Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 32: Muốn ăn em



Tắm rửa xong, Chu Phù thoải mái hơn, cơ thể nhẹ nhàng đi nhiều. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Chu Phù theo quán tình nhìn về hướng cửa còn Thẩm Chi Hành lại dùng chăn che đi cơ thể trần trụi của cô tiện thể che luôn mắt cô.

“Anh che em làm gì?” Chu Phù bĩu môi.

“Người ta đến đưa cơm, em không cần nhìn.” Thẩm Chi Hành khoác chiếc áo tắm màu trắng lên, đi ra mở cửa.

Nhân viên đưa cơm cho Thẩm Chi Hành, “Đây là cơm của anh, mong anh sẽ đánh giá tốt cho tôi. Xin cảm ơn nhiều.”

Chu Phù đột nhiên muốn trêu Thẩm Chi Hành, cô dùng chất giọng nhõng nhẽo nói, “Làm em sợ chết, em tưởng người đến là vợ anh.”

Anh trai đưa cơm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, ánh mắt bất ngờ. Đối phương rõ ràng giống như người đứng đắn có học thức thế mà lại …

Thẩm Chi Hành xấu hổ cười, trầm ổn giải thích, “Bà xã của tôi hơi ham chơi.” Anh trai kìa cười giống như nói với anh rằng, “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Chu Phù thấy sắc mặt anh hơi tối, cô không khống chế được cười thành tiếng, “Thẩm Chi Hành, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.”

Thẩm Chi Hành mở hộp cơm ra, vẫy tay với Chu Phù, giọng điều vừa bắt đắc dĩ vừa chiều chuộng, “Đến đây ăn tối, thể lực tiêu hao nhiều nên phải bồi bổ sức khỏe thật tốt.”

Hai chân Chu Phù vẫn ê ẩm, cô đi chân trần đến, bắp đùi hơi run, chưa kịp ngồi xuống đã có một bàn tay giữ lấy eo.

Cô thuận thế ngồi lên đùi anh, sợ ngã nên ôm cổ Thẩm Chi Hành, “Anh làm gì đó, đột nhiên ôm khiến em sợ muốn chết.”

“Phải mau chóng ‘làm’ trước khi bà xã của anh về nhà. Nếu không phải đợi rất lâu mới được quấn quýt thế này đấy, liệu bé cưng hư hỏng có chờ được không?”

Thẩm Chi Hành nghiêm túc cúi đầu nhấm nháp xương quai xanh của Chu Phù sau đó di chuyển đều hai bầu ngực mềm mại.

Anh vươn đầu lưỡi khiêu khích một vòng rồi mới nặng nề mút vào, làn da trắng sáng của Chu Phù nhanh chóng hiện lên vết dâu tây đo đỏ.

Chu Phù ngồi trên đùi anh, ngực bị anh quấy phá, cơ thể bắt đầu có phản ứng, quần lót ướt và bụng đói kêu lên.

Thẩm Chi Hành thấp giọng cười, “Chúng ta ăn cơm trước sau đó yêu đương vụng trộm sau nhé? Bà xã của anh sẽ không trở về ngay đâu.”

Chu Phù muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cô chỉ trêu anh một tý vậy mà anh nhắc đi nhắc lại, “Tại sao anh lại thù dai vậy?”

Con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô chăm chú, Chu Phù bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, “Anh nhìn em làm gì?”

“Muốn ăn em.” Biểu cảm hiện tại của anh cứ như con thú đang săn mồi.

Chu Phù ngồi trong lòng anh ăn cơm, Thẩm Chi Hành quả là người không biết xấu hổ. Vốn dĩ Chu Phù muốn ngồi xuống ghế nhưng anh không chịu, đòi ôm cô.

Đèn khách sạn thuộc tông màu ấm, từ trên trần nhà chiếu xuống càng làm cho bầu không khí thêm ấm áp ái muội.

Sau khi Chu Phù ăn no, Thẩm Chi Hành dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi mới dẫn Chu Phù đi dạo đểthức ăn dễ tiêu.

Thẩm Chi Hành nắm lấy tay cô, Chu Phù nhìn bóng hai người sát gần nhau, cô cảm thấy ấm áp vô cùng mặc dù gió bên ngoài thổi lành lạnh.

Thẩm Chi Hành ôm eo Chu Phù, nghiêm túc nói, “Chu Phù, chúng ta làm lành được không? Hơn hai tháng qua, mỗi ngày anh đều nghĩ về em, anh không ngờ rằng bản thân anh lại yêu em đến vậy.”

“Anh nghĩ rằng nếu sau này chúng ta không ở bên nhau, anh sẽ lựa chọn cách sống cô đơn suốt quãng đời còn lại. Yêu em, anh không quan tâm đến những thứ khác nữa.” Giọng anh quẩn quanh tai cô, từng câu từng chữ khiến Chu Phù cảm động.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.