Sau bữa trưa thú vị kia, mọi người tiếp tục cuộc họp báo, thời gian hợp báo buổi chiều còn khá ngắn chỉ tầm 2 tiếng. Trước khi họp báo kết thúc, Lâm Quốc Nghĩa đã dặn Mỹ Nguyệt đi theo ông nên tình hình bây giờ chính là, buổi họp báo vừa kết thúc, cả hai ông cháu bị bao vây bởi một đám người. Mọi người hiếm khi được gặp mặt Lâm Quốc Nghĩa, một nhà kinh doanh có tiếng tăm, nên họ muốn nhân cơ hội này nói chuyện và xin kinh nghiệm từ ông. Trong lúc mọi người nói chuyện cũng thuận miệng khen Mỹ Nguyệt vài câu cũng là để khiến ông vui lòng.
Tuy biết họ không thật sự khen ngợi nhưng ông vẫn vui vẻ tiếp nhận, Mỹ Nguyệt cùng biết điều đó nên chỉ mỉm cười cảm ơn cho qua chứ không nói thêm gì. Bỗng có giọng nói quen thuộc cất lên từ phía ngoài đám đông.
"A, chú Nghĩa, cháu chào chú ạ."
Nguyễn Trung Thành đi về phía Lâm Quốc Nghĩa và Mỹ Nguyệt vui vẻ chào hỏi, đi vào giữa đám đông đang vây quanh 2 người rồi lễ phép, chào hỏi.
"Chú ạ, cảm ơn chủ hôm trước đến công ty của châu, mà vì chú đột xuất phải về nên vẫn có vài vấn đề cháu muốn hỏi kiến chú ạ."
Nguyễn Trung Thành nhìn thấy Mỹ Nguyệt cạnh Làm Quốc Nghĩa thì nhẹ nhàng hỏi thăm một cách ân cần.
"Chào cháu, hôm trước cháu đột nhiên đi trước, cháu không sao chứ?"
Mỹ Nguyệt nhớ ra cảnh tượng hôm mình "đến tháng" đó, trong lòng ngại muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp cười nhẹ nhàng trá lời.
"Dạ, cháu không sao ạ ."
Lâm Quốc Nghĩa vẫn luôn hài lòng về thái độ và cách hành xử của Nguyễn Trung Thành, điềm tình hỏi lại Nguyễn Trung Thành.
"Cháu nói, còn một vài vấn đề, là vấn đề gì ?"
Nguyễn Trung Thành lập tức hiểu rằng Lâm Quốc Nghĩa muốn giúp mình nên nhanh nhẹn trả lời.
"A, là đang là thế này ạ. Công ty cháu dạo này có một dự án du lịch nước ngoài khá lớn, nhưng cháu nhận được báo cáo thì lại rất sơ sài và không có tính chuyên môn, thậm chí còn không rõ ràng, cháu nghĩ là do lỗi làm việc của nhân viên nên đã trách mắng nhưng vẫn không có hiệu quả. Đây là dự án lớn và quan trọng nên cháy đang không biết làm thế nào..."
Lâm Quốc Nghĩa nghe xong thì xoa cằm suy tư rồi quay qua Mỹ Nguyệt hỏi.
"Con cảm thấy nên làm thế nào?"
Mỹ Nguyệt nghe vấn đề của Nguyễn Trung Thành xong thì cũng đang trong suy nghĩ, bị câu hỏi của Làm Quốc Nghĩa làm giật mình, ngẩng mắt lên.
"Dạ? Con ạ?"
Nhìn thấy ai cũng tò mò câu trả lời của mình, Mỹ Nguyệt có chút hoang mang, nhìn qua ông nội đang gật nhẹ đầu trấn an, cô bình tĩnh lại, nhìn qua Nguyễn Trung Thành rồi bắt đầu nói giải đáp của mình.
"Theo cháu thấy thì vấn đề quả thật nằm ở nhân viên của công ty nhưng mà cách trách mắng sẽ không có tác dụng mà ngược lại sẽ làm hiệu quả đi xuống. Bởi lẽ tâm lý của con người sẽ bị phản lại khi bị tác động mạnh.
Cháu nghĩ chú nên tìm hiểu xem giữa các nhân viên với nhau có mâu thuẫn hay không, nếu có thì cần đào sâu và tìm cách giải quyết, như vậy tâm lí của nhân viên sẽ được ổn định và tập trung cho công việc. Nhưng nếu đây là vấn đề do một cá nhân nào đó thì chú cần xem xét trường hợp đó có phải là người của nơi khác không. Đây là trường hợp hi hữu, nhưng không phải là không có, nên vẫn cần phải đề phòng. Còn nếu không phải là gián điệp như cháu nói, vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần tìm hiểu rõ nguyên nhân, đưa ra giải pháp và xử phạt công bằng là được rồi ạ."
Mỹ Nguyệt nói một tràng dài liền, khiến ai nấy đều ngạc nhiên, Nguyễn Trung Thành cũng bất ngờ không kém, mất mấy giây mới hồi thần. Lời nói của Mỹ Nguyệt đều mang tính chuyên môn, suy nghĩ ra cách để ổn định tâm lý của nhân viên bằng cách tìm hiểu chuyên sâu chứ không xử sự bồng bột. Mới có nói tình hình một chút mà cô đã nắm bắt được vấn đề chính rồi. Không hổ là cháu gái của Lâm Quốc Nghĩa. Nguyễn Trung Thành hâm mộ lên tiếng khen ngợi.
"Ô, ý hay đó, cảm ơn cháu. Không hổ là cháu gái của chú Nghĩa."
Lâm Quốc Nghĩa đứng nghe nãy giờ, hài lòng cứ vừa cười vừa gật đầu mãi. Mỹ Nguyệt nghe Nguyễn Trung Thành khen thì xua xua tay, cười nói.
"Đều là ông nội dạy cháu đó ạ."
Mọi người xung quanh cũng nhận ra tài năng của Mỹ Nguyệt, hết lời khen ngợi Mỹ Nguyệt khiến cô phải cười suất để cảm ơn. Lâm Quốc Nghĩa ở một bên hài lòng, ung dung đứng nghe lời tán thưởng từ mọi người.
Mỹ Nguyệt biết rõ đây là cơ hội Lâm Quốc Nghĩa cố tình để Mỹ Nguyệt thể hiện tài năng trước mọi người, để không ai có thể soi mói cô. Mỹ Nguyệt cũng nhận ra dụng ý ấy ngay tư
đầu nên phối hợp với Làm Quốc Nghĩa, tạo ra một hình tượng con cháu nuôi thông minh, xinh đẹp, khiến mọi người thán phục ... Cứ vậy để xem ai dám soi mói nữa.
Cuộc trò chuyện từ đó có thêm nhiều đề tài, vây quanh Mỹ Nguyệt khiến hai ông cháu phải nói liên tục, nói đến nỗi họng khô hết cả. Lâm Thịnh bất ngờ xuất hiện, như vị cứu tinh, cứu lấy một già một trẻ, tiến lại gần chỗ hai ông cháu nói.
"Mọi người, hôm nay tới đây thôi, dịp khác lại tiếp tục nhé.
Lâm Thịnh nhìn thì đang cười nói nhưng mọi người đều nhận ra ý muốn đuổi khách nên vội vàng tản ra để hai ông cháu ra về. Mỹ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng mới thấy mệt mỏi ập tới. Lâm Thịnh thấy Mỹ Nguyệt thở dài một hơi dài thì lo lắng hỏi.
"Nguyệt à, con không sao chứ? Đám người đó không làm khó con chứ?"
Mỹ Nguyệt vội lắc đầu.
"Dạ không ạ. Chỉ là căng thẳng quá nên con hơi mệt chút thôi ạ."
Lâm Thịnh xoa đầu Mỹ Nguyệt, khen ngợi .
"Hàm nay con làm tốt lắm!"
Nhận được lời khen của Lâm Thịnh, Mỹ Nguyệt vui vẻ cười tít cả mắt. Đến chỗ để xe, Lý Thục An và Huyền Thanh đã ngồi ung dung trên xe rồi. Cả nhà cùng ngồi vào xe và trở về nhà sau những bận rộn của một ngày dài..