Trở Về Thế Kỉ 14

Chương 49: Dụ Hoàng lại một lần thần kỳ thoát chết



Chương 49: Dụ Hoàng lại một lần thần kỳ thoát chết

Hương Mễ Sở là đất phong của Thiếu úy Trần Ngô Lang một tôn thất hoàng tộc bậc trung,địa vị không cao không thấp . Thế nên tương xướng với địa vị của chủ nhân hương Mễ sở cũng chỉ là là một thôn hết sức bình thường trong vô số thôn xóm trên lãnh thổ Đại Việt .Một nơi bình thường đến không thể bình thường hơn không có điểm gì đặc biệt như thôn này theo lẽ thường vốn dĩ chú định sẽ không có ai để mắt chú tâm đến. Thế nhưng hôm nay nó lại được đón tiếp khách nhân tôn quý nhất Đại Việt- Dụ Hoàng

Thuyền nhỏ cập vào bến tàu, Dụ Hoàng dẫn theo 2 tên nội thị bước xuống. Thấy hoàng đế xuống thuyền, ở trên bờ sẵn sàng tiếp đón Trần Ngô Lang quỳ gối hành lễ:

-Thần tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế

Dụ Hoàng đỡ Trần Ngô Lang đứng dậy, cười ha hả:

-Lễ nghi thì miễn đi,thế nào chuyện ngươi nói với trẫm đã chuẩn bị xong chưa?

-Tâu bệ hạ, thần đã chuẩn bị xong xuôi các phú hộ đã chờ sẵn ở bên trong chờ đợi hầu bệ hạ.

Dụ Hoàng vui vẻ, gật đầu:

-Ngươi làm tốt lắm.

-Đây là bổn phận của thần. Xin bệ hạ đi theo thần

Trần Ngô Lang dắt Dụ Hoàng tiến vào trong phủ quanh co một lúc thì tiến vào trong một căn phòng ở đây đèn đuốc sáng trưng, trong góc là chiếc lư hương đang bốc lên khói nhẹ tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến người say mệ.Ở chính giữa phòng là một chiếc giường lớn bên trên ngồi khoảng hơn chục người, ai nấy ăn mặc xa xỉ,sắc mặt hồng hào. Chỉ nhìn vẻ ngoài của những người này liền có thể nhận ra họ đều là người phú quý,gia tài xa xỉ. Đây đúng là các phú hộ được Trần Ngô Lang tìm đến chơi bạc cùng Dụ Hoàng. Nhìn thấy trần Ngô Lang dẫn theo một nam tử đi vào các phú hộ không cần giới thiệu liền biết đó là quan gia đương nhiệm- Dụ Hoàng, đều vội vàng hành lễ:

-Chúng thần tham kiến bệ hạ

Dụ Hoàng phất phất tay:

-Trẫm miễn lễ,nguyên nhân Trẫm đến đây hôm nay chắc hẳn các ngươi đều đã rõ ràng không cần nhiều lời nữa, hôm nay các ngươi tính cho Trẫm chơi trò gì?

-Tâu bệ hạ hôm nay chúng thần sẽ cùng bệ hạ chơi lắc bầu cua ạ

Dụ Hoàng nghe vậy ánh mắt sáng lên:



-Tốt lắm, trẫm rất thích chơi trò này, mau bắt đầu đi

-Thần tuân mệnh

Trần Ngô Lang vẫy tay ra hiệu gia nhân chẳng mấy chốc một chiếc bàn gỗ phía trên vẽ 6 bức tranh gồm 5 loại động vật nai gà, tôm, cá,cua cùng một bầu rượu được chuyển lên đặt ngay ngắn trên giường, đồng thời 3 viên xúc sắc với 6 mặt có các hình vẽ này cũng được lấy ra.

Đồ chơi chuẩn bị xong, Trần Ngô Lang làm chủ nhà tự nhiên việc nhân đức không nhường ai mà xung phong nhận việc làm nhà cái.Hắn xắn lên tay áo,lắc mạnh cốc gỗ,tiếng xúc sắc v·a c·hạm thành cốc rất đều, rõ ràng là đã vô cùng thuần thục không phải lần đầu tiên. Trong khi xúc sắc được lắc, người chơi chia nhau đặt tiền. Cốc xúc sắc mở ra, người đặt trúng hưng phấn cười lớn, kẻ đặt sai thì tiếc nuối không thôi. Cứ thế đám người say sưa trong cuộc đỏ đen sát phạt đến tận đêm khuya.

Canh ba đêm đó, Dụ Hoàng mới lên đường trở về. Hắn thần sắc thỏa mãn,tâm trạng vui vẻ,rõ ràng là hôm nay kiếm lời không ít . Trần Ngô Lang khuôn mặt xu nịnh cười nói:

-Bệ hạ không hổ là thiên tử,được vận may chiếu cố, hôm nay ra tay lập tức làm cho bọn nhà giàu kia trắng tay trở về,thật là đổ thần giáng thế

-Ha ha, Trẫm không phải đổ thần gì,chẳng qua đám người đó ngu xuẩn mà thôi, thấy Trẫm đặt cược thắng vận may chiếu cố mà cũng không biết theo vào,mất tiền cũng là đáng đời.

-Bệ hạ nói rất đúng, bọn chúng đều là một đám ngu ngốc, sao có thể so với bệ hạ

Trần Ngô Lang ngoài miệng nịnh hót nhưng trong lòng thầm cười lạnh.”Quan gia à,ngươi tưởng ngươi may mắn lắm sao,ngươi tưởng kỹ năng cờ bạc của ngươi cao siêu lắm sao?Ngươi quá nhầm rồi sới bạc hôm nay là chúng ta bày ra phục vụ ngươi,tất cả đều ăn ý thua tiền cho ngươi,ngươi mới thắng được như vậy, chứ lấy trình độ đặt cược của ngươi,nếu không phải ta xài kỹ xảo đổi kết quả cho ngươi thắng,ngươi đã thua rớt quần cộc từ lâu rồi”

Trở về đến bến tàu, trước khi rời đi Dụ Hoàng rất vui vẻ dặn dò Trần Ngô Lang:

-Hôm nay Trẫm rất hài lòng,Trẫm bây giờ phải lên thuyền về kinh,khi nào lại có sới mới nhất định phải nhắn cho Trẫm biết rõ chưa”

-Tuân mệnh bệ hạ, lần sau có sới mới thần nhất định sẽ báo cho bệ hạ

Trần Ngô Lang thần sắc cung kính đáp lại

Dụ Hoàng thấy vậy thì hài lòng gật đầu quay người bước lên thuyền nhỏ, đám nội thị nhẹ nhàng lay động mái chèo, chiếc thuyền từ từ dời khỏi bến. Nhìn thuyền của Dụ Hoàng từ từ đi xa, thái độ cung kính trên mặt Trần Ngô Lang dần dần biến mất thay thế bằng thần sắc âm trầm,trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.Hắn xoay người lại,bước chân nhanh chóng trở về tuy nhiên lần này hắn lại không đi theo đường cũ khi dân Dụ Hoàng đến mà rẽ sang một hướng khác, đi khoảng 5 phút thì đến trước một tiểu viện,tiến đến trước cửa phòng, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.



Người trong phòng nghe được tiếng gõ cửa lên tiếng dò hỏi

-Là ai?

-Là tiểu nhân, Trần Ngô Lang

Người bên trong nhận ra giọng nói của Trần Ngô Lang cánh cưa được mở ra, Trần Ngô Lang bước vào bên trong, bên trong phòng có 4 người áo đen, đang đứng gác xung quanh một nam tử khoảng 30 tuổi đang ngồi trên ghế. Nam tử thân hình cường tráng dáng người dong dỏng cao đôi mắt sáng ngời có thần,toát lên phong thái của một vị tướng quân xông pha sa trường

Trần Ngô Lang đi tới trước mặt nam tử báo cáo:

-Vương gia, quan gia hắn đã đi, có thể bắt đầu hành động

Nam tử nghe vậy gật gật đầu

-Ta đã biết,ngươi lui xuống đi

Trần Ngô Lang nghe lệnh ròi đi nam tử vẫy tay ra hiệu một người áo đen tiến lại gần lên tiếng dò hỏi:

-Chuẩn bị thế nào rồi?

-Bẩm vương gia tiểu nhân đã liên hệ được với t·ên c·ướp Đinh Nhị hắn đáp ứng sẽ dẫn người của hắn chặn g·iết thuyền ngự.

-Tốt, hi vọng chúng không làm hỏng đại sự

Thuyền vừa rời khỏi Mễ Sở không lâu, Dụ Hoàng đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an trong lòng réo lên chuông báo động.Hắn tin tưởng linh cảm của mình không có sai, lần trước có cảm giác bất an này chính là lần Tạ Lai muôn á·m s·át,chính linh cảm đã cứu hắn thoát khỏi c·ái c·hết,lần này linh cảm mách bảo cho hắn biết, nếu còn ở lại trên chiếc thuyền này hắn sẽ c·hết, c·hết rất thê thảm, phải nhanh chóng rời khỏi thì mới có hi vọnggiữ được mạng sống

-Trẫm cần nghỉ ngơi, các ngươi lui ra đi

Bọn nội thị nghe lệnh rời đi, Dụ Hoàng lén lút trốn ra phía đuôi thuyền cởi bỏ hoàng bào nhảy xuống sông không màng dòng nước lạnh buốt mà bơi nhanh vào bờ. Đến trên bờ, hắn run cầm cập từ trong tay nải lấy ra một bộ thường phục mặc vào lặng lẽ từ trên bờ theo đuôi thuyền ngự .Quả nhiên chỉ một lúc sau, khi thuyền ngự qua một khúc sông vắng hai chiếc thuyền con giấu trong chỗ tối từ 2 bên đột ngột xuất hiện lao về phía thuyền ngự. Đám thủy tặc mặt mũi bặm trợn tay cầm đại đao lao lên thuyền ngự chém g·iết,tiếng chém g·iết cùng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Một lúc sau, chém g·iết kết thúc trên thuyền ngự một tên thủy tặc tay cầm một cái ấn và một thanh kiếm trang trí bằng vàngdâng lên một tên nam tử mặt sẹo.

-Thủ lĩnh,người trên thuyền đã toàn bộ bị xử lý,chúng ta từ trên t·hi t·hể một tên tìm thây hai thứ này.



Mặt sẹo nhìn thấy ấn kiếm gật đầu hài lòng

-Đây là ấn triện và gươm báu đại diện cho quân vương, xem ra t·hi t·hể đó là tên hôn quân chúng ta có thể về báo cáo nhiệm vụ được rồi. Lệnh cho các anh em mau chóng lên thuyền rút lui.

Một tên đàn em thắc mắc dò hỏi

-Thủ lĩnh sao chúng ta không đốt hủy chiếc thuyền này hủy thi diệt tích

Mặt sẹo nghe vậy tức giận dùng bàn tay to như nải chuối của hắn đánh lên đấu tên đàn em

-Đồ ngu đừng nhìn hôn quân chỉ đi một chiếc thuyền này nhưng gần đây là có đóng số lớn thủy quân tiếp ứng. Chúng ta băt quá là thừa cơ hội hắn lạc đơn đánh lén mà thôi, ngươi bảo đốt thuyền giữa trời đêm ánh lửa lớn như thế coi thủy quân triều đình là mù à,bọn chúng mà phát hiện bất thường truy đuổi lại đấy thì chúng ta c·hết không có chỗ chôn. Mau rút lui.

Bọn thủy tặc nghe thủ lĩnh nói vậy cũng không còn dị nghị gì,nhanh chóng vơ vét của cải rồi lên thuyền nhanh chóng rời đi.

Từ đằng xa nhìn thấy cảnh này Dụ Hoàng toàn thân run rẩy kịch liệt mò hôi lạnh ứa ra,trong lòng vô cùng sợ hãi,nếu hắn vẫn còn ở trên thuyền ngự thì trong số n·gười c·hết hôm nay sẽ có hắn. Thấy đám thủy tặc rời đi, Dụ Hoàng thở pháo nhẹ nhõm, hắn mình biết bây giờ chỉ cần mình ẩn náu đến trời sáng, thủy quân thấy bất thường sẽ phái người đến dò xét, lúc đó là hoàn toàn thoát ly nguy hiểm. Vì thế hắn cố chống lại cơn buồn ngủ sống sờ sờ chờ đến bình minh khi thuyền của thủy quân tiến đến. Hắn mang đôi mắt đỏ bừng trở về, vừa lên thuyền liền ngủ th·iếp đi.

Dụ Hoàng trở về Thăng Long mang theo một tin tức kinh bạo. Hoàng đế bị thủy tặc tập kích, suýt nữa m·ất m·ạng, dù trốn thoát nhưng cả ấn và gươm báu đều bị mất cả.

Nghe được tin này trong một biệt phủ một nam tử trung niên nổi cơn thịnh nộ ném mạnh chén trà trong tay xuống đất, ánh mắt giận dữ nhìn sang bên tay trái :

-Đệ mau giải thích cho ta biết tại sao hắn lại lần nữa có thể trốn thoát? Không phải đệ đã nói với ta là hắn đ·ã c·hết sao.

-Huynh trưởng đệ cũng không biết tại sao, tên Đinh Nhị tuyên bố hắn đã g·iết được tên kia,lại nộp lên ấn tín và kiếm làm bằng chứng nên đệ mới báo với huynh. Đệ cũng đâu ngơ được hắn mạng lớn thế, vậy mà cũng thoát được. Đây là lỗi của đệ là đệ thất trách không kiểm tra kỹ

Người trả lời không ai khác chính là nam tử cường tráng tại nhà Trần Ngô Lang đêm đó, giờ phút này hắn trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi thăm hỏi tổ tông 18 đời nhà Đinh Nhị

Thấy huynh đệ mình nhận lỗi,nam tử trung niên cũng bình tĩnh lại,nhẹ nhàng thở ra, hắn biết đây cũng thật không thể trách huynh đệ nhà mình. Hắn ánh mắt lăng lệ phân phó:

-Đệ tìm cơ hội xử lý Đinh Nhị hắn đã biết quá nhiều chuyện, tuyệt không thể để cho hắn sống, tình thế bây giờ cái mạng của hắn ngược lại có thể giúp huynh tiến thêm một bước.

-Vâng đệ lập tức đi ngay,hắn tuyệt không sống được mấy ngay nữa đâu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.