- Bởi vì lúc chúng ta kết hôn, tôi đã chưa đặt mua cho em một cặp nhẫn cưới tử tế. Lại còn khiến đêm tân hôn của chúng ta, trở thành một kỷ niệm buồn trong lòng em.
- Cho nên, tôi đặt cặp nhẫn cưới này để bù đắp cho em.
- Đợi đến khi em đồng ý tha thứ cho tôi. Chính tay tôi sẽ đeo chiếc nhẫn cưới này vào tay em, để chứng minh tình yêu mà tôi dành cho em, là duy nhất.
Hắn cố tình nhấn mạnh một câu, thể hiện cặp nhẫn cưới này chỉ dành riêng cho cô mà thôi.
- Còn nếu như em không đồng ý tha thứ cho tôi. Vậy thì tôi sẽ đem cặp nhẫn này ném xuống dưới biển, để không một cô gái nào khác ngoài em có cơ hội sở hữu nó.
- Nói đi. Em thích cặp nhẫn này chứ?
Cô lặng người nhìn hắn.
Ỷ Thanh Lan vẫn còn nhớ như in lời mà Dương Đổng Triệt nói lúc trước, khi cô và hắn chuẩn bị bước vào cửa hàng trang sức, để chọn nhẫn cưới cho hôn lễ của bọn họ.
Đó là “chỉ vì phải cưới loại phụ nữ mưu mô giống như cô, nên hắn mới chọn đại một cửa hàng để mua nhẫn cưới. Chứ nếu cưới cô gái khác, thì nhẫn cưới của hắn phải được thiết kế riêng”.
Không ngờ lại có một ngày, Dương Đổng Triệt chủ động đặt thiết kế một đôi nhẫn cưới, để dành riêng cho hắn và Ỷ Thanh Lan.
Lại còn là nhẫn cưới DR chỉ được mua duy nhất một lần nữa chứ.
Mua nhẫn cưới DR không phải là chuyện có thể đem ra để lừa gạt người khác.
Lần này thì cô tin rồi!
Tin Dương Đổng Triệt là thật lòng yêu cô!
Ỷ Thanh Lan trông thấy ánh mắt ngưỡng mộ, của nhân viên khi nhìn cô và hắn.
Cô quay sang nhìn Dương Đổng Triệt nhẹ nhàng mỉm cười.
- Cặp nhẫn cưới này rất đẹp! Em rất thích!
Nghe được lời này của Ỷ Thanh Lan, nụ cười tươi tắn lại nở rộ trên khoé môi của người đàn ông.
Mà trước giờ người ta tưởng chừng Dương Đổng Triệt, không biết cười bao giờ.