Vi Quang

Chương 31: Gặp mặt



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 31: Gặp mặt

Ngày hôm sau Cảnh Viên liền nhận được kịch bản, bộ phim mới của đạo diễn Dương " Vạn Lý Hồng Trang", cải biên từ bộ phim thành danh của Vọng Thư.

Cốt truyện kể về Công chúa của một nước tự mình chinh chiến, nảy sinh khúc mắc tình yêu với Hoàng hậu. Năm Khánh Nguyên thứ 63, lãnh thổ được chia ra bốn vùng, đông nam tây bắc mỗi nước chiếm một phương. Nam Triều ở gần biển, vật tư phong phú, chiếm ưu thế về thiên thời và địa lợi, là quốc gia giàu có nhất trong bốn nước, thường xuyên bị ba nước còn lại dòm ngó, thèm khát. Nhưng Nam Triều đất rộng người nhiều, binh đông tướng mạnh, cũng uy hiếp ba nước khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cuối năm 63, trong kinh thành của Nam Triều xuất hiện căn bệnh lạ, tính lây nhiễm rất mạnh, tỷ lệ tử vong cao. Bệnh rất nhanh đã lây lan đến các quan viên trong triều, ngay cả ngự y cũng bó tay không có cách. Hoàng thượng bất đắc dĩ hạ lệnh, tập trung bệnh nhân lại để kiểm soát, nếu bệnh còn lan rộng thì giết hết bất kể không có tội.

Đều là trọng thần trong triều, còn có con nối dõi của họ, làm sao cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ. Ngự y cả đêm nghiên cứu chứng bệnh, tiến triển rất chậm, mắt thấy khu tập trung sắp bộc phát ôn dịch lớn, quan viên lại càng không dám đưa con cái đã bị nhiễm bệnh ra, chỉ đành lén giấu ở nhà, làm cho bệnh tình ngày càng kéo dài, càng ngày càng nghiêm trọng.

Đầu xuân năm 64, dịch bệnh trong kinh thành bùng phát, lan tràn khắp nơi.

Mùa đông năm 64, dịch bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, trải rộng gần nửa quốc gia. Ngay khi Hoàng thượng bó tay hết cách thì Ngự y viện truyền đến tin tức, đã tìm được cách trị tận gốc, Hoàng thượng lập tức bảo ngự y nấu thuốc giải cứu dân chúng và quan thần, ngặt một nỗi số lượng nhiều, đợi đến khi hoàn toàn ổn định, người Nam Triều đã đi gần một nửa, hoàng cung cũng không thể may mắn thoát khỏi, người chết vô số.

Vừa lúc đó, Bắc Triều dẫn đầu phát động thế công, 60 vạn đại quân đặt ở biên cảnh, Hoàng thượng lập tức phái người ứng chiến, vốn là bởi vì một năm ôn dịch dẫn đến ít người, sĩ khí lại không đủ, liên tục thất bại.

Nhìn Nam Triều không địch lại, Bắc Triều liên minh với hai nước khác phát động thế tiến công mãnh liệt hơn, Nam Triều liên tiếp bại trận.

Một trận đánh bốn năm, tất cả nam giới Nam Triều đều kéo đi tòng quân, ngay cả đứa trẻ mười tuổi cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chiến trường ngày càng đẫm máu, đều là sống sót đi vào, không người đi ra, "đánh giặc" trở thành từ mà trong lòng mọi người đều sợ hãi, đầu hàng trở thành thành ý kiến mỗi ngày vào triều chắc chắn đưa ra, Hoàng đế không chịu nổi quấy nhiễu này, quyết định tự mình xuất chinh cổ vũ sĩ khí, nào nghĩ một đi không trở lại, dặn dò ở trên chiến trường.

Cái chết của Hoàng thượng khiến Nam Triều lâm vào trạng thái uể oải. Chỉ ngắn ngủi năm năm, tinh thần phấn chấn sức sống của Nam Triều bị không khí trầm lặng bao trùm, khắp nơi đều là khói súng chiến hỏa, khắp nơi đều là hài cốt thi thể, quốc gia này tựa như bị vận rủi bao phủ, không thở nổi.

Mùa đông năm Khánh Nguyên 69, Hoàng hậu nắm giữ quyền lực, buông rèm chấp chính. Đại thần trong triều không ai nguyện ý tái chiến, đều muốn đầu hàng, Hoàng hậu lại cùng Trưởng Công chúa band bạc xong quyết định tiếp tục nghênh chiến.

Nam tử không có thì nữ tử lên, đã bị địch quốc treo cổ lên, đại thần cũng không dám phản kháng nữa, nghe theo ý kiến Hoàng hậu. Như thế Trưởng Công chúa liền thành lập một đội quân nữ tử, hiệu: Khánh Nguyên.

Khánh Nguyên còn, tắc quốc còn.

Khánh Nguyên vong, tắc quốc vong.

Quân đội này là Trưởng Công chúa thành lập khi Bắc Triều lần đầu tiên phát động thế công, Hoàng hậu tự mình thụ mệnh, chính là lo lắng xuất hiện tình huống hôm nay, không nghĩ tới, ác mộng trở thành sự thật.

Nhân vật chính trong phim đương nhiên là Hoàng hậu và Trưởng công chúa, ngoài ra, còn có một phó tướng có rất nhiều cảnh diễn. Tùy tùng của trưởng công chúa, đó chính là nhân vật Cảnh Viên sẽ diễn.

Bộ phim truyền hình này không quá chú trọng vào những mâu thuẫn tình cảm, cách giải quyết mối quan hệ tình ái cũng vô cùng mơ hồ. Hoàng hậu và Trưởng Công chúa đã định không thể ở bên nhau, Trưởng Công chúa tuy không phải con ruột của Hoàng hậu, nhưng do Hoàng hậu nuôi dưỡng mà lớn lên. Chưa nói đến vấn đề thân phận của hai người, mà vốn dĩ giữa họ đã có giới hạn đạo đức không được phép vượt qua. Nhưng chuyện tình cảm, há có thể nói cấm là có thể cấm, Trưởng Công chúa từ lâu đã nảy sinh tình cảm với Hoàng Hậu, Hoàng hậu cũng đối với nàng yêu thương có thừa. Tình cảm của hai người xen kẽ nơi chiến trường khói lửa liên miên, càng thêm phần bi thương đau xót.

Cảnh Viên trước kia chưa từng xem qua bộ phim truyền hình này, mới chỉ nghe nói qua. Hiện tại xem xong kịch bản lại cảm thấy lồng ngực buồn bực, cô đi tìm phim truyền hình xem, kết quả càng buồn bực.

Trong phim truyền hình, cuối cùng Trưởng Công chúa thắng trận nhưng lại chọn cách tự vẫn. Phong thư cuối cùng nàng gửi cho Hoàng hậu viết rằng: "Nếu có kiếp sau, nguyện dâng người vạn lý hồng trang*."

*Vạn lý hồng trang (万里红妆) : Đám cưới xa hoa lộng lẫy. "Hồng trang" tức trang phục cưới màu đỏ truyền thống của Trung Quốc, cùng đoàn rước dâu dài như vô tận. (Như lời hứa hẹn của Trưởng Công chúa, nếu có kiếp sau sẽ cưới Hoàng hậu một cách danh chính ngôn thuận, bằng những gì đẹp đẽ nhất.)

Hoàng hậu cầm bức thư đứng trên cao quan sát cả Nam Triều, khắp nơi là máu tươi, khắp nơi nhuốm lên sắc đỏ. Không cần chờ đến kiếp sau, nàng đã nhận được "vạn lý hồng trang" của Trưởng Công chúa rồi.

Cảnh Viên xem đi xem lại kết cục rất nhiều lần. Sau khi bộ phim này ra mắt, Vọng Thư liên tục được đẩy lên hot search, cũng chính bộ phim này khiến Vọng Thư dần dần xuất hiện trước tầm mắt đại chúng, có thể nói, bộ phim này là thành tựu của Vọng Thư.

Đương nhiên, biểu hiện của Vọng Thư trong phim, cũng đáng giá thưởng thức.

Cảnh Viên xem xong trầm mặc hai ngày, Ngôn Khanh gọi điện thoại cho nàng: "Xem kịch bản xong chưa?"

"Xem xong rồi." Cảnh Viên thấp giọng nói: "Rất hay."

Cốt truyện sau khi cải biên càng thêm chặt chẽ, đưa tình cảm giữa hoàng hậu và trưởng công chúa trở nên rõ ràng hơn, tăng thêm không ít kịch tính. Dịu dàng phía trước đối lập với chiến tranh tàn nhẫn phía sau, càng làm nổi bật giai điệu bi thương của cả bộ phim.

Kịch bản Cảnh Viên nhận được không phải bản hoàn chỉnh, chỉ có một phần, cho nên trước cũng mới chỉ thấy nhiêu đó, nhưng chỉ có vậy thôi cũng đã hoàn toàn hấp dẫn nàng.

"Có được không?" Ngôn Khanh hỏi nàng mà trong lòng cũng không yên. Phim remake rất ít khi vượt qua nguyên tác, nhất là trong tình huống nguyên tác kinh điển như vậy, nếu vượt qua, cũng sẽ luôn bị kéo ra so sánh.

Cảnh Viên rất thích kịch bản này, tuy rằng khi xem cảm giác rất nghẹn ngào, cốt truyện quanh co, nhưng nàng cực kỳ thích câu chuyện này. Loại tình cảm cấm kỵ, Hoàng hậu và Trưởng Công chúa chưa từng nói ra lời yêu say đắm nhưng lại hiểu rõ lẫn nhau, điều này luôn gợi lên hồi ức chôn sâu của nàng, Cảnh Viên nói: "Rất hay."

Nàng lại mở miệng: "Em muốn thử xem."

Nghe nàng nói vậy, Ngôn Khanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được, buổi thử vai ngày mai chị bảo Tiểu Tịch tới đón em."

Cảnh Viên hít một hơi, ngữ khí thả lỏng trả lời chị ấy: "Vâng."

Ngôn Khanh nói: "Gần đây độ hot trên mạng của em không tệ, chị còn muốn nhận mấy quảng cáo cho em, em thấy được không?"

Nàng không phải nghệ sĩ bình thường, làm gì cũng phải được nàng đồng ý, Cảnh Viên nghe vậy im lặng: "Có thể."

Cảnh Viên mím môi: "Chị Ngôn, lần sau chị có thể tự do sắp xếp công việc cho em, không cần hỏi em."

Ngôn Khanh ngẩn ra, liên tục đồng ý, nhưng lại nghe ra có phần qua loa. Cảnh Viên hữu tâm vô lực, cúi đầu cúp điện thoại.

Ngày hôm sau thời tiết đẹp, ánh mặt trời ôn hoà từ kẽ lá trên cây chiếu vào vai Cảnh Viên, nàng chọn áo màu lam cùng với quần ống suông, đi giày cao gót. Sau khi Diệp Từ Tịch đón được nàng ở cửa luôn không nhịn được quay lại nhìn mấy lần.

Vóc dáng cao gầy tinh tế, trên người mặc áo sơ mi rộng rãi, quần ống suông tôn lên hai chân thon dài thẳng tắp. Đôi giày cao gót khiến cả người cô càng mảnh khảnh, nàng vốn đã cao, như thế càng cảm thấy có khí chất, Diệp Từ Tịch đỡ Cảnh Viên lên xe sau đó còn nhịn không được len lén nhìn từ gương chiếu hậu, tán thưởng nói: "Cô Cảnh, hôm nay chị thật xinh đẹp."

Quả thật phải có một chút khác với Cảnh Viên trước kia, hình như —— hình như không còn nặng nề nữa.

Cảnh Viên nghe cô nàng khích lệ cười nhạt: "Cảm ơn."

Cười càng xinh đẹp.

Lòng bàn tay Diệp Từ Tịch đổ mồ hôi, vội vàng ngồi thẳng người, không dám tùy tiện quay đầu lại.

Địa điểm thử vai là gần phim trường, đạo diễn Dương thích thử vai ngay tại chỗ. Đơn giản mà nói đó là mặc vào quần áo trong phim, trước tiên phải xem từ ngoại hình có thích hợp hay không, lại để cho nghệ sĩ thử diễn một đoạn ngắn. Địa điểm từ mấy tháng trước cũng đã xây xong, Cảnh Viên còn chưa xuống xe đã nghe được Diệp Từ Tịch nói: "Đạo diễn Dương rất nổi tiếng, nghe nói chỉ là tạo cảnh đã tốn gần một năm rưỡi."

Cảnh Viên lấy kịch bản từ trong túi ra, tùy ý đáp: "Ừ."

"Em cảm thấy chị diễn xuất tốt, hôm nay nhất định sẽ thành công."

Cảnh Viên bật cười.

Diệp Từ Tịch dừng xe lại, quay đầu: "Cô Cảnh, tới rồi."

"Chị Ngôn ở bên trong." Cô nàng nói: "Cô Cố cũng ở đây."

Cảnh Viên nghe thấy hai chữ cô Cố ngón tay nhịn không được nắm chặt góc kịch bản, sắc mặt hơi lạnh, chỉ là nàng nhất mực không có cảm xúc gì. Diệp Từ Tịch vẫn chưa phát hiện, nói tiếp: "Còn rất có duyên, quay MV chưa qua nửa tháng nữa, hai người lại sắp hợp tác rồi."

Cô nàng cười: "Trên mạng đều đồn hai người là CP Song Nhất đấy?"

"Gì cơ?" Cảnh Viên nghe vậy nhíu chặt đôi mày thanh tú, đuôi lông mày nồng đậm vẻ không vui, nét mặt hơi trầm. Diệp Từ Tịch cho rằng nàng không lên mạng nên không biết bèn giải thích: "Cư dân mạng nói chị là 'kinh hồng nhất miết' (1) nói cô Cố là 'nhất nhãn vạn niên' (2), cho nên đều thích gọi hai người CP Song Nhất."

(1) Kinh hồng nhất miết ( Một thoáng kinh hồng - 惊鸿一瞥) là một thành ngữ trong tiếng Trung, có thể dịch là "một cái nhìn thoáng qua, khiến người ta kinh ngạc như thấy một con hồng nhạn bay qua". Thành ngữ này mô tả một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ấn tượng, khiến người ta phải nhớ mãi, giống như việc nhìn thấy một con hồng nhạn (loài chim quý và xinh đẹp) bay ngang qua chỉ trong chớp mắt.

(2) Nhất nhãn vạn niên (一眼万年): là một thành ngữ trong tiếng Trung có nghĩa là "một ánh mắt kéo dài cả nghìn năm," hoặc có thể hiểu là "một cái nhìn có thể làm thay đổi cả một đời." Thành ngữ này dùng để miêu tả một cái nhìn rất sâu sắc, ấn tượng đến mức có thể lưu lại trong lòng người xem mãi mãi.

"Em cảm thấy rất hợp."

Hợp —— hợp —— hợp cái rắm!

Trong đầu Cảnh Viên nảy ra những lời thô tục này, trên mặt càng thêm không vui.

Diệp Từ Tịch nói: "Cô Cảnh, xuống xe thôi."

Sau khi Cảnh Viên xuống xe liền đi vào trong, còn chưa đi vào đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa, là Ngôn Khanh và Cố Khả Hinh. Hơn một tuần trôi qua, nàng lại lần nữa nhìn thấy Cố Khả Hinh, vẫn không nhịn được ngọn lửa trong lòng, đốt cháy lý trí gần hết lí trí của nàng. Cảnh Viên hít sâu một hơi, còn chưa bước ra đã nghe thấy Ngôn Khanh gọi: "Cảnh Viên!"

Chị ấy vẫy tay: "Bên này!"

Cảnh Viên nhìn sang, nhìn thấy Cố Khả Hinh đứng bên cạnh Ngôn Khanh cười với nàng, mặt mày dịu dàng, không khác gì trước đây, giống như giữa hai người chưa từng có bất kỳ hiềm khích nào.

Điều này làm cho nàng phút chốc nghĩ đến lần đó ở đầu hành lang nhìn thấy một mặt khác Cố Khả Hinh, sau đó cô cũng dùng loại biểu hiện giả dối này mê hoặc chính mình.

Thật đúng là cho rằng, nàng sẽ té ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?

Cảnh Viên cắn răng, cằm căng thẳng, mặt lạnh đi qua. Ngôn Khanh cười híp mắt nói: "Vừa tới đã gặp phải bạn cũ, Khả Hinh tới rất sớm, hai người có muốn tâm sự không?"

Ngôn Khanh còn không biết chuyện của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, mọi người ở hiện trường chỉ coi các cô là bạn tốt gặp lại.

"Được."

"Không cần."

Một lạnh lùng một ôn hòa đồng thanh vang lên, Cảnh Viên quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Đợi lát nữa sẽ cạnh tranh cùng một nhân vật với cô Cố, sợ là không tiện trò chuyện."

Nàng vừa dứt lời Ngôn Khanh cười: "Sao lại là cùng một nhân vật?"

Cảnh Viên kinh ngạc, lần trước nàng xem kịch bản bên cạnh đưa ra danh sách thử vai, Cố Khả Hinh thử vai không phải là nhân vật này sao?

Ngôn Khanh phản bác: "Đương nhiên không phải, bởi vì Vọng Thư đi rồi, cho nên đạo diễn muốn Cố Khả Hinh thử vai trưởng công chúa, cho nên cảnh diễn của hai người không xung đột."

"Cô ấy thử vai trưởng công chúa?" Cảnh Viên sững sờ tại chỗ.

Nếu như cô thử vai trưởng công chúa, vậy chính mình thử vai phó tướng, hai người chẳng phải là lại đối diễn?

Cảnh Viên nhíu chặt mày, hai tay chậm rãi nắm lấy, thân thể căng thẳng, cả người đều không tốt.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Tôi sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ!

Cố Khả Hinh: Vậy rất đơn giản, em ngã đừng đứng lên, không tính là ngã.

Cảnh Viên:?????

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.