Tiếng máu nhỏ giọt rơi xuống từ phía bên vai nơi mà Vĩnh An vô tình bị kiếm chém trúng, tầm nhìn của cậu lúc này đang mờ dần đi. Đã trôi qua được khoảng 1 khắc sau khi Vĩnh An may mắn trốn thoát khỏi lũ thích khách nhờ sự xuất hiện bất ngờ của Tu La Huyết Xà, tuy nhiên vấn đề bây giờ mà cậu phải đối mặt chính là bản thân sắp ngất đi vì mất máu quá nhiều.
-Grừ - v·út.
-Á !
Một thân ảnh lướt qua Vĩnh An và lập tức để lại một vết cắt trên hông khiến cậu nhanh chóng ngã nhào xuống đất mà từ từ quay lại hướng cặp mắt vào thứ đã t·ấn c·ông mình. Trước mắt cậu, bóng dáng của 1 con cẩu to lớn dần hiện rõ: đôi mắt màu xanh lục của nó ánh lên vẻ u ám, khắp thân hình loài yêu thú này bao phủ bởi màu đen và bộc phát ra khí tức vô cùng quỷ dị.
-C·hết tiệt, lại gặp phải yêu thú rồi
Vĩnh An thở dốc mà đưa tay lên che lấy miệng v·ết t·hương, hai mắt cậu ong lên và tầm nhìn lại lần nữa trở nên mơ màng.
-Grừ - Gâu
-
Thân ảnh hắc cẩu nhanh chóng lao về phía Vĩnh An mà nhe hàm răng sắc lạnh ra chực chờ kết liễu cậu, Vĩnh An ngay lúc này chỉ có thể đứng im mà đón nhận c·ái c·hết.
-Yêu vật ở đâu lại dám hại đến phàm nhân ? Xem kiếm của ta !
Lời nói vừa dứt thì 1 thanh kiếm phóng thẳng về phía đầu hắc cẩu mà công kích. Bất ngờ ăn một cú hiểm, hắc cẩu không hề kịp phòng bị mà nhanh chóng bị thanh kiếm đâm xuyên qua đầu, máu của nó bắn tung tóe khắp nơi. Vĩnh An lúc này đã không thể cầm cự được nữa, tầm nhìn của cậu mờ dần đi và những gì cậu thấy trước lúc ý thức biến mất chính là bóng dáng 1 người đang từ từ tiến lại phía mình.
-Này ! Tên nhà ngươi không sao chứ ? NÀY !
Thân ảnh một mỹ nữ tuyệt đẹp bước tới bên cạnh Vĩnh An, thân thể cô hoàn hảo không một vết xước: đôi mắt to tròn quyến rũ, hàng mi cong dài, đôi môi trái tim gọn nhỏ cộng với làn da trắng hồng làm gương mặt vốn đã xinh của cô còn trở nên nổi bật hơn. Mái tóc đen tuyền dài mượt cột lên gọn gàng xõa ngang lưng, thân cô mang một phục trang màu trắng nhẹ, càng tôn thêm vẻ đẹp mĩ miều của nữ nhân này.
-Bạch Như Nguyệt ! Muội đi từ từ thôi !
Một thân ảnh nam nhân khó nhọc đuổi theo đến bên cạnh người con gái vừa cứu lấy Vĩnh An. Vẻ ngoài của tên này cũng không hề kém cạnh nữ nhân này: Mái tóc hắn rực đỏ và đôi mắt hơi lạnh lùng, ngũ quan hoàn hảo không tì vết. Thân thể hắn cũng khá cường tráng và mang cùng loại phục trang với nữ nhân kia, chỉ khác là màu đỏ. Sau khi đuổi kịp muội muội của mình, hắn mởi thở dốc mà nhìn vào dáng hình tên nam nhân đang b·ị t·hương nằm b·ất t·ỉnh trước mặt rồi lên tiếng hỏi.
-Tên tiểu tử này là ai đây ? Phàm nhân mà lại dám to gan bước vào lãnh địa Yêu Minh Sâm Lâm này ?
-Muội không biết, nhưng việc cấp bách vẫn nên là cứu người trước. Huynh phụ ta đỡ hắn dậy đi
Như Nguyệt nhìn vào ca ca của cô lên tiếng, mà hắn cũng gật đầu mà chực cúi xuống đỡ lấy thân thể Vĩnh An dậy. Bất chợt Như Nguyệt để ý thấy có một vật gì sáng loáng lao thẳng đến phía ca ca cô đang đi đến, chính xác là nhằm vào thân thể Vĩnh An trên mặt đất. Cô hốt hoảng lên tiếng cảnh cáo ca ca
-Bạch Hiểu Minh ! Huynh mau né đi !
-Keng !
Tiếng binh sắt thép va vào nhau, Hiểu Minh đã rút lấy thanh kiếm đeo bên hông ra mà đỡ lại lưỡi kiếm vừa bay thẳng về phía này, khiến nó lệch hướng lao thẳng vào một thân cây gần đó mà găm thẳm vào.
-Các hạ là ai ? Vì cớ gì mà lại nhắm vào chúng ta ?
Như Nguyệt hướng ánh mắt tức giận của cô vào hướng thanh kiếm phóng ra mà lên tiếng chất vấn.
-Mục tiêu của bọn ta không phải là 2 ngươi, thức thời thì để lại thằng tiểu tử đó rồi cút đi, chúng ta sẽ không tính toán.
Giọng nói của 1 trong 3 tên thích khách còn lại vang lên, hắn đang bước về phía Hiểu Minh và Như Nguyệt đang đứng trong khi Vĩnh An vẫn đang hôn mê mà không biết gì về tình hình hiện tại.
-Một tên Luyện Khí Cửu Trọng mà cũng dám lên mặt như vậy à ?
Hiểu Minh cười lớn mà hướng giọng nói của anh vào tên mặc đồ đen thần thần bí bí đang rảo bước về phía này.
-Ồ ? ta có nói là có mình ta à ?
Tên thích khách nhếch môi sau lớp khẩu trang, lập tức thêm 2 thân ảnh nữa xuất hiện với bộ đồ đen y như tên vừa lên tiếng.
-Hai tên Luyện Khí Đỉnh Phong, một tên Luyện Khí Cửu Trọng. Vậy ta liền giao tên yếu hơn cho muội nhé, 2 tên này ta muốn chắc rồi
Hiểu Minh buông ra một tràn cười sảng khoái mà nói với muội muội mình, sau đó liền lập tức vận kiếm khí mà lao vào 2 tên Luyện Khí Đỉnh Phong mà công kích. Nụ cười Của Hiển Minh lộ rõ trên môi
-Aizzzz ! Huynh ấy lại phấn khích nữa rồi. Mà kệ đi, dù sao thì cũng mấy khi được thoải mái giao đấu ở nơi hoang vu này. Rồi bây giờ thì, đối thủ của ta sẽ là ngươi nhỉ ?
Như Nguyệt thở dài rồi hướng ánh mắt của cô về phía tên còn lại, lập tức khí tức tu vi của cô liền bạo phát và thanh kiếm đã nắm sẵn trên tay.
-T-Trúc Cơ !? Nữ nhân trẻ tuổi này lại là Trúc Cơ cảnh ư !!??
Tên thích khách có tu vi yếu nhất trong đám 3 tên còn lại may mắn sống sót trước Tu La Huyết Xà hoảng sợ lên tiếng, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy và thanh kiếm trong tay cũng từ từ rung lắc theo từng nhịp của hắn.
-Hahaha ! Chưa kịp chiến đã hàng à ? Thích khách gì mà lại s·ợ c·hết thế ?
Như Nguyệt cười lớn và rồi cũng như Hiểu Minh, kiếm khí của cô lập tức được vận ra và hướng phía tên thích khách chực công kích. Tên kia lúc này mới cố gắng bình tĩnh, hắn liều mạng vận kiếm khí lên thanh kiếm đang cầm để chống đỡ đòn của Như Nguyệt. Tuy nhiên thì kết quả đã sớm ngả ngũ, lưỡi kiếm bọc kiếm khí của Như Nguyệt nhẹ nhàng cắt đôi kiếm khí yếu ớt của tên thích khách mà chém thẳng 1 đường chéo từ vai hắn xuống.
-Á !!!!
Thân hình tên thích khách đổ gục xuống trước mặt Như Nguyệt, máu tươi chảy ra từ nhát chém của cô.
-Tch.. Yếu như vậy cũng đòi làm thích khách ? Ngươi tính đi lùa gà à ?
Như Nguyệt dè bỉu lên tiếng, sau đó nhìn về hướng ca ca của mình mà vội lên tiếng.
-Này Hiểu Minh ! Huynh tính chơi đùa đến lúc nào nữa vậy ? Chúng ta vẫn còn mục tiêu ưu tiên cần phải cứu đó.
-Hả ? À ta biết rồi, muội chờ ta một lát!
Hiểu Minh phía bên này thì nãy giờ đang đùa giỡn với cả 2 tên thích khách còn lại. Bản thân cậu cũng là một Trúc Cơ kỳ tu sĩ, hơn nữa tu vi lại cao hơn 3 tầng so với muội muội của cậu nên vì thế việc đồng thời đối chiến với 2 tên kiến Luyện Khí Đỉnh Phong chỉ như đang chơi đùa với thú cưng. Mà phía 2 tên thích khách, từ khi Hiểu Min bắt đầu xông vào đến giờ đều luôn liều mạng bung ra hết thực lực nhằm chặn từng đường kiếm quyết mà Hiểu Minh chém xuống; Cả 2 tên bây giờ đang rơi vào thế hạ phong và chỉ như ngọn lửa chập chờn sắp tắt.
-Ta cảm thấy chán rồi đấy.
Hiểu Minh giơ tay che miệng ngáp 1 cái rồi nhanh chóng vận chân nguyên vào kiếm rồi nhẹ nhàng tiễn cả 2 tên thích khách về chầu trời với 1 nhát chém. Thân hình của cả 2 tên kia ngã xuống đất, đầu đứt lìa và máu bắt đầu chảy ra từ nơi vét chém. Hiểu Minh sau đấy cùng muội muội mình đi về phía Vĩnh An mà bắt đầu thăm dò tình hình của cậu.
-Hừm..... không có chân khí, cơ thể cũng chưa từ có dấu hiệu tu luyện qua. Chắc chắn hắn chỉ là một phàm nhân.
Như Nguyệt lên tiếng sau khi ấn vào mạch trên tay của Vĩnh An rồi truyền khí thăm dò.
-Quái lạ một thên phàm nhân thì làm gì chọc đến lũ Luyện Khí tu sĩ thế nhỉ ? Chán sống hay sao ?
-Huynh thôi đi ! Bị ngốc à ? Có chán sống cũng không đến mức chọc phải tu sĩ chứ, hơn thế nữa trên vai hắn lại có v·ết t·hương và cơ thể có dấu hiệu mệt mỏi, e là b·ị t·ruy s·át
Như Nguyệt mắng Hiểu Minh sau khi nghe thấy câu hỏi ngu ngốc của anh ấy, cái tên suốt ngày chỉ biết đến đánh nhau như ca ca của cô thì làm gì biết đường mà suy với chả tính.
-Ồ, suy đoán tốt thật, quả nhiên là muội muội của ta !
Hiểu Minh phát ra một tràng cười sảng khoái, trong khi Như Nguyệt chỉ có thể ôm trán mà thở dài về cái tên ca ca ngáo ngơ này của cô.
-Thôi được rồi, huynh nhanh giúp muội đưa cậu ta về biệt phủ của huynh đi. Chúng ta sẽ hỏi chi tiết lí do sau khi cậu ta tỉnh dậy, việc cấp bách bây giờ vẫn là cứu người.
-Ừ, muội nói đúng. Nhưng mà kể ra cũng may mắn cho hắn, gặp phải Hắc Linh Cẩu mà vẫn có thể sống sót đến lúc chúng ta phát hiện. Tên này e là vận số khá tốt đấy.
Hiểu Minh lên tiếng cảm thán mà rồi đỡ cơ thể b·ất t·ỉnh của Vĩnh An lên rồi từ từ dìu cậu ấy đi theo Như Nguyệt. Cả 3 bóng người dần đần đi ra khỏi hướng Yêu Minh Sâm Lâm mà hướng về phía Thiên Viên Hoàng Triều. Sau khoảng nửa canh giờ khi 3 người rời đi, tên thủ lĩnh lúc này mới đuổi đến đây, hắn ta vốn nghĩ lũ thuộc hạ sẽ sơm hoàn thành mục tiêu dễ dàng rồi mang Vĩnh An quay trở lại. Thế mà không ngờ, 5 tên thuộc hạ của mình lại toàn bộ bị diệt sát, hơn thế nữa thì trên cơ thể của 3 tên cuối cùng lại có dấu vết của chân nguyên.
-Phiền phức thật, đụng phải Trúc Cơ tu sĩ à ? Mong là bọn nó không chọc đến người của thế lực lớn, nếu không có mười cái mạng của ta cũng không đủ để đền tội.
Dứt lời tên thủ lĩnh liền nhanh chóng phóng ra khởi Yêu Minh Sâm Lâm và hướng về nơi ở của tên tà tu để nhanh chóng báo lại tin dữ.