Lâm Cẩn xấu hổ đến đỏ bừng mặt, rúc chặt vào n.g.ự.c anh. Anh cong môi, nhả từng chữ: “Phục vụ rất tốt, cực kỳ… mê hồn.”
“Hahahaha! Tôi đã bảo rồi, hoa nhà không thơm bằng hoa dại mà!”
“Đúng đó, A Dật. Với địa vị như chúng ta, ngoài kia ai chẳng có vài người phụ nữ?”
“Chỉ cần giấu kín là có thể vui vẻ cả đời, An Dĩ Hạ sẽ không bao giờ phát hiện đâu.”
Nghe thấy tên mình, nụ cười trên môi Thịnh Tư Dật lập tức biến mất, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Anh trầm giọng cảnh cáo: “Đừng để lộ trước mặt Hạ Hạ. Nếu không… hậu quả các cậu tự biết.”
“Được, được! Chúng tôi không để chị dâu biết đâu.”
Từng lời nói không sót một chữ vang vào tai An Dĩ Hạ.
Tiếng cười đùa bên trong không ngớt, nhưng cô chỉ thấy lạnh thấu xương.
Đôi chân đã tê cứng từ lúc nào, cô như một cái xác không hồn, bước đi vô định ra khỏi quán.
Tài xế nhận ra vẻ khác thường của cô, định vào trong gọi Thịnh Tư Dật, nhưng cô lập tức ngăn lại.
“Không cần đưa tôi, tôi muốn đi dạo một mình. Còn nữa, đừng nói với Thịnh Tư Dật tôi đã quay lại.”
An Dĩ Hạ bảo tài xế tự về trước, còn mình thì lang thang trên con đường vắng vẻ.
Đột nhiên, mưa xối xả trút xuống. Nhưng cô như không cảm nhận được.
Những giọt mưa lạnh buốt chỉ khiến cô càng thêm tỉnh táo.
Cô không biết mình đã đi bao lâu,
Chỉ biết là rất lâu, lâu hơn cả đêm tuyết rơi năm mười bảy tuổi, khi cô trật chân, được Thịnh Tư Dật cõng về nhà…
Hóa ra, lòng người thật dễ thay đổi.
Về đến nhà, An Dĩ Hạ lập tức lên cơn sốt cao, mãi không hạ.
Thịnh Tư Dật về nhà với hơi men còn vương trên người, nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh, đôi má đỏ bừng, anh lập tức hoảng hốt.
Không chần chừ, anh bế cô lên, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Khi An Dĩ Hạ tỉnh lại, cô cảm giác mí mắt nặng trĩu, cố gắng mở ra từng chút một.
Nhìn thấy cô tỉnh, y tá đang thay thuốc mừng rỡ: “Thịnh phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Cô sốt suốt một ngày một đêm, Thịnh tổng lo lắng đến phát điên, luôn túc trực bên giường. Vừa rồi nhận một cuộc điện thoại nên mới rời đi, cô có cần tôi gọi anh ấy không? Biết cô tỉnh lại chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”