Sự góp mặt của Triệu Hòa đã là điều nằm ngoài dự đoán, nhưng điều làm người ta không ngờ tới là bà lại đến tìm Cố Khả Hinh, ai nấy trong phòng chờ đều ngây như phỗng, chỉ có Cố Khả Hinh kịp phản ứng lại, cô đi đến trước mặt Triệu Hòa, cúi đầu nói: "Bác gái."
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo cardigan dáng dài màu trắng sữa, trắng và đen là một sự kết hợp kinh điển, vừa chững chạc lại không làm mất vẻ ưu nhã, tính tình của Cố Khả Hinh vẫn luôn dịu dàng trang nhã, dơ tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng, đối mặt với ánh mắt dò xét của Triệu Hòa vẫn giữ được dáng vẻ tự nhiên, ánh mắt nhìn người rất bình tĩnh không tự ti cũng không kiêu ngạo. Trước đây Triệu Hòa chỉ nghe tin về Cố Khả Hinh trên TV, đây là lần đầu gặp mặt, không phủ nhận rằng bà cảm thấy cô gái này rất tốt, chẳng trách Viên Viên nhà bà lại kết bạn với Cố Khả Hinh.
Trong quá khứ, Cảnh Viên từng bị bạn bè phản bội, từ đó về sau nàng không thích kết bạn cho lắm, chỉ có Úc Trì là ngoại lệ, nhưng Úc Trì cũng không bầu bạn với nàng quá lâu, thành ra đứa trẻ kia lại khóa lòng mình lại, ngay cả mẹ ruột cũng không có cách nào mở ra, lần này đến chủ yếu là để xem nhân phẩm của Cố Khả Hinh, bà không muốn Cảnh Viên bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Cố Khả Hinh đứng lại bên người bà, nói nhỏ: "Bác gái, bác vào trong rồi nói."
Triệu Hòa lắc đầu: "Không được, cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô một tách cà phê."
Bà là người rất quyết đoán, vốn dĩ không muốn gặp Cố Khả Hinh sớm như vậy, nhưng sau cả đêm trầm tư suy nghĩ, bà vẫn quyết định thất lễ một lần, đến đây gặp người bạn trong lời kể của Viên Viên.
Dù sao thì Viên Viên cũng sẽ sống chung với người này nửa tháng.
Cảnh Viên nhanh chóng đi theo: "Mẹ!"
Triệu Hòa cười: "Đừng lo, mẹ chỉ tâm sự với cô Cố chút thôi."
Nàng đâu có lo chuyện này, Cảnh Viên không giỏi ăn nói, cũng chưa kịp giải thích thì hai người kia đã đứng chung một chỗ rồi, Cố Khả Hinh khéo miệng, nói chuyện với ai cũng có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, Cảnh Viên giờ là tấm chiếu đã trải, sợ mẹ nàng sẽ bị lừa nên cũng theo sau, lẳng lặng đến bên cạnh Triệu Hòa.
Triệu Hòa lại tưởng con gái sợ mình dọa sợ Cố Khả Hinh nên mới đến, biểu cảm hơi bất dắc dĩ nhưng lại mang ý cười, đứa trẻ này, ngoài miệng thì nói không phải bạn bè mà lại rất để ý đến người ta.
Cố Khả Hinh quay lại nhìn Dương Thanh: "Đạo diễn Dương, tôi có thể đi uống một ly cà phê với bác gái không?"
Đây cũng là lần đầu Dương Thanh gặp Triệu Hòa, là người đại diện cho phụ nữ cường thế trong truyền thuyết, quả nhiên rất có khí thế, ông nhìn đồng hồ, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ bay, uống một ly cà phê cũng không thành vấn đề.
Cố Khả Hinh gật đầu: "Cảm ơn đạo diễn Dương."
Cuộc đối thoại của Cố Khả Hinh với Dương Thanh đã lọt vào tai Triệu Hòa, mặt không đổi sắc, nhà họ Cảnh chưa bao giờ khiêm tốn, chỉ một lời nói thôi cũng có sức nặng hơn Dương Thanh nhiều, nhưng Cố Khả Hinh vẫn xin phép Dương Thanh trước, điều này làm Triệu Hòa rất vừa lòng, bà quay đầu lại hỏi Cảnh Viên: "Viên Viên, con có muốn đi cùng không?"
Cảnh Viên kéo tay Triệu Hòa: "Mẹ, con đi với mẹ, không cần làm phiền đến cô Cố đâu."
"Không phiền." Cố Khả Hinh đến bên người bà, mặt mày ôn hòa: "Đã nghe danh bác gái từ lâu, cháu vẫn luôn muốn gặp nhưng lại sợ đường đột quá, hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, cháu nên mời bác một ly cà phê mới phải."
Lời lẽ trôi chảy, Cảnh Viên đang định mở miệng, Cố Khả Hinh lại nói: "À đúng rồi, lần trước cháu nghe cô Cảnh kể rằng bác rất thích uống trà, cháu nhờ cô ấy tặng bác một hộp trà, bác có nhận được không ạ?"
Đương nhiên là nhận được rồi.
Lúc trước, Cảnh Viên chưa thấy được bộ mặt thật của cô, luôn cảm thấy áy náy trong lòng, khi về nhà còn pha trà cho Triệu Hòa uống, nói với bà là được bạn tặng.
Những lời lúc đó giờ như những bàn tay 'bốp, chát' vào mặt mình, mặt Cảnh Viên nóng như lửa đốt, Triệu Hòa liếc mắt nàng, thấy hai gò má nàng phiếm hồng thì cười: "Nhận được rồi, trà ngon lắm."
"Bác thích là tốt rồi." Cố Khả Hinh nói: "Lần sau cháu lại nhờ cô Cảnh... tặng bác hai hộp."
"Không cần." Cảnh Viên không hề do dự mà từ chối, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn, Triệu Hòa ho nhẹ: "Viên Viên."
Cảnh Viên nghẹn lời, Cố Khả Hinh nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Triệu Hòa gật đầu, ba người cùng nhau ra ngoài, trợ lý của Triệu Hòa đã đặt một phòng riêng ở quán cà phê, bọn họ vừa ra ngoài đã được đưa vào trong phòng, Triệu Hòa vẫn luôn cường thế, hai ba câu nói đã nắm giữ quyền quyết định, bà hỏi Cố Khả Hinh: "Cô Cố vào nghề bao lâu rồi?"
"Sắp được 5 năm rồi ạ." Cố Khả Hinh ngước mắt, ánh mắt trong trẻo, Triệu Hòa gật đầu: "Thích đóng phim không?"
Cố Khả Hinh đơ mất hai giây: "Thích lắm ạ." Cô nói: "Hình như cô Cảnh cũng rất thích đóng phim?"
Chủ đề được chuyển lên người Cảnh Viên một cách rất tự nhiên, Cố Khả Hinh hiểu rất rõ cách để gây dựng quan hệ với người lạ, dồn trọng tâm cuộc trò chuyện về chủ đề mà đối phương quan tâm, mà Triệu Hòa quan tâm nhất chính là Cảnh Viên.
Quả nhiên, Triệu Hòa quay đầu lại nhìn Cảnh Viên, cười nói: "Đúng vậy, Viên Viên cũng thích đóng phim, khuyên nhủ thế nào cũng không nghe, con bé lại không thích ứng được với cái vòng luẩn quẩn cô lừa tôi gạt này, với tư cách là mẹ nó, tự nhiên tôi sẽ với tay dài một chút, cô Cố không để ý chứ?"
"Sao có thể được ạ." Cố Khả Hinh vô cùng nghiêm túc đáp lại bà: "Cô Cảnh rất đơn thuần, nếu cháu có một người em gái như vậy ở trong giới cháu cũng sẽ thấy không yên tâm."
Đơn thuần, thà trực tiếp mắng nàng ngu ngốc còn hơn.
Cảnh Viên rất muốn duy trì dáng vẻ bình thản nhưng nàng nhịn không được, cà phê vừa được bưng lên mấy phút nàng đã nói: "Mẹ, bọn con phải đi rồi."
"Chưa gì đã đi rồi?" Triệu Hòa vô cùng không nỡ: "Còn chưa nói được mấy câu."
"Thời gian không còn sớm nữa." Cảnh Viên không muốn làm kẻ khờ thêm một khắc nào nữa, lúc nàng làm mặt lạnh trông giống Triệu Hòa đến bốn phần, vô cùng dọa người, Triệu Hòa cũng sợ lần đầu gặp mặt đã hỏi nhiều sẽ làm mọi người cảm thấy không thoải mái nên cũng nói theo: "Để mẹ đưa hai đứa về."
"Không cần đâu." Cảnh Viên đứng dậy: "Con tự về là được."
Cố Khả Hinh thấy nàng vứt mình ra ngoài chuồng gà cũng không dao dộng, chỉ khi Triệu Hòa nhìn qua mới nhẹ nhàng nói: "Bác gái yên tâm đi ạ, nửa tháng này cháu sẽ chăm sóc cô Cảnh chu đáo."
Triệu Hòa đành phải gật đầu: "Đi đi, hai đứa về trước đi."
Cảnh Viên không thèm chờ Cố Khả Hinh cứ thể mở cửa đi ra, trông như đang hờn dỗi gì đó, góc nghiêng thì trông có vẻ bình tĩnh nhưng khóe miệng lại hơi phồng lên, Cố Khả Hinh liếc mắt nàng rồi lại thu tầm mắt lại, cũng không chủ động bắt chuyện.
Hai người giữ nguyên bầu không khí quái dị này quay lại phòng chờ, đạo diễn Dương phổ biến sơ lược một vài chuyện trên đảo, một biệt thự, có người hầu lẫn quản gia, rất nhiều thiết bị giải trí, còn có bể bơi lẫn phòng gym, còn có thể đi leo núi, có vấn đề gì khác có thể liên lạc với ông bất cứ lúc nào, cứ xem đây như một kì nghỉ phép.
Từ lúc ra mắt đến giờ, hầu như Cố Khả Hinh chưa được nghỉ lần nào, hầu như tất cả thời gian đều dùng để luyện diễn xuất, cô không đóng phim nhiều, một năm đóng hai bộ đã là tốt lắm rồi, cô có ngoại hình đẹp, diễn xuất tốt nên lúc mới ra mắt cũng thường xuyên được các đạo diễn đề cử, về sau không hiểu tại sao đều bị từ chối hết, có một khoảng thời gian Mạc Ly cũng mặc kệ cô để nâng đỡ nghệ sĩ khác, sau này nghệ sĩ kia bị tung scandal thì chị ta mới nhìn đến Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh cũng không phụ kỳ vọng của chị ta, diễn xuất tinh xảo đến nỗi đạo diễn nào cũng bới không ra lỗi, cơ hội tự nhiên sẽ đến, chỉ là vận may không tốt lắm.
Theo cách nói của Mạc Ly, mả cha đúng là ngày chó má, đời thuở chưa gặp chuyện nào như này, quay xong một bộ phim không phải không qua được xét duyệt thì là diễn viên chính bị khui scandal làm liên lụy đến Cố Khả Hinh, cho nên, đến tận bây giờ, 5 năm trời rồi Cố Khả Hinh mới có tác phẩm, chỉ có một bộ [Phong động].
[Phong động] qua đi, cứ ngỡ rằng Cố Khả Hinh cuối cùng cũng là cây khô gặp trời xuân, thời đến cản không kịp, ai ngờ lại đụng trúng Vọng Thư.
Thật sự xui xẻo vô cùng.
Đôi khi Mạc Ly còn tức đến nỗi nói thẳng với Cố Khả Hinh rằng cô không hợp với cái vòng luẩn quẩn này, chưa nói dứt lời lại an ủi cô chờ thêm cơ hội, đương nhiên không phải chị ta cắn rứt lương tâm, đơn giản là trên tay chị ta không còn con bài nào có giá trị nữa.
Cho nên hai từ nghỉ phép không tồn tại trong từ điển của Cố Khả Hinh, cô không phải kiểu người nhàn tản thư thái, nhưng tình hình bây giờ đã khác, chỉ nói đến việc nghỉ phép thôi Cố Khả Hinh đã thấy không quen.
Cô ngồi trên máy bay nhìn ra cửa sổ, trời xanh mây trắng, lẫn lộn thành một màu hồng vừa diễm lệ vừa lóa mắt.
Xuống máy bay rồi bọn họ lại lên máy bay tư nhân, trực tiếp bay đến hòn đảo, Dương Thanh cũng đi cùng, lúc sắp đáp đất ông mới hỏi: "Phong cảnh không tồi chứ?"
Cảnh Viên mở mắt ra, chỗ của nàng vẫn được xếp bên cạnh Cố Khả Hinh, mùi nước hoa mát lạnh của người này cứ vương vẩn trong không khí, tránh cũng không được, nàng chỉ đành nhắm mắt thiếp đi, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, tiếng động cơ cứ phạch phạch bên tai, nghe lời Dương Thanh nàng mới nhìn ra cửa sổ, một hòn đảo bốn mặt đều là biển, nơi nơi phủ xanh màu lá cây, ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy một tòa biệt thự ngay gần biển, phong cảnh quả thật không tồi, cũng giảm bớt phần nào áp lực trong lòng nàng.
Dương Thanh nói: "Tôi đưa hai cô đến nơi rồi về, có gì thì gọi điện cho tôi."
Lần này đi chủ yếu là để hai người trau dồi sự ăn ý, càng nhiều người càng xấu hổ, nên ông không cho trợ lý đi theo, Cố Khả Hinh hiểu ý: "Được, vậy đạo diễn Dương đi về cẩn thận."
Cảnh Viên cũng thuận thế chào hỏi, Dương Thành mỉm cười, sau khi xuống máy bay thì đã có xe đứng đợi sẵn, Dương Thanh tiễn hai người lên xe, Cố Khả Hinh đi cạnh Cảnh Viên, ở xa xa là tiếng sóng vỗ ào ạt, cô nghe đến mê mẩn, ngay cả tiếng Dương Thanh gọi cũng không nghe thấy.
"Phải không đấy." Dương Thanh cười: "Hay là tôi đưa các cô đến bờ biển đi dạo trước?"
Cảnh Viên vừa định từ chối thì Cố Khả Hinh đã trả lời: "Được."
Nàng chỉ đành nuốt lời từ chối ngược vào trong, lần này đến chủ yếu là bồi đắp tình cảm, nàng không phải người công tư không phân minh cho nên từ lúc đặt chân đến đây vẫn luôn tự huyễn hoặc mình, tất cả là vì công việc, Cố Khả Hinh lợi dụng nhà họ Cảnh để chèn ép Vọng Thư, người ta ở bên cạnh nàng diễn kịch lâu như thế, sao nàng lại không kiên nhẫn được chút thời gian này.
Sau khi đấu tranh tâm lý xong, ánh mắt nàng nhìn Cố Khả Hinh không khác gì đang nhìn một người dưng nước lã, lạ lùng, xa cách, Dương Thanh phát hiện ra ánh mắt của nàng thì gọi: "Cảnh Viên."
Cảnh Viên nghiêng đầu, Dương Thanh nói: "Trạng thái của cô không đúng rồi, bây giờ cô phải tưởng tượng rằng quan hệ của cô với Khả Hinh là quan hệ yêu đương..."
Quan hệ yêu đương.
Cảnh Viên lại muốn nghiến răng.
Cố Khả Hinh cúi đầu, không nóng không lạnh nói: "Đạo diễn Dương, cô Cảnh vừa đến đây, chắc vẫn chưa quen, lát nữa tôi sẽ thử đối diễn với cô ấy vài lần giúp cô ấy tìm cảm giác."
"Cũng đúng." Nể mặt nhà họ Cảnh, Dương Thanh cũng không nói gì thêm, chỉ là cố ý đi chậm lại để hai người phía trước đi cùng nhau.
Bờ cát ở đây không giống những điểm du lịch vứt đầy những thứ rác rưởi, hạt cát rất nhỏ, in hằn dấu vết của bánh xe, đến gần biển, Cảnh Viên và Cố Khả Hinh men theo bờ cát đi về phía trước, một cơn sóng từ đâu ào tới đây, Cố Khả Hinh kéo Cảnh Viên sang một bên, Cảnh Viên không kịp phòng bị dựa vào người cô, cả người nàng cứng đờ như pho tượng, Cố Khả Hinh cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt của Cảnh Viên, nàng vì dùng sức quá nhiều mà toàn thân cứng ngắc, cô nhẹ nhàng hỏi: "Cô Cảnh, không sao chứ?"
Nhịn, đây là công việc, phải nhịn.
Cảnh Viên từ từ thả lỏng hai tay đang siết chặt, nâng tầm mắt lên đối mặt với Cố Khả Hinh, ánh mắt bình tĩnh, nhìn một lúc lâu mới đáp: "Tôi không sao, cảm ơn cô Cố."
Đuôi mắt Cố Khả Hinh hơi nhướng lên, so với thái độ chán ghét chẳng thèm che giấu lúc trước của Cảnh Viên thì giờ nàng đã biết tiết chế hơn.
Ở đằng sau là một ánh mắt rực cháy đang dõi theo hai người, Cố Khả Hinh dịch ra nửa bước, tiếp tục đi về phía trước, đi đến cuối đường thì gặp được viên đá ngầm, Cố Khả Hinh đứng trên mép đá ngắm sóng biển trước mặt, từng đợt từng đợt sóng đánh vào bờ, Cảnh Viên với cô giữ khoảng cách chừng nửa cánh tay, nàng liếc mắt nhìn vạt áo cardigan cùng mái tóc dài đang tung bay trong gió của Cố Khả Hinh, nét mặt người kia rất bình thản, đôi mắt như hồ nước đọng, bầu không khí trầm lặng đáng sợ.
"Cô Cảnh." Cố Khả Hình nhìn phía trước hơn nửa ngày mới quay đầu nhìn Cảnh Viên, nói: "Nếu bây giờ tôi ngã xuống biển, cô có cứu tôi không?"
Cảnh Viên nhíu mày lại theo bản năng, lập tức cảm thấy trong lời của Cố Khả Hinh có bẫy, nàng không ngần ngại trả lời: "Không."
Nói xong vẫn chưa hả giận, nàng chêm thêm: "Tôi sẽ nhảy xuống giẫm lên chân chị."
Cố Khả Hinh ghé mắt, quả là hung dữ.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chế độ sống chung sắp sửa được kích hoạt
Cảnh Viên: Tất cả là vì công việc!
***
Cố Khả Hinh: Cô Cảnh nghe thấy nãi hung* bao giờ chưa?
Cảnh Viên: Nãi hung là gì?
Cố Khả Hinh: Không biết nữa, chắc là zú bự mà hung dữ á.
Cảnh Viên:...
*Nãi hung (奶凶) là một từ lóng trên mạng, dùng để miêu tả kiểu tức giận của những người có ngoại hình dễ thương, ngây thơ, hoặc là "chó con mềm mại" (tiểu nãi cẩu), khi họ nổi giận. Dù họ tỏ ra tức giận, nhưng vẻ ngoài vẫn dễ thương, không tạo ra cảm giác đáng sợ mà lại khiến người khác cảm thấy rất dễ thương và đáng yêu.