Khi ở trong mối quan hệ hẹn hò, Thẩm Chi Hành rất biết cách thả thính, đôi lúc nói chuyện lưu manh khiến Chu Phù không đỡ nổi.
Trước ngày Quốc khánh, Thẩm Chi Hành đi công tác tại thành phố B. Còn Chu Phù cùng Vu Thi Hòa tham gia hoạt động của xã đoàn.
Hai người bọn cô vui vẻ dính lấy nhau như hình với bóng, lâu lâu Lâm Chân sẽ tham gia cùng.
Đến thời gian nghỉ lễ, Vu Thi Hòa sẽ trở về nhà thăm gia đình, còn Chu Phù là người nơi đây, đối với việc nghỉ lễ không thấy đặc biệt chút nào.
Tuy nhiên, một tuần chưa gặp Thẩm Chi Hành, trong lòng ngập tràn nhớ nhung, cô phải mau chóng về Thẩm gia đợi anh.
Ông nội Thẩm thấy Chu Phù về nhà, tâm trạng tốt lên không ít, tỉ mỉ hỏi thăm cuộc sống đại học của cô.
Ở trước mặt ông nội, Chu Phù cực kỳ ngoan ngoãn, cô ngồi thẳng lưng, chia sẻ cuộc sống phong phú sau khi bước chân vào cánh cửa đại học nhưng không dám tiết lộ chuyện giữa mình và Thẩm Chi Hành.
Ánh mặt trời đỏ ửng một vùng trời, Chu Phù ngồi nói chuyện với ông nội Thẩm đến tận chiều tối.
Ngô Thu Trúc thấy khung cảnh này, trong lòng ấm áp. May mà lúc trước họ quyết định đón đứa nhỏ này về nhà. Người ngoài nhìn vào có thể thấy Thẩm gia giúp đỡ Chu Phù nhưng thật ra Chu Phù mới là người giúp đỡ gia đình họ.
Bà mang đĩa dưa hấu đã cắt sắn đến, tươi cười thân thiết, “Tiểu Phù vẫn luôn biết cách khiến ông nội vui vẻ. Nếu con không tới, ông nội sẽ không vui đến vậy.”
Thấy Ngô Thu Trúc, Chu Phù hơi chột dạ bởi cô đã bám dính lấy đứa con trai xuất sắc của bà.
Cô nhận lấy dưa hấu, cắn một miếng, ngọt ngào nói, “Dì Ngô, dưa hấu ngọt thật đó.”
Ngô Thu Trúc bật cười, khen cô dẻo miệng, giọng nói của bà tràn đầy ý tứ chiều chuộng.
“Chi Hành khi nào trở về?” Ông nội thẩm hỏi Ngô Thu Trúc, “Lâu lắm rồi không thấy nó, không biết có phải nó bận rộn yêu đương nên quên mất đường về.”
“Thằng bé sắp 30 tuổi, nên lập gia đình rồi.” Ngô Thu Trúc tiếp lời.
Chu Phù đối với vấn đề này không dám nói gì, cô yên lặng ngồi ăn dưa hấu, tránh việc tự bản thân phanh phui sự thât.
Đến tối, Thẩm Chi Hành gọi video cho tới, Chu Phù vui vẻ lăn lộn trên giường, “Có phải anh đang ở sân bay?”
Thẩm Chi Hành nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn.
“Nhớ em nên phải mau chóng trở về.” Thẩm Chi Hành không ngại biểu đạt tình cảm.
Mặt Chu Phù đỏ ửng, dưới ánh đèn phòng ngủ, làn da cô sáng lên không còn dấu vết cháy nắng. Chu Phù cũng nhớ anh, cô nắm góc chăn, nhỏ giọng nói, “Em cũng nhớ anh, đêm nay em chờ anh.”
Khoảng rạng sáng Thẩm Chi Hành mới có thể trở về Thẩm gia, anh không muốn Chu Phù đợi lâu, “Em cứ ngủ trước đi, lúc nào về anh sẽ tới tìm em.”
“Được rồi. Mà hôm nay ông nội hỏi em, anh đã có bạn gái chưa?”
Thẩm Chi Hành nhướn mày, Chu Phù thấy bộ dạng này của anh quá đáng yêu. “Em trả lời ông thế nào?”
“Em không nói gì, chỉ có mẹ anh nói rằng anh nên lập gia đình. Có phải mọi người định tìm vợ cho anh không?”
Chu Phù chau mày, nghiêm túc suy nghĩ câu nói của Ngô Thu Trúc lúc trước. Nếu dì Ngô thật sự tìm đối tượng cho anh, cô nên làm cách nào để phá hư buổi xem mắt đây?
Ai ngờ người trong cuộc là Thẩm Chi Hành lại vui vẻ, bật cười, “Ghen à? Vợ anh chẳng phải là em sao? Em thấy anh nói có đúng không?”