái gì, trong lòng hắn trở nên vắng vẻ, giống như bỏ lỡ cái gì đó.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.