Lũ đàn em tay chân luống cuống đỡ người dậy.Hạ Miên lại coi như trước mặt chưa xảy ra chuyện gì, trong mắt cô bây giờ chỉcó hình ảnh thanh niên thong dong bước xuống xe, “Bác sĩ Ninh!”Ninh Thiều Bạch nhìn cô, trên mặt bỗng lộ ra ý cười.Không biết có phải do đã lâu không gặp hay không, Hạ Miên cứ cảm thấy bác sĩNinh lúc này đẹp trai muốn mù mắt.Hôm nay anh mặc áo phông trắng và quần jean giản dị, hình như có uốn tóc,thoạt nhìn trông không khác gì sinh viên mới hai mươi.Hai chân đi trước ý thức, Hạ Miên hưng phấn chạy đến chỗ anh, “Bác sĩ Ninh!”Ý cười trên mặt Ninh Thiều Bạch càng sâu, sự cưng chiều trong mắt như sắptràn ra ngoài, không tự chủ được giang rộng tay.Nhưng Hạ Miên đang vọt đến trước mặt lại phanh gấp một cái, duy trì khoảngcách nửa người, ngẩng đầu cười he he, “Bác sĩ Ninh, cuối cùng anh cũng đến!”Trong đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ vui sướng, nhưng không hề ảnh hưởng đếnviệc cô bướng bỉnh chơi xấu kia.Ninh Thiều Bạch xoa mạnh đầu nhóc con.Tiểu Phong cũng nhảy nhót chạy đến, ôm chặt chân Ninh Thiều Bạch vui vẻ hô,“Chú Ninh!”Ninh Thiều Bạch nhìn cậu một cái, túm túm tóc ngố cười, “Đen đi rồi, ngườicứng hơn, chơi bạt mạng lắm hả?”Tiểu Phong ôm chân anh lắc lư.Dưới ánh mắt của mọi người Hách Húc Phong đã hoàn hồn đứng dậy, gã tiệntay xoa máu trên mũi, nhìn màu đỏ tươi trên khăn tay, trong mắt xuất hiện bạolực, trợn mắt với Ninh Thiều Bạch như muốn ăn thịt người:“Đúng là gan chó mà, mày biết bố mày là ai không?! Đánh cho tao! Chừa chonó chút hơi tàn!”Đám chó săn chớp mắt xông lên, một tên hung ác trên mặt có vết sẹo không nóihai lời chạy bổ về phía Ninh Thiều Bạch.Hạ Xuyên sợ hãi kêu một tiếng, “Bác sĩ Ninh cẩn thận!”Vào lúc Hách Húc Phong mở miệng Hạ Miên đã tự giác ôm Tiểu Phong bướcvề sau.Lúc này Ninh Thiều Bạch nửa bước cũng không lùi, chỉ xoay người đá một cái,chân nện vào bụng một tên, gã đàn ông khỏe mạnh nhìn qua như một trăm támmươi cân lập tức lui bịch bịch, ngã xuống hai người đằng sau.Sáu người vây quanh, một nửa lăn ra đất.Ninh Thiều Bạch hạ chân, đánh giá Hách Húc Phong một chút, cuối cùng ánhmắt dừng trên đầu gã, hình như từ đó xác định thân phận, nhàn nhạt mở miệng,“Cậu Hách.”Hách Húc Phong dưới cơn thịnh nộ, cảm thấy mình bị mạo phạm.Nhưng Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không để bụng vẻ hung thần ác sát của gãta, tựa như đang nhìn một tên hề râu ria, “Trời sáng như ban ngày, cậu Hách đâylà muốn làm gì?”Đã rất nhiều năm Hách Húc Phong chưa từng bị ai khinh thường như vậy, lậptức xoay người cướp lấy một cây đao trong tay người bên cạnh, hung ác nhổmột ngụm nước bọt, “Làm gì à?”“Tao muốn làm mày!”Người ở bốn phía bị dọa lùi về sau, bọn họ đều biết Hách Húc Phong nói thật,mấy năm nay gã đã đâm không ít người.“Bác sĩ Ninh!” Hạ Xuyên sợ tới mức muốn xông lên, lại bị Hạ Miên túm chặt,“Yên tâm đi, không sao.”Quả nhiên, tiếng hét chói tai của mọi người còn chưa rơi xuống, Ninh ThiềuBạch đã chế ngự được Hách Húc Phong, động tác nhẹ nhàng bâng quơ nhưngười lớn khống chế một đứa nhỏ.Hiển nhiên anh cũng biết không có cách nào nói chuyện với loại người mất nãonày, không lãng phí sức lực, một tay khác mò lấy điện thoại trong túi áo gã ragọi, “Ngài Hách.”“Con ngài hiện đang ở…” Anh nhìn về phía Hạ Xuyên.Hạ Xuyên bị sự đẹp trai này làm cho ngây như phỗng, nhất thời không kịp phảnứng, vẫn là thiếu niên bên cạnh kịp tiếp lời, “Trước cục điện lực.”“Ừm, ở cổng cục điện lực cầm đao hành hung, phiền ngài đến đây quản giáochút, hay ngài hy vọng tôi thay ngài làm luôn?”Hách Húc Phong bị giữ chặt không thể động đậy, lúc này nghe thấy Ninh ThiềuBạch nói chuyện điện thoại, kiêu ngạo cười lạnh, “Xem ra là đã biết gốc rễ rồi,vậy mày nên rõ chứ, xem xem cuối cùng ba tao quản tao hay quản mày!”“Thức thời thì thả tao ra ngay, bằng không ông đây làm chết… A!”Ninh Thiều Bạch thoáng dùng sức, “Yên lặng chút, ồn ào.”“Ba cậu quản ai, rất nhanh sẽ biết.”Hách Húc Phong đau đớn không thốt lên lời, cả gương mặt nghẹn đến mứcxanh tím, không biết vì đau hay vì cảm thấy quá mất mặt, người gã dẫn theocũng sợ ném chuột vỡ chum nên không dám xông lên.Người nhà họ Hách đến rất nhanh. Ba bốn thanh niên cao to lực lưỡng, đón lấyHách Húc Phong trong tay Ninh Thiều Bạch giữ chặt.Hách Húc Phong khó tin giãy giụa, “Này, chúng mày dám bắt tao à!? Mau thảra! Tóm lấy nó về cho tao!”Bọn họ mắt điếc tai ngơ.Người cầm đầu rất khách khí nói với Ninh Thiều Bạch, “Ngài Ninh, chê cườirồi, sếp Hách vốn định đích thân đến đây, nhưng người lại ở nơi khác không vềkịp, hôm nào nhất định sẽ đến tận nhà tạ lỗi.”Ninh Thiều Bạch đáp, “Không cần tạ lỗi, tôi cũng không ở đây lâu, tuy nhiênvẫn phải nhắc nhở mong rằng ngài Hách quản con mình cho tốt, vốn không ânkhông oán với nhà họ Hạ, hà tất gì phải kết thù.”Người nọ nghiêm túc trả lời, “Ngài nói đúng.”Mắt thấy Hách Húc Phong bị cưỡng chế lên xe, người vây xem không khỏi bàntán sôi nổi, đây là lần đâu tiên thằng con nhà họ Hách bị dạy dỗ thế này.Trước kia cùng lắm chỉ đến dọn dẹp hậu quả thôi.Hách Húc Phong bị kéo về, những người khác cũng theo đó giải tán, ánh mắtNinh Thiều Bạch dừng trên những người đang lén nhìn về đây.Hạ Xuyên đi qua, nhíu mày hỏi, “Cậu cả Mao, sao các người vẫn chưa đi?”Ba người họ bị phát hiện thì lập tức bỏ chạy, bọn họ vốn đã bị họ Hách dạy dỗnhư chim sợ cành cong, bây giờ cực kỳ sợ người có tiền.Thấy ngay cả Hách Húc Phong cũng bị Ninh Thiều Bạch dễ như trở bàn tay xửlý, hoàn toàn không dám sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào nữa.Ánh mắt Hạ Miên phát sáng nhìn Ninh Thiều Bạch, “Bác sĩ Ninh thật đáng tincậy.”Ninh Thiều Bạch bị cô chọc cười, giơ tay túm lấy lọn tóc ngố quen thuộc, xoayngười về lại ô tô lái đến chỗ đậu khác.Hạ Xuyên đã rất đê mê nói, “Bác sĩ Ninh mới đến huyện Minh Khê nhỉ, sao cóthể bắt nhà họ Hách quản thằng con ấy vậy?”Hạ Miên nghĩ nghĩ đáp, “Chắc là trước khi đến đã có sắp xếp.”Hầu hết lần nào gọi cho Ninh Thiều Bạch cô cũng kể một đống chuyện, vụ nhàhọ Hách họ Mao với họ Hạ cũng nhiều thêm mấy câu.Với tính cách phòng ngừa chu đáo của anh, đầu tiên liên hệ trước, tóm lấynhược điểm của đối phương, âu cũng là thao tác thường tình.Tuy Hạ Xuyên không hiểu lắm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắnsùng bái Ninh Thiều Bạch. Nhiệt tình đi trước dẫn đường.Ninh Thiều Bạch nắm lấy tay Tiểu Phong, tự giác bảo trì khoảnh cách mộtngười với Hạ Miên.Hạ Miên thấy anh thế mà trốn mình, duỗi tay muốn khoác tay anh, lại bị NinhThiều Bạch nhanh nhẹn né tránh, sau đó đẩy bả vai cô không cho phép đến gần.Vào lúc hai người im lặng trêu đùa nhau, Hạ Xuyên đi phía trước không vui lêntiếng, “Mã Lị Lị?”Hạ Miên ngẩng đầu, chỉ thấy Mã Lị Lị đang đứng trên con đường bọn họ phảiđi qua mới có thể về nhà.Nhìn thấy bọn họ, Mã Lị Lị giơ tay vén tóc mái ra sau tai, “Xin chào.”Thật ra giọng điệu không mấy nhiệt tình, nhưng đấy là khi ánh mắt cô ta khôngmãi ngắm Ninh Thiều Bạch.Hạ Xuyên hơi để ý tới, Mã Lị Lị vận một chiếc sơ mi chấm bi, ban nãy mặctrông rất bảo thủ, lúc này lại đột nhiên có hai cúc không được cài, người hơi caochút chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể nhìn thấy khe rãnh và đồi núi phập phồngbên trong.Lần đầu tiên Hạ Xuyên gặp Mã Lị Lị, chính là vì cảnh tượng này mà điên đảo,mãi sau khi nhận ra đối phương đang nhìn cái gì, người con gái kia mới xấu hổđỏ mặt vội vàng cài lại.Khi đó hắn đã âm thầm quyết định phải bảo vệ cô gái xinh đẹp hiếu thắng lạingây thơ này.Bây giờ xem ra, cái gọi là ngây thơ ấy chỉ là một phương pháp mê hoặc đàn ôngmà thôi…Hạ Xuyên không khỏi liếc sang Ninh Thiều Bạch.Lại thấy anh đang bất đắc dĩ nhìn Hạ Miên náo loạn, hoàn toàn không để ý đếnbên này.Hạ Xuyên muốn dương mi thổ khí, không thèm để ý cô ta nữa, dẫn mọi ngườitiếp tục đi.Mắt thấy bọn họ chuẩn bị rời khỏi, Mã Lị Lị không rảnh giả bộ lạnh lùng nữa,trực tiếp mở miệng hô, “Bác sĩ Ninh!”Ninh Thiều Bạch theo bản năng quay đầu nhìn một cái, cô ta tựa như mới pháthiện bản thân lộ cái gì, nhanh chóng cúi đầu cài nút áo lại.Hạ Miên bị chọc cười, tâm kế hay đấy, tiếc là kỹ thuật diễn không tốt lắm.Ninh Thiều Bạch nghe thấy có người gọi mình nên mới phản ứng lại mà thôi,thấy là người không quen, bước chân không hề dừng lại, đã vậy còn nhân lúcHạ Miên bị thu hút, nắm tay Tiểu Phong bước nhanh hai bước.Sau khi Hạ Miên phát hiện vội vàng đuổi theo.Vì thế đợi đến lúc Mã Lị Lị vụng về cài xong cúc áo ngẩng đầu, chỉ thấy đoànngười sắp bước qua cửa nhà.Chỉ còn Hạ Xuyên quay đầu lại cho cô ta một ánh mắt mỉa mai.Mã Lị Lị cắn môi, vẫn nhấc chân chạy theo. “Bác sĩ Ninh!”Ninh Thiều Bạch dừng bước, sau đó bị Hạ Miên tranh thủ chui vào chỗ trốngkhoác lấy tay, Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ liếc cô nhóc một cái, mới quay đầunhìn Mã Lị Lị, “Chuyện gì?”Mã Lị Lị cắn môi, rất cảm kích đáp, “Hôm nay cảm ơn anh.”Hạ Miên:????Ninh Thiều Bạch cũng rất khó hiểu, thì nghe Mã Lị Lị nước mắt lã chã như sắpkhóc giải thích, “Cảm ơn anh hôm nay đã cứu em.”“Hách Húc Phong hoành hành ngang ngược ở huyện Minh Khê, vô pháp vôthiên, em bị gã ép không còn cách nào…”Vãi c**, cái này cũng có thể ăn vạ?Mọi người đều kinh ngạc.Vẫn là Ninh Thiều Bạch phản ứng nhanh, thấy Mã Lị Lị còn định tiếp tục, anhgiơ tay chặn ngang lời cô ta, “Xin lỗi, tôi cũng không phải vì cứu cô, không cầntự mang gánh nặng.”“Em biết, anh vì cứu Hạ Miên.” Mã Lị Lị u buồn, bản thân tựa như người đángthương không được ai quan tâm nói, “Nhưng anh đã thật sự cứu em, em cảmthấy mình nên thể hiện lòng biết ơn này, anh không biết em bị Hách Húc Phongkia khống chế khó khăn cỡ nào đâu, gã…”“Được rồi,” Ninh Thiều Bạch chặn lời cô ta, “Nếu cô thật sự muốn cảm ơntôi…”Nhìn ánh mắt lập lòe ánh sáng kia, Ninh Thiều Bạch nhạt nhòa nói, “Vậy mờicô lập tức rời đi, bây giờ tôi rất mệt, muốn về nghỉ ngơi.”Mã Lị Lị cứng đờ.Hạ Miên không hề khách khí bật cười.Hạ Xuyên nghe Ninh Thiều Bạch bảo mệt, nhanh chóng mời người vào trong,“Bác sĩ Ninh, mau vào đi, cơm canh đã đầy đủ, ăn xong rồi mình nghỉ ngơi.”Vừa khéo bác Hạ nghe thấy tiếng động ra ngoài mở cửa, Hạ Miên “vèo” một cáikéo tay Ninh Thiều Bạch lùi về sau, tư thế nghiêm chỉnh, rước lấy nụ cười khẽcủa Ninh Thiều Bạch.Hạ Miên nhìn anh khịt khịt mũi.Ninh Thiều Bạch bước qua cửa, Mã Lị Lị cũng muốn theo vào, “Hạ Xuyên, emthật sự bị Hách Húc Phong ép, nhân phẩm anh ta thế nào anh cũng biết mà…”Hạ Xuyên bây giờ đã nhìn rõ cô ta lắm rồi, mỉa mai hỏi, “Liên quan gì đến tôi?Dù sao tôi với cô cũng chẳng thân thiết.”“Tôi biết chuyện diễn viên là cơ hội cô tìm được, yên tâm, tôi sẽ không dây dưakéo cô xuống đâu, cứ nỗi lực trở thành người nổi tiếng đi nhé, bye.” Dứt lờiđóng sầm cửa lại.Phát tiết sự khó chịu trong lòng, cả người hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, nhớ về mấytháng trước kia, đúng là mỡ lợn che tim.Nhà chính, vẫn là quá trình nhà họ Hạ đãi khách, Hạ Miên báo Ninh ThiềuBạch sẽ đến từ trước, lúc này bác trai bác gái đang trổ hết tài nghệ nấu ăn.Thấy Ninh Thiều Bạch ăn ngon lành, ý cười trên mặt chưa hề vụt tắt.“Để bác sĩ Ninh đến đón một chuyến.” Bác Hạ nói, “Thật là làm phiền quá mà.”“Trùng hợp vào đúng dịp cháu nghỉ phép về thăm ông bà ngoại thôi ạ,” sắc mặtNinh Thiều Bạch không hề thay đổi đáp, “Nghe đồn khoảng thời gian này rấtnhiều lũ ăn cắp với bắt cóc trẻ con, Hạ Miên Tiểu Phong lại còn nhỏ, cháukhông yên tâm lắm, vì thế mới về cùng nhau, cũng dễ dàng quan tâm để ý hơn.”Ban nãy nghe Ninh Thiều Bạch kêu mệt, mọi người không nói chuyện quá lâu,cơm nước xong xuôi là bác gái kêu anh nghỉ ngơi ngay.“Miên Miên, dẫn bác sĩ Ninh đến phòng phía đông cho khách đi, vẫn là cái lầntrước thằng bé ngủ ấy.”Hạ Miên đáp, “Không cần đâu ạ, cháu dọn phòng cho khách bên nhà cháu rồi,bác sĩ Ninh cứ ngủ ở nhà cháu là được.”Bác gái cười vỗ đầu cô, “Nói cái gì thế hả? Đi lấy chiếu đi, phơi nắng một ngàyrồi, vừa khéo trải ra nằm.” Sau đó xấu hổ nhìn Ninh Thiều Bạch, “Vẫn còn trẻcon lắm, ngốc nghếch thế đấy.”Ninh Thiều Bạch mỉm cười không đáp.Sau khi Hạ Miên nhận ra mới kịp sửng sốt, mình bây giờ đã là con gái rồi, trongnhà không có người lớn, mà Ninh Thiều Bạch trai tráng khỏe mạnh, đươngnhiên không thể sang ở nhà cô.Vậy nên, hôm nay không có cơ hội ở chung với bác sĩ Ninh ư?!Ninh Thiều Bạch bị biểu cảm của thiếu nữ chọc cười, nhân lúc không ai chú ýthì thầm, “Cô gái nhỏ, kiềm chế chút đi.”Hạ Miên căm giận nhăn mũi, xoay người đi lấy chiếu cho anh.Sáng nay chị dâu lớn Lý Phương đã lấy chiếu ra giặt sạch phơi khô, bây giờ trànngập mùi nắng. Hạ Miên trải xong giúp Ninh Thiều Bạch, tranh thủ nằm xuống,“Năm giờ rồi, anh muốn ngủ đến lúc nào?” Nếu dậy sớm hơn vẫn có thể tròchuyện một chút.Ninh Thiều Bạch đứng trên cao nhìn xuống, “Tôi một ngày một đêm rồi chưangủ, có lẽ phải đến sáng mai.”Sau đó duỗi tay kéo người, “Mau đứng dậy, đừng có ké giường!”Hạ Miên hơi nhổm dậy trừng anh, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, lại nằmxuống, “Tôi chính là ân nhân cứu mạng của anh đấy, có thể hợp tình hợp lý kégiường.”Ninh Thiều Bạch túm cô, “Nếu là ân nhân cứu mạng, vậy phiền ân nhân đâymột việc, vì hạnh phúc sau này của tôi, ngay bây giờ, xin hãy cách xa chút.”Thậm chí còn đẩy một cái, cái này hơi quá rồi, Hạ Miên trợn mắt: “Vậy nên anhngàn dặm xa xôi chạy từ thành phố Yến đến đây, chỉ là vì để tôi cách xa mộtchút?”“Ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để đón ân nhân cứu mạng, bảo vệ ân nhân antoàn thôi.” Ninh Thiều Bạch đắc ý dựa vào đầu giường, “À, còn phải bảo vệ ânnhân cả đời hạnh phúc, không thể để ân nhân không lấy được chồng.”“Chưa yêu đã ké giường là trò lưu manh,” anh nhìn Hạ Miên cảnh giác, “Ânnhân cũng không thể như vậy.”“Trước khi tốt nghiệp cấp ba cấm yêu đương.” Ninh Thiều Bạch đầy đau lòngthở dài,“Chính miệng ân nhân thề độc, lại còn thề trên hạnh phúc cả đời tôi…”Hạ Miên bị anh chọc cho tức cười, “Gì mà thề độc cơ? Hơn nữa "trước khi tốtnghiệp cấp ba cấm yêu đương, bằng không đời này không lấy được chồng" thìcó liên quan gì đến hạnh phúc cả đời anh?”Ninh Thiều Bạch bỗng bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau, lưu luyến cười khẽ,“Em nói xem?”Hạ Miên phản ứng lại, gương mặt đỏ lừ, thế mà bác sĩ Ninh dám tận dụng mọithứ để thổ lộ!Hạ Miên cắn môi, đang cố gắng ngăn khóe miệng cố vểnh lên của mình, thìnghe Ninh Thiều Bạch nói, “Vì thế, trước khi tốt nghiệp cấp ba, làm phiền ânnhân đây hãy cách xa tôi, cảm ơn.”Hạ Miên: …Nụ cười trên mặt Hạ Miên dần biến mất, nội tâm phản nghịch bắt đầu khởinghĩa: Cách xa một chút ư? Không có cửa đâu!Không yêu đương, nhưng vẫn phải ké giường! Đợi đấy, đêm nay “Cùng -giường - cùng gối!”