Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 24: Bại lộ



Suốt kỳ nghỉ bảy ngày, Chu Phù và Thẩm Chi Hành đều ở cạnh nhau. Lúc nào cũng quấn quýt nhưng Ngô Thu Trúc lại chẳng phát hiện ra điểm gì bất thường.

Ban đầu bà chỉ thấy rằng Chu Phù quá ỷ lại vào Thẩm Chi Hành, con bé coi Thẩm Chi Hành như anh trai thân thiết. Nhưng khi Ngô Thu Trúc đưa ông nội Thẩm ra ngoài thăm bạn trở về, lúc ăn cơm thấy cử chỉ của hai đứa bình thường tuy nhiên ánh mắt lại hơi bất thường.

Ông nội Thẩm kể cho mọi người nghe những điều thú vị trong chuyến đi vừa rồi, còn hy vọng Chu Phù có thời gian thì đi tham quan nhiều nơi.

Chu Phù ngoan ngoãn cùng ông nội nói chuyện, đôi lúc sẽ nhìn lén Thẩm Chi Hành. Mà anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước lên nhìn lại. Ánh mắt chạm nhau, hai người cùng bật cười.

Vốn dĩ đây chỉ là hình ảnh bữa cơm bình thường nhưng Ngô Thu Trúc lại cảm thấy khác lạ. Chu Phù gắp mấy món ăn không hợp khẩu vị sang bát Thẩm Chi Hành, anh không từ chối mà tự nhiên nhận lấy. Cách hai đứa trẻ nhìn nhau giống như một đôi tình nhân trẻ.

Thẩm Chi Hành trước giờ là người có suy nghĩ chín chắn, hơn nữa quan hệ anh em giữa hai đứa cực kỳ tốt nên Ngô Thu Trúc chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề kia.

Ngày nghỉ Quốc Khánh, cách thức hai đứa ở chung với nhau ngày một giống những đôi yêu nhau trẻ tuổi đang trong giai đoạn nồng cháy.

Ngô Thu Trúc lo lắng không thôi, bà cố tình nói, “Chi Hành, con cũng có tuổi rồi. Ông nội con hôm qua nói với mẹ rằng sẽ giới thiệu cho con một người đấy.”

Bà vừa nói vừa chú ý phản ứng của Chu Phù, con bé siết nhẹ chiếc đũa trên tay, vốn đang định gắp đồ ăn nhưng tay lại dừng vài nhịp sau đó cúi đầu nhìn bát cơm.

Mọi hành động của Chu Phù đều được ánh mắt Ngô Thu Trúc nhìn thấy, bà nheo mắt giật mình. Hóa ra hai đứa trẻ đã ở sau lưng mà âm thầm quen nhau.

“Đúng thế, con đã có sự nghiệp rồi thì nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Hiện tại có thầm mến cô bé nào chưa?”

Thẩm Chi Hành nhìn ông nội, anh dường như đoán được ý nghĩa câu nói của mẹ. Có lẽ mẹ đã phát hiện ra quan hệ giữa anh và Chu Phù.

Thẩm Chi Hành bình tĩnh nói, “Ông nội, thật ra con có bạn gái rồi.”

Chu Phù bất ngờ trước câu trả lời của anh, mắt cô mở to nhìn Thẩm Chi Hành, đầu hơi lắc.

“Hiện tại chưa thể dẫn về ra mắt mọi người, đợi thêm một khoảng thời gian nữa con sẽ đưa cô ấy về nhà.”

Ông nội Thẩm không hề cảm nhận được cơn sóng ngầm trên bàn ăn. Ông cẩn thận dò hỏi điều kiện kinh tế, gia đình, công việc của bạn gái giấu mặt kia.

Thẩm Chi Hành trả lời qua loa còn Chu Phù càng nghe càng cảm thấy khổ sở. Cô hiểu ông nội, ông sẽ không chấp nhận điều này.

Sau khi kết thúc bữa cơm, Ngô Thu Trúc dặn Chu Phù về phòng nghỉ ngơi sau đó gọi Thẩm Chi Hành đến phòng sách. Chu Phù không phải đứa ngốc, từ nhỏ cô đã nhạy cảm với mọi thứ. Hơn nữa cô ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên đã sớm hình thành năng lực quan sát sắc mặt.

Bầu không khí ăn cơm hôm nay cực kỳ lạ lùng, Ngô Thu Trúc không hay nói giống như bình thường.

Nhớ về khoảng thời gian học cấp ba, nếu bữa cơm có Ngô Thu Trúc, chắc chắn bà sẽ nhắc đến vấn đề chính trị hoặc quan tâm hỏi han đến vấn đề học tập sinh hoạt của Chu Phù.

Cô luôn biết ơn cách đối xử coi mình như con gái của Ngô Thu Trúc, cô sợ bản thân sẽ làm tổn thương bà.

Trong phòng sách, Ngô Thu Trúc im lặng không nói, bà nhìn Thẩm Chi Hành. Mãi về sau mới nghẹn ngào lên tiếng, “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.