Trở Về Thế Kỉ 14

Chương 52: Hòa đàm



Chương 52:Hòa đàm

Vương cung Vijaya

Chế Bồng Nga sắc mặt âm trầm,lên tiếng:

-Ta mời các ngươi đến đây vì chuyện gì chắc hẳn các ngươi cũng đã biết tiểu vương Amaravati bị trúng phục kích,toàn quân bị diệt,ta muốn phát binh tái chiến với quân Việt, các ngươi thấy sao về chuyện này?

Phía dưới 2 người thần sắc thong dong, đối với tiểu vương Amaravati t·ử t·rận cũng không có vẻ gì là để ý:

-Đại vương 2 chúng thần trước khi đến đấy cũng đã có bàn bạc,quân ta vừa mới bại trận,lòng người hoang mang,mà quân địch vừa mới đại thắng,sĩ khí đang lên theo chúng thần thấy hiện tại không phải thời điểm tốt để tiếp tục lỗ mãng phát binh,chi bằng bệ hạ phái người đến hòa đàm ngưng chiến với quân Việt xem ý của chúng ra sao,nếu điều kiện không quá đáng hoàn toàn có thể xem xét

Chế Bồng Nga nghe hai người này nói chuyện hòa đàm trong mắt lóe lên một tia tức giận,lạnh giọng nói:

-Chẳng lẽ ý các ngươi cứ như vậy bỏ mặc bọn chúng chiếm Indrapura, thù của tiểu vương Amaravati cứ như vậy bỏ qua không báo?

Hai người không nhanh không nhanh không chậm nói:

-Ý chúng thần không phải như vậy nhưng thật sự bây giờ không phải thời điểm tốt để phát binh,Đại vương có lẽ không rõ chứ gần đây bọn man núi lại t·ấn c·ông c·ướp phá làng mạc tình hình nguy cấp chúng thần hiện tại binh lực cũng không đủ dùng,không cách nào điều động binh lực đi theo bệ hạ Bắc tiến.



Thân phận hai người này hết sức rõ ràng là 2 tiểu vương còn lại của nước Chiêm,tiểu vương Kauthara và tiểu vương Paduranga.Chế Bồng Nga im lặng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người,không khí trở nên vô cùng ngưng trọng.

Người Chăm từ khi lập quốc ở ven biển như một quy luật tự nhiên quốc gia này cũng tìm kiếm sự mở rộng lan tỏa sức ảnh hưởng sang các khu vực lân cận mà một trong đó là cao nguyên Tây Nguyên hiện đại, các dân tộc ở đây rất sớm đã được nạp vào phạm vi ảnh hưởng của nước Chiêm,tuy nhiên do địa thế núi rừng man hoang hiểm trở,nền thống trị của Chiêm Thành ở khu vực này khá yếu ớt, các dân tộc ở đây vẫn duy trì mối liên hệ khá lỏng lẻo với nước Chiêm,có tộc lựa chọn quy phục hàng năm triều cống sản vật cho các thành bang Chiêm,có tộc lại lựa chọn ngoan cố kháng cự thường ra tập kích c·ướp phá bọn họ chính là man núi mà hai người nói đến. Nếu dựa theo quỹ đạo lịch sử sau này Chế Bồng Nga cũng sẽ tiến hành chiến dịch bình định cao nguyên,đem nơi này nạp vào thống trị thực tế nhưng hiển nhiên thời điểm bây giờ còn quá sớm, chuyện này còn chưa xảy ra

Hai người nói người Tây Nguyên tập kích đ·ốt p·há kì thật cũng không tính nói dối nhưng Chế Bồng Nga biết họ thuần tuý là ăn nói bậy bạ.Vài vụ c·ướp b·óc lẻ tẻ,năm nào cũng có căn bản không đau không ngứa,tình hình sớm không nguy cấp,muộn không nguy cấp,sao lại trùng hợp vào lúc này mới nguy cấp,nói thẳng ra là hai tên này lãnh địa nằm xa ở phía Nam với uy h·iếp của người Việt cũng không thiết thân cảm nhận, tự nhiên đối với việc chinh chiến cùng người Việt tính tích cực không cao,lại bị thảm trạng của tiểu vương Amaravati làm cho sợ đầu sợ đuôi,không muốn tiêu hao quá nhiều binh lực,không chịu xuất binh mà thôi.

Ba người mặt đối mặt hồi lâu,thấy hai người dưới sự ánh mắt uy h·iếp của mình mặt không đổi sắc,Chế Bồng Nga cuôi cùng cũng đành chịu thua:

-Các ngươi nói đúng,ta sẽ phái người đàm phán cùng quân Việt

Hai người nghe không phải đánh trận thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm,nhưng lúc này Chế Bồng Nga sắc mặt nghiêm lại,gằn giọng nói:

-Nhưng đây chỉ là tạm thời hòa đàm,ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì,sang năm sau nhất định phải ổn định tình hình,phái binh tham chiến.

-Chúng thần tuân mệnh

Hai người thấy vậy biết đây là giới hạn nhượng bộ cuối cùng của Đại Vương,cũng đành phải chấp thuận,dù sao có một năm chuẩn bị,binh giới lương thảo đầy đủ phần thắng cũng cao hơn rất nhiều,nào giống hiện tại bọn họ căn bản là chưa làm chuẩn bị gì cho đại quy mô c·hiến t·ranh,vết xe đổ của q·uân đ·ội Amaravati hấp tấp xuất binh bị toàn diệt vẫn còn đó,bảo bọn họ làm sao dám mạo hiểm.



Nhìn bóng lưng hai người rời đi,Chế Bồng nga trong lòng tiếc hận,nếu tiểu vương Amaravati còn đây chắc chắn đã đứng ra cờ xí tiên mình duy trì mình, giao phong cùng đám tiểu vương này mình cũng không đến nỗi bị động như vậy.

Tân quân Thanh Hoa hủy diệt q·uân đ·ội Amaravati không chỉ là tiêu diệt binh lực nước Chiêm đơn giản như vậy mà thực tế còn làm thế cục chính trị Chiêm Thành biến đổi lớn lao.Tiểu vương Amaravati là minh hữu chính trị trung thành của Chế Bồng Nga, với việc Đại Vương trẻ tuổi quyết chí bắc tiến khôi phục cố thổ,hắn là giơ hai tay tán thành,thậm chí các vụ vượt biên giới c·ướp phá Hóa Châu trước đây hắn cũng suất lực vô cùng to lớn.

Đáng tiếc bây giờ tiểu vương Amaravati đ·ã c·hết,binh lực cũng bị một đợt mang đi,lực lượng ủng hộ chủ trương c·hiến t·ranh với Đại Việt của Chế Bồng Nga vốn do hắn dẫn đầu bị đả kích trí mạng,thành rắn mất đầu,thực lực mười không còn một. Chế Bồng Nga nghĩ đến điều này trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi nếu là trước kia hai tên khốn kiếp này làm sao dám như thế lên mặt chính diện chống đối mình,giờ tình thế thay đổi lại nhảy ra,thật tức c·hết mà.

Cho dù Chế Bồng Nga có tức giận không cam lòng nhưng cũng không có cách nào thay đổi thực tế.Bình tĩnh lại suy nghĩ hắn đành tự an ủi dù sao có thời gian một năm chuẩn bị ắt hẳn có thể huy động được đại đa số binh lực trong nước,chưa kể còn có thể lên cao nguyên kêu gọi thêm lính trợ chiến,với binh lực áp đảo chiến sự sẽ vạn vô nhất thất,không có khả năng lật thuyền trong mương.

Hắn gọi người hầu lại nói :

-Truyền tướng quân Ko Ceng tiến cung gặp ta,ta có chuyện cần phân phó hắn đi làm

Ko Ceng nhận lệnh tiến vào hoàng cung,khoảng 1 tiếng đồng hồ sau hắn sắc mặt nghiêm túc đi ra. Vừa trở về nhà hắn liền lập tức ra lệnh cho nô lệ đi chuẩn bị,chẳng bao lâu sau hắn cùng 2 tên người hầu đã phóng ngựa ra khỏi thành mang theo trách nhiệm làm sứ giả đi đến phương Bắc gặp người Việt.

Trải qua hành trình dài, cuối cùng đoàn người cũng tới thành Indrapura. Thấy mấy tên lính Việt ăn mặc kỳ quái dùng súng chỉ vào hắn, biết là hỏa khí,Ko Ceng liền dùng tiếng Việt có chút trúc trắc la lên:

-Chúng tôi là sứ đoàn nước Chiêm.Vương nước tôi sai tôi đến đàm phán cùng tướng quân quý quốc.



Lê Khoáng đang tuần tra trên đầu thành thấy vậy liền ra lệnh binh lính hạ v·ũ k·hí,dẫn theo các sĩ quan đi đến trước mặt ba người nói :

-Các ngươi mau xuống ngựa, đi theo chúng ta vào thành bái kiến tương quân.

Ko Ceng thấy người tới ăn mặc không tầm thường biết là tướng lĩnh quân Việt,ngoan ngoãn mang theo tùy tùng xuống ngựa dưới sự dẫn dắt của Lê Khoáng tiến vào trong thành, nhìn bên trong thành trì đang bận rộn thi công xây dựng gạch đá chất thành đống,các dân phu hì hục gánh vác qua lại,hắn biết là người Việt đang gia cố phòng ngự thành trì quyết định c·hiếm đ·óng nơi này lâu dài,thầm nhủ rằng trận chiến một năm sau có lẽ sẽ không nhẹ nhàng như đại vương nghĩ, trong lòng hiện lên có chút bất an.

Trần Nhật Thanh ở trong phòng làm việc tiếp kiến sứ đoàn người Chiêm,hắn đẩy một bản đồ địa giới đến trước mặt Ko Ceng nói:

-Đây là yêu cầu của ta,dựa theo giới tuyến này trở về Bắc cắt cho nước ta cùng trả lại toàn bộ thanh niên nam nữ các ngươi bắt được từ Hóa Châu năm ngoái,dâng thư tạ tội với thiên tử,không vấn đề gì chứ?

Ko Ceng nhìn bản đồ phát hiện Trần Nhật Thanh yêu cầu địa phương cắt nhượng cũng không lớn nằm trong ranh giới hắn được trao quyền,yêu cầu cũng khá nhẹ nhàng liền gật đầu:

-Tướng quân,ta thay mặt Đại vương đồng ý điều kiện này.

-Nếu đã đồng ý thì ngươi mau trở về truyền tin cho Đại vương nhà ngươi,ta còn có việc,không tiễn

Trần Nhật Thanh phất phất tay ra hiệu đuổi khách. Ko Ceng mặc dù có chút không vui với thái độ của hắn nhưng là sứ bên thua, tự hiểu lấy vẫn là có,liền hành lễ rời đi.Trần Nhật Thanh không thèm để tâm lại tiếp tục cúi đầu vào xử lý sự vụ trong tay,hắn đương nhiên biết đây chỉ là kế hoãn binh của người Chiêm mà thôi,người như Chế Bồng Nga tham vọng to lớn,một chút thất bại nho nhỏ này, muốn làm hắn thật tâm chịu thua xưng thần,nào có dễ dàng vậy,rất nhanh hắn sẽ lại đến t·ấn c·ông lần nữa,phải bắt chặt thời gian hết sức tăng cường bố phòng

Máy tháng sau theo người Chăm trả lại các thanh niên nam nữ b·ị b·ắt giữ cùng thư tạ tội được truyền đến Thăng Long,biết được tân quân Thanh Hoa đại phá quân Chiêm thậm chí còn vượt qua biên giới,đánh chiếm thành Đồng Dương mở rộng bờ cõi,Dụ Hoàng vô cùng vui mừng khôn xiết,cuôi cùng tình hình biên cương phía Nam cũng đã yên ổn trở lại,không còn làm hắn đau đầu .Dưới sự vui vẻ,chiếu chỉ hạ xuống, đem khu vực mới chiếm được đặt làm phủ Thăng Hoa,thăng Kiêu kỵ hiệu úy Trần Nhật Thanh làm Hữu tướng quân kiên tri phủ Thăng Hoa.Trần Nhật Thanh trở thành tri phủ trẻ tuổi nhất Đại Việt,nhất thời trở thành tâm điểm dư luận,làm người bàn tán không thôi.Trần Nhật Chiêu biết được con trai ở tiền tuyến đại thắng cũng gửi thư bên trong nhắc đến trong triều đình xưng nhà hắn là duy nhất có một môn hai tri phủ,lời lẽ không dấu được kiêu ngạo.Các binh sĩ của hắn nhận được tin ai nấy cũng đều mừng rỡ,những lời nịnh nọt chúc mừng cũng không cần tiền mà dội vào tai hắn

Đối với những lời khen tặng Trần Nhật Thanh phản ứng là không thèm để tâm,hắn biết muốn ngồi vững chức tri phủ này cũng không đơn giản,hăn hiểu rõ phản công của Chế Bồng Nga tất nhiên sẽ tới, nhất định phải một lần nữa đập tan người Chiêm,nếu không tất cả thành quả hắn giành được hiện tại chỉ là hoa trong gương trăng trong nước,công dã tràng mà thôi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.