Tiếng kêu rên yêu kiều của người con gái hòa cùng tiếng da thịt va chạm làm đầu óc Hoắc Kiến Trường quay cuồng vì sung sướng.
Vì động tác của Hoắc Kiến Trương quá mạnh, Túc Kỳ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cô thở hổn hển theo từng cú thúc tàn nhẫn, phần ngực căng tròn còn bị răng Hoắc Kiến Trường đang ra sức day mạnh, bản thân gần như sắp chết đến nơi.
- Anh đi ra, đi ra khỏi tôi! Ư...!ưm!
- Á...!aaa! Đừng mà, đau quá! Van xin anh dừng lại đi! Tôi không chịu nổi nữa!
Mặc cho cô hết lần này tới lần khác van xin, Hoắc Kiến Trương vẫn tỉnh bơ, cứ thế ôm Túc Kỳ mà điên cuồng chiếm hữu.
- Sao...!sao vậy? Mới năm mươi phút thôi, cố chịu thêm tí nữa!
Mật ngọt phía dưới sớm bị hút sạch, lúc này đây, Túc Kỳ chỉ tồn tại duy nhất cảm giác đau rát đến thừa sống thiếu chết.
Khắp nơi trên da thịt cô đều ửng đỏ, chi chít những dấu răng cuồng bạo, đã không còn sức mà kêu gào nữa.
- Chết tiệt! Aaaaaa!!!
Hoắc Kiến Trường chửi thề, mồ hôi nhễ nhại, bắt đầu đi nước rút kịch liệt bên trong.
- Đau...!đau quá! Ừm!
Túc Kỳ thì thào rên rỉ, hai mắt mờ đi, cảm thấy người đàn ông kia đang tấn công rất gấp gáp, ngay sau đó thắt lưng co giật mạnh, bên trong của cô lập tức bị một luồng chất lỏng ấm nóng xâm lấn.
Túc Kỳ vì đau mà ngất đi.
Trong khi tiềm thức rơi vào trạng thái hôn mê, cô vẫn nhớ được hình ảnh Hoắc Kiến Trương tháo xích sắt, bế cô đưa trở lại phòng ngủ.
Cứ ngỡ mọi chuyện đã dừng lại, nhưng Hoắc Kiến Trương lần này quả thực nổi điên.
Nhận thấy Túc Kỳ đã tỉnh, anh lại trèo lên người cô một lần nữa, đem hai chân Túc Kỳ tách rộng ra.
Cô kinh hãi chống cự yếu ớt, dùng tay ngắn anh lại:
- Tôi xin anh! Quả thực tôi không chịu nổi!
Cô sẽ chết mất.
- Hừ! Tôi đã nói, chúng ta sẽ dành toàn bộ khoảng thời gian này để mang thai con! Em nên ngoan ngoãn mà nằm im cho tôi!
Hoắc Kiến Trương nghiến răng, trừng mắt cảnh cáo.
Cùng với đó, vật khủng bố kia lại tiếp tục hung hăng thúc sâu vào trong cô lần nữa.