"Cái gì?!" Giọng Cận Kỳ rất lớn: "Để cô ta thử vai Hoàng hậu?" Cô ấy không hề che giấu sự khinh bỉ và khinh thường trong giọng nói, làm như đến tên cũng không muốn nhắc tới: "Cô ta dựa vào cái gì?"
Trợ lý đứng bên cạnh cô ấy, nhìn thấy ánh mắt nhân viên công tác từ bốn phía bắn tới, cô nàng nhắc nhở: "Kỳ Kỳ, chị nhỏ giọng một chút."
"Sợ cái gì?" Cận Kỳ càng ương ngạnh: "Cô ta có gan cướp vai, còn sợ người khác nói?"
Trên mặt trợ lý xanh trắng đan xen, người sáng suốt đều nhìn ra nhân duyên của Cố Khả Hinh rất tốt, ngay cả đạo diễn Dương đối với Cố Khả Hinh cũng là vẻ mặt ôn hòa. Nhưng mà bộ phim này Cận Kỳ ỷ là công ty đầu tư liền không coi ai ra gì, không chỉ không để đạo diễn Dương vào mắt, còn có gai góc khắp nơi.
"Nói với đạo diễn Dương, tôi không đồng ý." Cận Kỳ lạnh mặt nói: "Đúng là chim gì cũng muốn bay, cũng không nhìn xem lông mình có mọc đủ hay chưa."
Đối với Cảnh Viên cô ấy không dám kiêu ngạo, nhưng đối với Cố Khả Hinh, thói quen vênh váo tự nhiên toát ra, nói không đến hai câu đã mỉa mai châm chọc. Cảnh Viên trang điểm xong liếc mắt nhìn Cận Kỳ, bên tai nghe người phụ trách nói: "Chậc, vừa đến đã ra vẻ kiêu ngạo."
"Chướng khí mù mịt, còn không bằng không đến."
"Cho nên rốt cuộc tại sao cô ta lại nhắm vào cô Cố?"
"Cái này mà cô cũng không biết?" Cô gái nói chuyện vẻ mặt oán giận: "Bị từ chối tình cảm đó."
"A..."
Đương sự còn ở đây, vốn là sẽ không phát sinh tình huống nghị luận việc tư, thế nhưng hành vi của Cận Kỳ quá mức cuồng vọng, người trong đoàn phim đều nhìn không quen, cũng liền nhằm vào. Có điều chuyện này, Cảnh Viên vẫn là lần đầu tiên nghe được, nàng cụp mi, im lặng không lên tiếng, từ trong gương nhìn thấy Cận Kỳ đang nổi giận.
"Đạo diễn Dương đâu?" Cận Kỳ thấy trợ lý quay lại một mình không khỏi tức giận: "Sao ông ta không tới đây?"
Thường ngày được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay đã quen, khoảng thời gian trước còn bám vào Vọng Thư, ở trong giới người người cực kỳ ngưỡng mộ, tuy rằng hiện tại Vọng Thư đã ngã ngựa, nhưng cô ấy còn có công ty làm chỗ dựa vững chắc, cho nên làm việc một chút cũng không tiết chế.
Trợ lý cúi đầu: "Đạo diễn Dương nói ——" Cô nàng nín thở: "Đạo diễn Dương nói muốn cô Cố tham gia thử vai."
Cận Kỳ tức giận đứng lên, trợ lý vội trấn an cô ấy: "Kỳ Kỳ, chị đừng nóng giận, dù sao nhân vật này chắc chắn là của chị."
Chắc chắn là của cô ấy, hôm nay tới chẳng qua chỉ là hình thức nhưng vừa nghĩ tới Cố Khả Hinh dám mơ ước nhân vật này, thậm chí muốn tham gia thử vai cô ấy liền tức giận.
"Cố Khả Hinh đâu?" Cận Kỳ nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng cô.
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Cô Cố đang thay quần áo."
Vừa dứt lời, Cố Khả Hinh từ phòng thay đồ đi ra. Trên người cô mặc quần áo giống như Cận Kỳ, cơn tức Cận Kỳ vừa mới đè xuống lại xông lên. Cũng do cô, Vọng Thư mới bị Cảnh gia xử lí, bằng không hiện tại cô ấy trói buộc với Vọng Thư, khẳng định rất thoải mái. Nghĩ vậy Cận Kỳ híp mắt, đáy mắt âm u, Cố Khả Hinh giương mắt nhìn lại cô ấy, xa xa, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa.
"Khả Hinh." Đạo diễn Dương từ phía sau Cố Khả Hinh đi ra, ông ấy đánh giá từ trên xuống dưới, Cố Khả Hinh cao hơn Cận Kỳ một chút, mặc vào cẩm phục của Hoàng hậu càng lộ vẻ ung dung quý phái. Trang phục của Trưởng Công chúa thiên về tinh giản, vừa vặn, trong khi trang phục của Hoàng hậu tuy rằng cũng là phong cách giản lược nhưng hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau. Trưởng Công chúa sắc bén, mà Hoàng hậu lại kín đáo hơn, như lưỡi kiếm chưa ra khỏi vỏ. Đạo diễn Dương vừa rồi đã nhìn thấy vai Trưởng Công chúa của Cố Khả Hinh đã cảm thấy cô thích hợp với vai diễn này, nhưng bây giờ nhìn thấy cô mặc cẩm phục Hoàng hậu, đạo diễn Dương lại do dự.
Bởi vì rất phù hợp.
Tính cách Cố Khả Hinh vốn trầm ổn kín đáo, ngẩng đầu nhấc tay đều nho nhã khí chất. Đó là một loại khí chất quanh năm suốt tháng lắng đọng lại, không phải một sớm một chiều là có thể dưỡng thành, mà Hoàng hậu cần, chính là loại khí chất này.
Nhưng vừa rồi cô mặc quần áo trưởng công chúa, cũng không có triển lộ loại khí chất này, cô thu lại, hiện tại lại hoàn toàn phóng thích, làm cho người ta khó có thể xem nhẹ.
Tuyệt, quá tuyệt.
Cô mới bao nhiêu tuổi? Cùng lắm hai mươi mấy tuổi, thế mà lại có thể hợp với hai nhân vật hoàn toàn khác nhau như thế? Thậm chí không có một câu thoại, chỉ từ tạo hình và quét mắt là có thể dễ dàng phân biệt chỗ khác nhau của hai nhân vật.
Đạo diễn Dương quay phim cũng không phải ngày một ngày hai, gặp qua rất nhiều nghệ sĩ, trên người mỗi người đều có một chút tính chất đặc biệt, những tính chất đặc biệt này giới hạn nghệ sĩ trong vùng an toàn, có đôi khi bước ra ngoài sẽ quay ra những tác phẩm có cảm giác không thích hợp rất nặng. Nghệ sĩ hiểu thu phóng tự nhiên gần như đều là nghệ sĩ lâu năm, nước H mấy năm gần đây bắt đầu thịnh hành minh tinh lưu lượng, giới giải trí phát triển càng dị dạng. Nghệ sĩ trẻ tuổi chú tâm rèn luyện diễn xuất gần như không có, không hoà nhập sẽ bị đào thải. Cũng không thể trách nghệ sĩ hiện tại, chỉ là hoàn cảnh tạo nên, nhưng ông ấy không nghĩ tới, thế mà thật đúng là nhặt được bảo vật!
Khi Kỳ Liên đề cử Cố Khả Hinh nói: "Tuyệt đối là diễn xuất tốt mà ông muốn, không phải tôi chặt đầu xuống cho ông làm đồ nhắm!"
Đạo diễn Dương chỉ coi là nói ngoa, thật sự có thực lực tại sao không nổi tiếng? Bao nhiêu năm nay vẫn đóng vai phụ? Nhưng bây giờ nhìn Cố Khả Hinh trước mặt, đạo diễn Dương đột nhiên cảm thấy mình cũng có lúc phán đoán sai lầm.
Kỳ Liên nói không ngoa.
Cô thật sự là nghệ sĩ mình cần, cũng là nghệ sĩ đoàn phim cần.
Không thể để cô đi, đạo diễn Dương bởi vì Cận Kỳ nghẹn nửa ngày rốt cuộc cũng sơ tán, ông ấy vỗ vai Cố Khả Hinh: "Cũng không tệ lắm, đợi lát nữa biểu hiện cho tốt."
Cố Khả Hinh cười nhạt: "Cảm ơn đạo diễn Dương đã đồng ý cho cơ hội này."
"Người ưu tú, cơ hội luôn nhiều hơn người thường một chút." Đạo diễn Dương ám chỉ, ánh mắt nhìn Cố Khả Hinh càng chuyên chú. Cố Khả Hinh mím môi cười, không trả lời, hai người nói chuyện với nhau rất vui, Cận Kỳ ở một bên lại nghiến răng nghiến lợi, cô ấy nhẫn nại tiếp nhận kịch bản trợ lý đưa cho mình, những câu chữ kia hội tụ thành khuôn mặt tươi cười đạt được mục đích của Cố Khả Hinh, Cận Kỳ nắm chặt mép kịch bản.
"Cô Cận, cô chuẩn bị xong chưa?" Người phụ trách tới mời Cận Kỳ, Cận Kỳ cúi đầu xem kịch bản, lạnh mặt, trợ lý nhẹ nhàng ho khan, nói với người phụ trách: "Cô Cảnh xong chưa?"
"Cô Cảnh OK rồi." Người phụ trách trả lời cô nàng: "Hiện tại đang chờ cô Cận."
"Chúng tôi lập tức xong." Trợ lý đoán không ra tâm tư Cận Kỳ, không dám đồng ý, đành phải nói: "Chờ một lát chúng tôi sẽ qua ngay."
Người phụ trách gật đầu, xoay người rời đi, sau khi người phụ trách đi rồi cô nàng nói với Cận Kỳ: "Kỳ Kỳ, chúng ta nửa giờ sau..."
"Đi thôi." Cận Kỳ buông kịch bản, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đi thử vai."
Trợ lý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo phía sau Cận Kỳ.
Bởi vì Cận Kỳ đến muộn, những nhân vật khác đều đã định ra, nghệ sĩ tại hiện trường cũng đi không nhiều lắm, còn lại diễn viên chính, Cảnh Viên cởi áo giáp thay một bộ váy dài màu xanh biếc, Cận Kỳ nhìn thấy nàng cười chào hỏi: "Cô Cảnh."
Cảnh Viên giương mắt nhìn cô ấy, bởi vì Cố Khả Hinh, lúc trước nàng vô cùng chán ghét Cận Kỳ. Tuy rằng hiện tại phần chán ghét kia chuyển dời đến trên người Cố Khả Hinh, nhưng đối mặt với Cận Kỳ, Cảnh Viên vẫn rất khó lộ ra nụ cười, nàng khẽ gật đầu: "Cô Cận."
"Tôi đã nói cô Cảnh thích hợp với vai diễn này mà." Cận Kỳ nói: "Quả nhiên."
Những lời này cô ấy cố ý nói cho Cảnh Viên nghe, nói với Cảnh Viên, nhân vật này là dựa vào cô ấy nói mới có. Cảnh Viên im lặng hai giây, mở miệng: "Cảm ơn ý tốt của cô Cận."
"Đừng khách sáo." Cận Kỳ đến gần Cảnh Viên: "Có thể đóng phim cùng cô Cảnh, tôi rất vui."
Cảnh Viên cười cười.
Đạo diễn Dương thấy Cận Kỳ tới, việc đầu tiên chính là lôi kéo làm quen với Cảnh Viên không khỏi tức giận, trợ lý của ông ấy đúng lúc đưa một ly trà, hỏi: "Đạo diễn Dương, quay cô Cận và cô Cảnh trước, hay là quay cô Cố trước?"
Hai cảnh giống nhau, chỉ là người khác nhau. Diễn viên quần chúng đã sớm vào vị trí, Cố Khả Hinh cũng chuẩn bị xong, đạo diễn Dương liếc Cận Kỳ nói: "Quay cô ấy trước."
Trợ lý vội vàng gật đầu, chạy chậm đến bên cạnh Cận Kỳ, nói nhỏ với cô ấy vài câu, lần này Cận Kỳ không kiêu ngạo nữa, mà nói với Cảnh Viên: "Cùng đi đi."
Cảnh Viên đi theo sau cô ấy.
Cảnh đầu tiên rõ ràng là sinh thần của Hoàng hậu, thực tế lại là cảnh tình cảm đầu tiên của hai người. Sinh thần Hoàng hậu, ba nước khác cũng phái sứ giả tới chúc mừng, lúc đó còn chưa có chiến tranh nhưng ba nước khác đối với họ vẫn luôn. như hổ rình mồi, vào sinh thần cũng không khỏi hỏi chút vấn đề bén nhọn, mà trưởng công chúa rất xảo diệu phản kích trở lại những vấn đề này, dựa vào ba tấc lưỡi không nát, đánh một trận thắng đẹp, cũng là để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng ở kết cục. Hoàng hậu đánh giá cao và trọng dụng trưởng công chúa chính là bắt đầu từ lúc này.
Trên sàn nhảy, ca nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, bốn phía là tiếng đàn mờ ảo. Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, đại thần và sứ giả ở bốn phía, khi kết thúc, sứ giả đứng lên, Hoàng hậu và Hoàng thượng nhìn nhau hai giây, sứ giả nói: "Nghe nói Hoàng hậu nương nương thích nhạc cụ, thiên cầm này là giai phẩm trăm năm khó gặp, mong rằng nương nương không chê."
Thái độ chưa nói tới cung kính, sứ giả nhếch môi cười, nhìn về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhịn vài giây, mím môi: "Đương nhiên là không chê."
Cận Kỳ mới vừa mở miệng, đạo diễn Dương cau mày, đối mặt với sứ giả khí thế hung hãn, Cận Kỳ phản ứng quá mức bình thản. Cảnh này nên diễn ngoài mặt bình tĩnh, bên trong là đao kiếm giao nhau, là điển hình của hai cảnh diễn, nhưng Cận Kỳ chỉ thể hiện ra khí chất bình tĩnh, lại không giương cung bạt kiếm căng thẳng.
Ý cười của sứ giả càng tăng: "Nghe nói cầm kỹ của Hoàng hậu nương nương rất lợi hại, hôm nay có được giai phẩm này, không biết có phúc khí nghe nương nương góp một khúc hay không?"
Người ở đây sắc mặt chợt biến, sứ giả ở trên đại điện bảo Hoàng hậu của một nước đánh đàn, đúng là hoang đường!
Chớ nói chi là hôm nay là sinh thần Hoàng hậu, lại càng hoang đường trong hoang đường!
Ánh mắt đạo diễn Dương khóa chặt trên mặt Cận Kỳ, nhìn cô ấy khẽ nhíu mày, có vài phần khí chất không giận mà uy áp tới, sứ giả ngẩng đầu, cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, trưởng công chúa đứng dậy: "Hoàng thượng..."
"Cut!" Đạo diễn Dương nói: "Đổi Cố Khả Hinh."
Cận Kỳ ngẩn ra, những người khác cũng không kịp phản ứng, Cố Khả Hinh bị đẩy ra, đạo diễn Dương nói: "Cô tiếp tục diễn đi."
Xem ra đây là muốn một nửa cảnh đầu, một nửa cảnh sau, nhưng đạo diễn Dương vừa rồi cũng không nói, Cận Kỳ được trợ lý đỡ xuống sắc mặt cũng khó coi, cô ấy không nhìn đạo diễn Dương, mà là nhìn chằm chằm Cố Khả Hinh cách đó không xa.
"Vào vị trí." Đạo diễn Dương ra một khẩu lệnh:" Bắt đầu!"
Sứ giả đứng ở giữa đại điện, lặp lại lời vừa rồi: "Nghe nói cầm kỹ của Hoàng hậu nương nương rất lợi hại, hôm nay có được giai phẩm này, không biết có phúc khí nghe nương nương góp một khúc hay không?"
Hoàng hậu ngước mắt lên, thần sắc vẫn ôn hòa như cũ, Cận Kỳ cười nhạo nhìn biểu hiện của Cố Khả Hinh, ngay cả một chút cảm giác căng thẳng cũng không diễn ra, không biết xấu hổ còn thử cùng một cảnh với mình, thật không sợ mất mặt.
Đạo diễn Dương lại nhìn chằm chằm màn hình, trong màn hình Hoàng hậu và sứ giả nhìn nhau, khi trưởng công chúa vừa chuẩn bị đứng dậy thì Hoàng hậu mở miệng: "Quý quốc thật đúng là trước sau như một ——" Giọng nói và ngữ khí ôn hòa, ánh mắt cũng không đâm người, sứ giả kiệt ngạo ngẩng đầu, vừa định bày ra một bộ ngươi làm khó dễ ta, bên tai quát lớn một tiếng: "Hỗn xược!"
Như sấm giữa trời quang! Hai chữ vừa nói ra, bầu không khí ở đây đột nhiên xảy ra thay đổi, cảm giác cấp bách mắt thường có thể thấy được đè xuống, nặng trịch. Tất cả mọi người ở đây theo bản năng căng thẳng thân thể, ngồi thẳng, sứ giả theo bản năng quay đầu, lần nữa đối diện với ánh mắt của Hoàng hậu, rút đi dịu dàng, sắc bén vô cùng.
Hắn nuốt nước bọt.
Trái tim đạo diễn Dương đập thình thịch, đây mới là tư thái mà một quốc mẫu nên có, khí thế khiến người khác không dám mơ ước!
Bên tai Cận Kỳ như thể quanh quẩn giọng nói của Cố Khả Hinh, cô ấy mở miệng nhiều lần, lại quay đầu nhìn về phía đạo diễn Dương, cuối cùng nhịn không được đi tới: "Đạo diễn Dương."
Đạo diễn Dương còn nhìn chằm chằm màn hình, Trưởng Công chúa đứng ra, giận giữ cảnh cáo sứ giả. Ông ấy đang quan sát biểu hiện của Cảnh Viên, Cận Kỳ bên cạnh nói: "Đạo diễn Dương, không biết biểu hiện vừa rồi của tôi ông có còn hài lòng không?"
"Không hài lòng." Đạo diễn Dương thực sự cầu thị, quay đầu nhìn Cận Kỳ: "Cô Cận không thích hợp với vai Hoàng hậu."
Cận Kỳ bị tức cười: "Ông có ý gì?"
Đạo diễn Dương nói: "Ý tôi là, cô Cận không thích hợp với vai Hoàng hậu, lát nữa có thể thử vai Trưởng Công chúa hoặc Kiều tướng quân."
"Cái gì!" Cận Kỳ không dám tin: "Ý của ông là, để tôi làm vai phụ cho Cố Khả Hinh?"
Cô ấy tức giận đến quên cả tôn xưng, đạo diễn Dương vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang tuyên bố sự thật này, Cận Kỳ cắn răng: "Để tôi làm vai phụ cho cô ta, ông không sợ tôi chạy lấy người sao?"
Đạo diễn Dương suy nghĩ sâu xa vài giây, ngẩng đầu nói: "Vậy cô đi đi."
Cận Kỳ không thể nhịn được nữa, hung hăng dậm chân tại chỗ, mặt tái mét, cuối cùng hô: "Dương Thanh!"
Một tiếng thét chói tai làm cho tất cả mọi người nhìn qua, Cố Khả Hinh ngồi ở trên địa vị cao, xa xa nhìn lại, ánh mắt kia như là mang theo thương hại, hoàn toàn không giống vẻ ôn hoà bình thường. Đáy mắt Cảnh Viên nhìn đến biểu cảm của cô, tay giấu ở dưới áo tay chậm rãi siết chặt, lòng bàn tay tràn đầy dấu vết.