Nhà ga xe lửa lúc chiều tà vẫn náo nhiệt, người đến người đi, khách du lịch tấp nập. Nơi đây có lẽ là nơi chứa đựng nhiều nỗi buồn chia ly nhất, nhưng đã chứng kiến quá nhiều cuộc chia tay, dù có tình cảm cũng đã chai sạn.
Nghề cò mồi vẫn còn tồn tại, họ tụ tập thành từng nhóm gần cửa ra ga, đợi hành khách ra ga rồi ùa lên. Chỉ là trong đó không còn gương mặt quen thuộc nào nữa. Những đối thủ trước đây đã biến mất, giống như Tần Kiến không nhớ họ, họ cũng không còn nhớ đến cậu bé gầy gò ngày trước nữa.
Tần Kiến, Phương Phi, Lưu Tường, ba người đi vòng ra phía sau nhà ga chui vào một con hẻm nhỏ. Hai bên hẻm là những cửa hàng nhỏ bán đủ thứ. Từ đồ rẻ tiền một hai tệ đến điện thoại, máy tính cũ, từ đĩa sứ Thanh Hoa gia truyền đến thuốc bắc chữa bách bệnh, ở đây đều có thể tìm thấy.
Có lẽ bên cạnh nhà ga của mỗi thành phố đều có một nơi như vậy. Phát triển từ những năm 70, 80, hưng thịnh vào những năm giao thoa thế kỷ, rồi suy tàn vào bất kỳ năm nào sau đó. Khi thành phố chỉnh trang môi trường trước nhà ga, những người buôn bán này tự động tập trung ở khu vực không quá xa cũng không quá gần nhà ga, vẫn tiếp tục buôn bán nhỏ để kiếm sống qua ngày.
Trong hẻm cũng có một số quán ăn nhỏ, ba người Tần Kiến ghé vào một quán. Đây là địa điểm quen thuộc của ba người. Trước đây khi làm cò mồi ở trước nhà ga, nếu ngày nào làm ăn tốt, thu nhập cao, cả đám sẽ đến đây ăn một bữa thịnh soạn. Lòng bò to bản vừa dai vừa giòn, trộn với sốt mè, thơm đến mức ngây ngất.
Gọi món xong, Phương Phi huých khuỷu tay vào Tần Kiến, hạ giọng nói: "Cậu nhìn đối diện kìa."
Cửa sổ mở toang, ánh mắt không bị che khuất nhìn sang phía đối diện đường. Đó là một hiệu thuốc nhỏ, giữa con phố lộn xộn nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng đến mức nổi bật.
Trước cửa hiệu thuốc có một người phụ nữ đang ngồi mặc bộ đồng phục y tá màu trắng, tay cầm một tờ rơi nhiều màu sắc, nhẹ nhàng phe phẩy trong gió chiều.
Là Thẩm Bình. Tần Kiến nhận ra ngay.
Khuôn mặt người phụ nữ không thay đổi nhiều, chỉ hơi béo lên một chút, không còn gầy gò như lá khô nữa. Mái tóc dài khô xơ cũng được cắt ngắn ngang tai, một bên được vén gọn gàng sau tai, toát lên vẻ cứng nhắc. Khuôn mặt vốn nhiều u sầu giãn ra, thỉnh thoảng lại chào hỏi những người quen đi ngang qua, mỉm cười, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ hiền lành.
Tần Kiến thu hồi ánh mắt, bẻ đôi đũa dùng một lần, chà xát hai chiếc đũa vào nhau để loại bỏ những mảnh gỗ nhỏ: "Cậu nói chị ta làm sao?"
"Ngoại tình." Lần này là Lưu Tường thò cổ ra nói nhỏ. Cậu ta liếc nhìn xung quanh, cúi người xuống, che miệng lại: "Tình nhân của chị ta cũng ở trên con phố này, mùa đông bán kẹo hồ lô, mùa hè bán kem đá bào. Quầy hàng ngay bên cạnh hiệu thuốc."
"Cậu nhìn kìa, ở đó."
Tần Kiến lại ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng cằm Lưu Tường chỉ. Cậu thấy một người đàn ông trông gần bốn mươi tuổi đang cúi người ngồi sau chiếc xe ba bánh, trên xe có một tấm kính, dán ba hai chữ "kem đá bào" bằng băng dính đỏ.
Xe và tấm kính không mới nhưng rất sạch sẽ, quần áo của người đàn ông cũng sạch sẽ gọn gàng. Chỉ là trên khuôn mặt anh ta mang vẻ phong trần, những nếp nhăn trên làn da rám nắng đủ để người ta tin rằng anh ta đã vất vả nửa đời người.
Tần Kiến không ngờ lại là một người như vậy. Cậu thậm chí còn cảm thấy Phương Phi và Lưu Tường đang kể chuyện hoang đường. Có người phụ nữ nào lại bỏ rơi một người đàn ông đẹp trai, dịu dàng, tốt bụng như Tống Thành Nam để chọn một ông già trông nhu nhược và vô dụng như vậy?
"Có nhầm không vậy?" Tần Kiến thản nhiên nói.
"Sao mà nhầm được? Đây gần như là bí mật công khai trên con phố này rồi." Phương Phi phẫn nộ nói, "Năm ngoái, vào dịp lễ hội băng tuyết, thành phố cần rất nhiều cảnh sát để duy trì trật tự nên đã điều động nhân viên từ các đồn cảnh sát, chủ nhiệm Tống được cử đến phụ trách khu vực này. Anh ấy rất có uy tín ở đây, mọi người đều nể phục anh ấy. Lúc đó bà chị này bị thương ở eo, không thể làm ruộng ở quê nữa, hiệu thuốc này lại đang thiếu người trông coi, chủ nhiệm Tống mới tìm việc này cho chị ta. Ai ngờ, chị ta lại dan díu với người đàn ông bán hàng rong trước cửa! Hai~, người trên phố này ai mà không mắng vợ của cảnh sát Tống là đồ không có lương tâm! Cảnh sát Tống tốt số nhưng không có vợ tốt, bị loại đàn bà đó làm nhục!"
Nồi lòng bò đầy ắp nóng hổi, Tần Kiến im lặng nhìn nước dùng sôi sùng sục. Lưu Tường ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa xuýt xoa.
"Cậu... không có gì muốn nói sao?" Phương Phi khó hiểu hỏi.
"Nói gì?" Tần Kiến cầm đũa gắp một miếng lòng bò cho mình, "Cậu muốn nghe tôi nói gì?"
"Không phải, cậu không tức giận sao? Đó là chủ nhiệm Tống đấy, người cậu từng nâng niu như bảo bối."
Miếng lòng bò dày cộp được nhúng qua nhúng lại trong sốt mè, Tần Kiến gắp lên cho vào miệng nhai, nuốt xong cậu đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng: "Lòng bò này nhìn thì giống như trước đây, nhưng ăn vào miệng lại không còn vị như trước nữa, xem ra cái gì cũng sẽ thay đổi."
Lưu Tường ngẩng đầu lên khỏi bát, miệng vẫn còn đầy thức ăn, khó hiểu hỏi: "Không có đâu, tôi thấy vẫn giống nhau mà."
"Im miệng đi Mập Ú!" Phương Phi mắng.
......
Ăn xong, ba người tự về nhà, Tần Kiến về ký túc xá của đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát không lớn, đi qua hành lang văn phòng là đến ký túc xá nhân viên. Tần Kiến lịch sự chào bác bảo vệ, giày thể thao giẫm trên mặt đất không phát ra tiếng động, nhưng vẫn bị người ta gọi lại.
"Tần Kiến." Tống Thành Nam thò đầu ra từ văn phòng lớn, "Đợi chút."
Anh lại rụt đầu vào, dường như đang dặn dò gì đó với người bên trong. Tần Kiến dựa vào tường xem điện thoại, không lâu sau đã thấy Tống Thành Nam đi ra.
Tống Thành Nam cảm thấy mình và Tần Kiến lại xa cách hơn một chút, cậu thậm chí còn không thèm nói móc anh nữa.
"Ngày mai cuối tuần, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé. Ở nhà anh được không, anh nấu cơm, mấy năm nay tay nghề của anh cũng tiến bộ rồi, để anh trổ tài cho em thấy."
Đêm xuống, hành lang tối om, đèn điện ở đầu kia hành lang vẫn đang làm nhiệm vụ, nhưng ở đầu này lại tạo thành một vùng bóng tối không thể xua tan. Đồn cảnh sát làm việc thâu đêm suốt sáng đã là chuyện thường tình. Trong văn phòng có rất nhiều người đang làm thêm giờ, tiếng nói chuyện từ xa vọng lại, hòa vào ánh đèn gần đó và màn đêm xa xăm, rồi dần dần biến mất. Giống như một bài hát cũ của những năm 80, giai điệu du dương nhưng cũng dần dần bị quên lãng.
Rõ ràng, đây không phải là đêm đẹp trời của Tần Kiến và Tống Thành Nam. Thanh niên nheo đôi mắt dài lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tống Thành Nam, rồi cười khẩy: "Chủ nhiệm Tống, anh còn nhớ câu anh từng nói với tôi không?"
"Câu gì?"
"Đừng bao giờ khuất phục trước cuộc sống." Thanh niên cất điện thoại, đứng thẳng dậy, nở nụ cười trên mặt, "Nhưng anh mới là người nhu nhược nhất."
"Ngày mai tôi không rảnh, không tiếp anh được."
Bóng dáng chàng trai trẻ chìm vào bóng tối, đêm nay quả thực không phải đêm đẹp trời.