Trở Về Thế Kỉ 14

Chương 56: Đổ bộ



Chương 56: Đổ bộ

Trên mặt biển rộng lớn,một con tàu khổng lồ đang rẽ sóng tiến lên.Nó chính là chiến hạm chủ lực duy nhất hiện tại của tân quân Thanh Hoa-Hq-001.Đi theo phía sau nó lúc này là khoảng 40 con thuyền nhỏ phia trên chở đầy binh lính cùng quân khí vật tư.

Bên trên HQ-001.Trịnh Tôn thấy đất liền dần xuất hiện trong tầm mắt liền quay sang bên cạnh đang chắp tay Lê Khoáng:

-Anh rể,đã sắp đến mục đích,đệ chỉ có thể đưa mọi người đến đây thôi,t·àu c·hiến ăn nước quá sâu không thể tiến vào quá gần bờ,tiếp theo huynh chỉ có thể tự mình dẫn dắt đổ bộ

Lê Khoáng gật gật đầu:

-Không sao đệ chuẩn bị thuyền nhỏ cho ta là được.

Trịnh Tôn trong mắt hiện ra nét lo lắng,sắc mặt nghiêm túc:

-Anh rể,huynh nhất định phải bảo trọng

Lê Khoáng hiểu em rể mình đang lo lắng nở nụ cười:

-Ha ha đệ yên tâm hiện tại Chế Bồng Nga đã rút đại bộ phận binh lực vây hãm Đồng Dương,thành Châu Sa tuy nằm sâu trong nội địa nước Chiêm nhưng trải qua lần thiệt hại trước căn bản vẫn chưa phục hồi binh lực đã vô cùng hư không,lấy sức chiến đấu của quân ta có thể nhẹ nhàng c·ướp lấy.Ta cũng không thể để chị đệ còn trẻ mà phải làm góa phụ đâu.



Nói xong quay người rời đi.Thấy anh rể mình trạng thái tinh thần lạc quan,Trịnh Tôn cũng thu hồi tâm tư,mệnh lệnh thủy thủ chuẩn bị thuyền nhỏ cho Lê Khoáng. Rất nhanh từ trên boong tàu thuyền nhỏ chở Lê Khoáng cùng các sĩ quan được thả xuống hội hợp với đội tàu vận chuyển cùng nhau nhanh chóng tiến hướng bãi biển.

Thuyền nhỏ lao lên bờ cát, Lê Khoáng phái ra trinh sát do thám cảnh giới. Sau khi nhận được báo cáo, qua tra xét xác định hoàn cảnh xung quanh cơ bản là an toàn,Lê Khoáng thuần thục chỉ huy đội tàu đổ bộ,từng chiếc thuyền tiếp cận bờ biển tháo dỡ vật tư,thả xuống binh sĩ. Đổ bộ hoàn tất, nhìn thấy không ít người thần sắc mỏi mệt,hắn mày hơi nhíu hạ lệnh:

-Nghỉ ngơi tại chỗ,2 giờ sau xuất phát

Các binh sĩ chia nhau nghỉ ngơi hồi phục thể tinh thần thể lực. Lê Khoáng trong đầu hiện lên Trần Nhật Thanh dặn dò trước khi xuất phát:

-300 kỳ binh này là chúng ta dày công đào tạo,giấu diếm đã lâu chỉ vì bây giờ tất cả ủy thác cho cậu. Hành động lần này, quan hệ quyết định trực tiếp đến thắng bại của chiến cuộc,chỉ có thể thành công không thể thất bại.

-Cháu yên tâm,ta nhất định sẽ chiếm lĩnh thành Châu Sa,tuyệt không làm nhục mệnh

Trần Nhật Thanh hiểu chính mình chiếm cứ Indrapura nằm sâu trong Chiêm cách Hóa Châu xa xôi,giữa đường còn bị ngắn trở vởi đèo Hải vân hiểm trở,vận chuyển vật tư vô cùng khó khăn,quân số lại ở thế yếu không thể phân ra bảo hộ tuyến hậu cần,mặc dù sức chiến đấu của đội của hắn rất mạnh nhưng lại khuyết thiếu năng lực duy trì tác chiến lâu dài .Indrapura tuy đã được gia cố vững chắc hắn hoàn toàn có tự tin chống cự quân Chiêm công thành nhưng nếu người Chiêm cường công gặp khó, chuyển hướng sang đánh lâu dài thì với ưu thế sân nhà,hậu cần thông suốt,Chế Bồng Nga hoàn toàn có thể vây thành Indrapura đến khi cạn kiệt lương thực, quân Thanh Hoa của hắn nhất định sẽ sụp đổ.Vì thế hắn dưới suy nghĩ kỹ càng, nhận định nhất định phải binh hành hiểm chiêu,tìm kiếm biện pháp ép Chế Bồng Nga vào thế bí,không thể không nhanh chóng giải quyết chiến sự.Mà theo HQ-001 bí mật mang theo 300 binh lính tiếp viện từ Thanh Hoa tiến đến,kế hoạch đã được vạch ra.HQ-001 chủ động xuất kích,đập tan hải quân Chiêm cùng hủy diệt tiếp tế đường biển của quân Chiêm .Đồng thời lúc đó,300 binh lính mới đến do Lê Khoáng chỉ huy sẽ đóng vai trò kỳ binh,nhanh chóng đổ bộ tập kích bất ngờ công chiếm Amaravati(Châu Sa) từ phía sau cắt đứt đường lui cùng ngăn cản khả năng tiếp tế trên bộ của q·uân đ·ội Chế Bồng Nga đang vây thành .Cả 2 tuyến tiếp tế bị cắt đứt sẽ đẩy Chế Bồng Nga thế khó chiến lược,ép hắn nhanh chóng phải làm ra quyết định nếu không muốn đại quân của mình sụp đổ.

Nghỉ ngơi hoàn tất,quân Thanh Hoa liền hành động,Lê Khoáng tập hợp q·uân đ·ội hành quân đột kích về thành Amaravati.Quân Thanh Hoa tiến lên rất nhanh,dọc theo đường đi hoàn toàn không gặp phải mai phục.Thân ở hậu phương phía sau thành Amaravati hiển nhiên chưa từng bởi vì c·hiến t·ranh bùng nổ mà tiến vào trạng thái phòng bị, làm cái toàn thành giới nghiêm gì đó.Cổ đại c·hiến t·ranh quy mô động viên cực kỳ thấp hèn,tình trạng phía trước đang đánh giặc, phía sau lại đang sống mơ mơ màng màng rất nhiều.

Amaravati tuy không đến mức sống mơ mơ màng màng, nhưng là sinh hoạt như bình thường khẳng định sẽ không thay đổi. Lại nói năm ngoái Trần Nhật Thanh đã sớm toàn diệt q·uân đ·ội chính quy của tiểu quốc này,hiện tại trong thành đều là chút thanh tráng góp cho đủ số lực lượng phòng ngự của tòa thành này đã sớm giảm đến thấp nhất .Trên thực tế thời đại này vô luận quốc gia nào trừ bỏ số ít trọng trấn yếu địa cùng vùng biên cương ra, đại lượng địa phương đều là không có quân chính quy đóng giữ,mỗi tòa thành đều an bài đại lượng binh lực đóng giữ là điều căn bản không có khả năng, tài chính căn bản không có khả năng duy trì.



Đại bộ phận địa phương hoàn toàn là trạng thái không có phòng bị chỉ trông chờ vào chút thanh tráng, địa phương phòng giữ binh ba năm trăm người đã là khó lường, quá ngàn đều có thể xem như trọng trấn.Cho nên c·hiến t·ranh cổ đại có một thuyết pháp là một khi ngươi đã đột phá chủ yếu phòng tuyến của quân địch tiến vào lãnh thổ nội địa cơ bản chỉ cần một vạn binh mã liền có thể làm lơ tuyệt đại bộ phận thành trì lực phòng ngự, hoành hành không cố kỵ cũng là dựa trên tình hình này. Với vùng nội địa phòng giữ yếu ớt trên cơ bản không có thành trì một vạn đại quân không công được.

Dưới lơ là chủ quan nên Amaravati này hoàn toàn không phát hiện được quân Thanh Hoa tiếp cận,dưới tập kích bất ngờ nhanh chóng bị Lê Khoáng công hãm .Tân tiểu vương Amaravati mới kế vị con trai trưởng của tiểu vương cũ đ·ã c·hết trận cùng vương thất đại thần căn bản còn chưa kịp phản ứng lại trốn đều không kịp trốn, liền đã bị quân Thanh Hoa bắt làm tù binh, bị trói gô giải tới đến trước mặt Lê Khoáng.

.Lê Khoáng, đắc ý cười:

-Các ngươi chắc đang rất thắc mắc tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây đúng không?

Nhìn thấy khuôn mặt của của các tù binh mới tràn mờ mịt cùng không hiểu, Lê Khoáng cũng không giấu giếm:

-Rất đơn giản,chúng ta đã tiêu diệt hoàn toàn thủy quân của các ngươi,bọn ta từ trên biển tới đây.

-Không thể nào.

Tân tiểu vương kinh ngạc thốt lên liền phản bác.Nói đùa gì vậy, thủy binh luôn là ưu thế của nước Chiêm,nhưng năm gần đầy đều là bọn họ dùng đường thủy đi tập kích lãnh thổ nước Việt có bao giờ xảy ra chuyện ngược lại.Hơn nữa thủy binh bị diệt vong nhanh như vậy mà không có một tin tức nào truyền đến,hiển nhiên là chuyện xảy ra trong chớp mắt càng làm cho hắn khó tin.

Lê Khoáng cười:



-Các ngươi thử nghĩ lại đi,chúng ta không từ đường biển thì có thể từ đâu mà có thể thần không biết quỷ không hay tới nơi này,chẳng lẽ lướt qua đại quân của Chế Bồng Nga chắc? Lại nói thủy quân các ngươi bị không tiêu diệt chúng ta có thể vượt biển đến đây được sao? Chúng ta cần thiết lừa các ngươi sao?

Tân tiểu vương suy nghĩ lại thấy rất có đạo lý,quân Việt không cần thiết nói dối chuyện này, nếu thủy quân còn tồn tại quân Việt căn bản không thể nào lướt qua chiến tuyến từ trên biển đột nhiên đây mà không bị phát hiện.Tuy rất khó tin nhưng tất cả dấu hiệu đều cho thấy quân Việt là nói thật,nghĩ đến thủy quân đã bị tiêu diệt,nơi này cũng bị công phá,đại quân trên bộ của Đại Vương đã bị chặn mất đường lui, chắc chắn lành ít dữ nhiều hăn lúc nàyniệm câu hội,trong lòng dâng lên cảm xúc tuyệt vọng.

Lê Khoáng lạnh lùng

-Việc đã đến nước này, ta muốn g·iết các ngươi, chỉ là chuyện trong một ý niệm, cho nên, các ngươi hàng,hay là không hàng?

Trong lòng đã tuyệt vọng tân vương Amaravati sắc mặt hôi bại,từ bỏ chống cự:

-Tôi... đầu hàng

-Tốt,ngươi rất thức thời

Lê Khoáng lại quét mắt nhìn các đại thần Amaravati:

-Còn các ngươi?

-Chúng tôi xin đầu hàng

Thấy tiểu vương đã đầu hàng,các đại thần cũng không còn ý chí chống cự nhao nhao đi theo đầu hàng.Theo thành Amaravati bị công chiếm đại quân Chiêm giờ đây đã hoàn toàn bị cô lập,đã hoàn toàn không có đường lui, tình thế đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.