Chu Phù chăm chú nhìn lên sân khấu, mọi người ở dưới khán đài đều rì rầm nói nhỏ, thảo luận, âm thanh ngày một lớn.
“Không thể tin nổi, sao lại có giáo sư đẹp trai đến thế.” “Người này là giáo sư á? Trẻ quá vậy?”
Ánh mắt Chu Phù sáng lên, anh ở trên sân khấu bình tĩnh phát biểu, tốc độ nói chậm rãi, dễ nghe, cả người mặc tây trang tối màu phẳng phiu, vai rộng eo thon nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
“Chu Phù, cậu nhìn đến ngẩn người rồi?” Vu Thi Hòa nhìn sườn mặt Chu Phù, cô ấy không thể không thốt lên Chu Phù quá xinh đẹp, sườn mặt hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo mang theo chút mạnh mẽ tự lập.
Khóe mắt Chu Phù hơi khô, mới vừa rồi cô nhìn anh không chớp mắt, Thẩm Chi Hành cười mê người đến thế làm tâm can cô càng thêm lộn xộn.
Sau khi thi đại học cô luôn ở nhà kia của Thẩm Chi Hành.
Ba mẹ Thẩm phải chuyển đến nơi khác công tác, ông nội Thẩm ở lại nhà chính với sự chăm sóc của quản gia Diêu. Ngô Thư Trúc không yên tâm về Chu Phù nên bảo cô tới căn nhà của Thẩm Chi Hành.
Vào ngày cô tỏ tình, Thẩm Chi Hành mới dự hội thảo về, anh không từ chối được lời mời rượu của lãnh đạo nên men rượu quẩn quanh cơ thể.
Đồng nghiệp đưa anh về thấy cô thì yên tâm, cô gái nhỏ này đã thi xong đại học, đã lớn rồi, có thể chăm sóc cho Thẩm Chi Hành.
Chu Phù lấy khăn ấm lau mặt giúp anh mà Thẩm Chi Hành lại nắm lấy tay cô cười, “Tiểu Phù trưởng thành thật rồi, giữa em và chàng trai đưa em về nhà mấy hôm trước có phải có gì đó không?”
Tay Chu Phù khựng lại, mấy hôm trước cô đồng ý tham gia tiệc ăn mừng tốt nghiệp, lớp trưởng đã đưa cô về. Khi ấy sắc mặt Thẩm Chi Hành không tốt lắm, cô cho rằng anh bận rộn công việc nên tâm trạng đi xuống.
Nội tâm Chu Phù nhảy loạn, bất tri bất giác cô hôn lên khóe môi Thẩm Chi Hành, “Không có, em vẫn luôn thích anh.”
Một lúc sau, Thẩm Chi Hành làm như không có chuyện gì xảy ra, mà thật chất cũng chưa xảy ra chuyện gì. Mọi thứ đều do cô chủ động hôn anh, một mình tình nguyện.
Nhưng cô không biết rằng, trong nháy mắt kia Thẩm Chi Hành thiếu chút nữa không khống chế được mà ôm lấy cô. Thẩm Chi Hành không rõ cảm xúc đó là do ham muốn hay do men rượu? Hay vẫn là do anh thật sự nảy sinh cảm xúc nam nữ với cô.
Tuy nhiên đó là điều trái đạo đức, Chu Phù 16 tuổi bước chân vào Thẩm gia, anh làm như vậy không khác gì dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên. Thẩm Chi Hành cảm thấy khó chịu, nghĩ thế nào cũng không tìm được đáp án.
Lễ khai giảng nhàm chán cuối cùng đã kết thúc, bởi vì có sự xuất hiện của Thẩm Chi Hành mà bầu không khí náo nhiệt hơn. Ai nấy đều có tâm tư riêng còn Chu Phù bị Vu Thi Hòa kéo đi tìm Lương Kỳ Minh.
Lương Kỳ Minh thấy Chu Phù thì nhiệt tình chào hỏi, “Đàn em, hai người muốn cùng bọn anh đi ăn cơm không? Đã quen thuộc với trường chưa?”
“Cảm ơn ý tốt của đàn anh, bọn em định đi dạo, tiện thể mua vài món ăn vặt.” Chu Phù khéo léo từ chối.
Xung quanh Lương Kỳ Minh còn vài người bạn, bọn họ đều dùng ánh mắt ẩn ý đánh giá hai cô gái trước mặt. Vu Thi Hòa xấu hổ đến đỏ mặt, Chu Phù nhớ rằng Vu Thi Hòa nói muốn xin tài khoản wechat nên nói với Lương Kỳ Minh muốn kết bạn wechat.
Vu Thi Hòa phấn khích, “Chu Phù, anh ấy đẹp trai quá nhưng có vẻ anh ấy thích cậu.”
Chu Phù đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Thẩm Chi Hành, anh đang bị một đống sinh viên vây quanh xin wechat, trong lòng cô khó chịu vô cùng, cái người này lúc nào cũng tỏa ra sức hút.
Chu Phù trấn an Vu Thi Hòa, “Thi Hòa, mình thích người khác rồi. Nếu cậu thích đàn anh thì nên mạnh dạn theo đuổi. Anh ấy đối với mình chưa đủ hiểu biết, chưa chắc đã thật sự thích mình. Nói không chừng quen biết lâu có thể quay ra ghét nhau ấy. Hơn nữa mình với anh ấy còn chẳng phải bạn bè, cậu lo lắng vấn đề gì mà không theo đuổi?”
Theo Chu Phù cảm nhận từ trước đến giờ, người thích cô không ít nhưng tìm hiểu cô sâu hơn họ sẽ không thích cô nữa.
Tính cách cô không cởi mở, đem theo vài phần lạnh nhạt ngoại trừ thân thiết với Thẩm Chi Hành thì những người khác cô đều tỏ ra xa cách. Gần đây mới có chút quan hệ tốt với Vu Thi Hòa.
Chu Phù mong rằng Vu Thi Hòa không lấy mình làm trở ngại mà từ bỏ theo đuổi Lương Kỳ Minh.
Ban nãy Vu Thi Hòa cũng đã kết bạn wechat với Lương Kỳ Minh rồi, cô ấy quyết tâm nói, “Mình cảm thấy cậu nói có lý, suy nghĩ của cậu trưởng thành thật đó, quả thật mình không nên chùn bước.”
Chu Phù cười, không nói lời nào, cô trưởng thành ở chỗ nào?
Rõ ràng tính cách này của cô được xem là kỳ lạ, không ai có thể chịu được, Thẩm Chi Hành cũng vậy nên mới từ chối cô.
Chu Phù nói với Vu Thi Hòa bản thân có chuyện cần xử lý, thật chất Thẩm Chi Hành mới gửi cô một tin nhắn, “Tới gara.”
Nhịp tim Chu Phù đập nhanh hơn, cô không biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng lại bị tin nhắn này làm loạn tâm trí. Đúng là không thuốc nào cứu chữa được.
Thẩm Chi Hành ngồi trên xe gõ vào điện thoại, trong đầu đều là hình ảnh Chu Phù cười nói với chàng trai trẻ tuổi kia, từ khi nào cô giỏi xã giao đến thế?
Anh khó chịu vô cùng, mới kỳ nghỉ hè vừa rồi cô nói thích anh thế mà trong nháy mắt cô lại trao đổi wechat với chàng trai khác. Chẳng nhẽ người trẻ tuổi đều luôn yêu thích ngắn ngủi đến vậy?
Tiếng gõ vào cửa sổ xe phá vỡ dòng suy nghĩ của anh, Chu Phù mở cửa ghế phụ ngồi vào, nở nụ cười nhìn Thẩm Chi Hành, ánh mắt của anh khiến cô không biết nên nói gì.
Thẩm Chi Hành nghiêng người kéo đai an toàn giúp cô, Chu Phù ngửi được mùi hương dễ chịu ngay sát gần, hai tai đỏ lên.
Thẩm Chi Hành chạm vào vành tai cô, giọng nói tự nhiên, “Mới thả thính gì với cậu nhóc kia mà vui vẻ đến thế?”