Giống như một đạo sấm rền, Tô Anh bên tai ong ong, cô ấy hồ nghi móc móc lỗ tai mình, không dám tin hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Cố Khả Hinh nghiêng đầu, vẻ mặt như thường ánh mắt bình tĩnh, giống như vừa mới nói câu nói kia không phải cô, lúc cô nhìn sang, Tô Anh hỏi ngược lại: "Cậu nghiêm túc?"
Ra mắt nhiều năm như vậy, chỉ riêng về ngoại hình của cô đã có rất nhiều người mù quáng lao vào. Hai năm đầu mới ra mắt đã có không ít ông chủ muốn bao dưỡng cô, trong giới thì có vô số bậc tiền bối, chỉ cần cô có chút rung động, bây giờ cũng không thể rơi vào tình cảnh này. Chính vì cô không chịu nên hai năm đầu đã chịu đủ khổ sở, sau đó cùng Cận Kỳ thành công lăng xê hai bộ phim của riêng mình, có chỗ đứng trong giới, nhiều fan và hậu bối cũng lao vào, mơ tưởng có thể vào phòng cô, trèo lên giường cô. Năm ngoái, nam diễn viên mới nổi hợp tác còn không hề che giấu sự ngưỡng mộ dành cho cô, hy vọng cô có thể cho hắn một cơ hội, nhưng lại bị gửi một thẻ người tốt.
Người ngoài nhìn thấy cô dễ nói chuyện, tính tình ôn hòa, tựa hồ vừa đẩy liền ngã nhưng trên thực tế, cô đối với tình cảm có tiếng là "thói ở sạch", đừng nói tiến phòng cô, mà ngay cả có thể đứng ở bên cạnh cô, đều lác đác không có mấy. Lần ăn tết kia hai người nói chuyện phiếm, nói đến chuyện phòng the, cô ấy tò mò hỏi Cố Khả Hinh một chút nhu cầu cũng không có sao? Dù sao đi theo cạnh cô mấy năm, còn chưa từng thấy cô thân thiết với ai, Cố Khả Hinh giơ tay của mình lên hỏi cô ấy: "Đôi tay này đáng giá không?"
"Đáng giá chứ." Cô ấy ngơ, đôi tay này thiếu chút nữa mua bảo hiểm với giá trên trời, được vô số người khen là đôi tay vàng, có ma lực, đôi tay này không đáng tiền vậy thì không có tay nào đáng giá cả.
Cố Khả Hinh tựa như bây giờ cười: "Cho nên mình dùng bàn tay đáng giá này đi lấy lòng người khác, không cảm thấy lãng phí sao?"
Cô ấy nghĩ một chút rồi gật đầu, lãng phí, quá lãng phí, quả thực phí phạm của trời!
Cố Khả Hinh thấy cô ấy gật đầu lại nói: "Cho nên đôi tay này, chỉ có thể lấy lòng chính mình."
Hay! Có thể đem việc tự thoả mãn nói đến thoát tục cao thượng còn kéo lên giá trị quan như vậy, ngoài cô ra không có người thứ hai, cô ấy lúc đó im lặng một chút, mới phát hiện mình đã bị Cố Khả Hinh cuốn vào.
Nhưng không nghĩ tới, đôi tay này hiện tại cũng bắt đầu muốn lấy lòng người khác.
Cố Khả Hinh nghe cô ấy nói vậy cười: "Lấy lòng người khác?"
"Chứ không phải sao?" Tô Anh nhìn thấy Cảnh Viên cách đó không xa đi tới, cô ấy từ bên cạnh cầm chai nước khoáng, tiến đến bên tai Cố Khả Hinh nhỏ giọng nói thầm: "Vừa rồi không phải cậu còn nói muốn ngủ với người ta sao?"
"Ngủ với cô ấy thì mình phải ra tay sao?" Cố Khả Hinh nghiêm trang nói: "Mình cũng có thể nằm hưởng thụ mà."
Tô Anh thiếu chút nữa phun một ngụm nước lên người Cảnh Viên mới vừa đi tới!
Cảnh Viên đi tới liền nhìn thấy Tô Anh mang theo cái đuôi xám xịt chạy đi, nàng có chút tò mò, nhưng không hỏi, nàng và Cố Khả Hinh cũng chưa quen thuộc đến vậy, chớ nói chi là cùng trợ lý của cô, gật đầu xã giao mà thôi.
Nàng ngồi xuống lấy kịch bản ra, hỏi: "Cần đối chiếu lại lần nữa không?"
Vừa rồi nàng chỉ sờ đến cảm giác, còn chưa diễn ra, cũng không chắc mình có hoàn toàn lĩnh ngộ hay không, còn muốn diễn lại một lần. Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn nàng, đây là nơi nghỉ ngơi của diễn viên chính, che rất nhiều ô bàn ghế, cô và Cảnh Viên ngồi dưới ô, phía sau Cảnh Viên là nắng gắt, có ánh mặt trời nhỏ chiếu vào trên bắp chân nàng, da thịt trắng đến phản quang, không nhìn thấy lỗ chân lông. Bắp chân thẳng tắp tinh tế, còn đi một đôi dép lê dùng để quay phim, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài, sơn móng trong suốt, cuộn tròn lại, mềm mại đáng yêu không nói nên lời.
Dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi, tuy rằng trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo khí, so với bạn cùng lứa tuổi thì trưởng thành và kín đáo hơn, nhưng thiên tính và đặc thù thuộc về cái tuổi này nên có vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn.
Hơn nữa khuôn mặt này, tuy rằng ngũ quan mở rộng, nhưng lăng giác còn lộ ra ngây ngô không rõ ràng, phải dùng trang điểm mới có thể hoàn toàn che giấu.
Cố Khả Hinh hoàn hồn, ánh mặt trời chói mắt đến mức cô nheo mắt, quay về phía Cảnh Viên: "Cô đi trang điểm lại trước đi, xong rồi chúng ta thử thêm lần nữa."
Cảnh Viên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cô, là loại ánh mắt rất ôn hòa, cưng chiều, dung túng, mặc cho người trước mặt cố tình gây sự như thế nào cô đều nhận hết. Cảnh Viên trong nháy mắt cho rằng mình là bạn nhỏ vừa trưởng thành không hiểu chuyện.
Bạn nhỏ? Nàng lắc đầu: "Được."
Cố Khả Hinh nhìn bóng lưng nàng rời đi, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thâm u.
Người này sao có thể nghe lời như thế. Bên trong là cục cưng ngoan ngoãn, hình tượng bên ngoài lại hoàn toàn không phù hợp, cô đột nhiên có chút hiểu vì sao Cảnh Viên không thích nói chuyện, nàng như vậy, vừa mở miệng liền bại lộ.
Cảnh Viên trang điểm xong cũng chưa kịp đối diễn với Cố Khả Hinh đã bị Kỳ Liên kéo qua, trước camera, ba người đứng cùng một chỗ, Kỳ Liên nói: "Cảnh tiếp theo rất quan trọng, nhất định phải nắm chắc cảm xúc thay đổi của nhân vật."
Vừa nói đến cảnh diễn ông ta liền vô cùng nghiêm túc, không có cợt nhả như bình thường. Cảnh Viên cùng ông hợp tác ba ngày, coi như là biết điểm ấy, không do dự, nàng đồng ý: "Được."
Kỳ Liên nói xong nhìn nàng, lại thêm một câu: "Không cần có áp lực, cảnh này không dễ quay, chúng ta thử qua một lần trước."
Ông cũng không trông cậy vào có thể qua trong một lần, Kỳ Liên làm đạo diễn lâu như vậy, bất kể là quay quảng cáo hay là phim truyền hình hay là MV đều cực ít có tình huống qua trong một lần, vậy nên ông đã chuẩn bị đầy đủ thời gian dùng để quay cảnh này.
Cảnh Viên nhìn về phía Cố Khả Hinh, nhìn thấy cô khẽ gật đầu, nàng hít sâu một hơi, bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với Cố Khả Hinh.
"Đàn dương cầm chính là tín ngưỡng của Văn Bắc, đến một ngày khi tín ngưỡng này ầm ầm sụp đổ, cô ấy không thể tiếp tục nữa, cô cảm thấy cô ấy sẽ như thế nào?"
Cô ấy sẽ suy sụp.
"Cô có điều gì mà bản thân yêu thích đến mức coi nó là tín ngưỡng không?"
Nàng có.
"Giả sử về sau không còn cách nào nhìn thấy, không có cách nào chạm vào, không cách nào có được, thậm chí mỗi ngày vừa tỉnh dậy vừa mở mắt, liền phải đối mặt tín ngưỡng sụp đổ. Cô sẽ như thế nào?"
Nàng sẽ điên mất!
Cảnh Viên nháy mắt liền tiến vào thế giới Văn Bắc, nhắm mắt lại, nàng chính là Văn Bắc.
Ống kính đẩy mạnh, dừng ở trên người người nằm trên giường, kéo gần lại, một đôi hàng mi dài trong máy theo dõi khẽ giật giật, người nằm trên giường trở mình, sau đó mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt vừa mới nghỉ ngơi xong còn mang theo mông lung, chưa hoàn toàn mở ra, mắt phượng khép hờ, nhất cử nhất động của nàng dưới ống kính đều bị phóng đại, ngay cả lông mi cũng nhìn rõ ràng, dài mà cong, dày dặn, ánh mắt Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm máy theo dõi, khoé mắt nhìn thấy Kỳ Liên bên cạnh đang nghẹn một hơi.
Không khí trước mặt rất tốt, là cảm giác ông ta muốn.
"Tiếp tục." Kỳ Liên nói vào bộ đàm một câu, người ngồi ở trên giường giật giật, quay đầu, ánh mắt xẹt qua một chiếc đàn dương cầm, thờ ơ dời mắt đi, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đàn dương cầm.
Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia trong khoảnh khắc có thay đổi, tựa như một đầm nước sâu đột nhiên có đá nặng rơi vào! Lập tức nhấc lên gợn sóng!
Tâm tình chuyển biến đều ở trong cặp mắt kia, rõ ràng có thể thấy được, rất rõ ràng!
"Ai dọn vào!" Âm thanh chói tai bén nhọn vang lên, trên mặt Cảnh Viên tràn đầy phẫn nộ, nàng gần như rít gào, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng chiếc đàn dương cầm kia, nàng đang sợ hãi, đang khiếp đảm, đang tự ti!
Loại phẫn nộ này mang theo căng thẳng, căng thẳng lại xen lẫn cảm xúc sợ hãi được nàng diễn vô cùng nhuần nhuyễn, Kỳ Liên ngồi ở bên cạnh máy theo dõi nhìn ngây người. Cố Khả Hinh không đợi ông thúc giục mình cũng đã đi tới cửa phòng trước một bước, máy quay phim di chuyển theo cô, lúc này Kỳ Liên mới hoàn hồn, ông không hô "Cut" mà nói tiếp: "Tiếp tục tiếp tục!"
Cảnh tượng này quá khó nắm bắt, nếu để trôi qua mất , ông ta cũng không dám đảm bảo cảm xúc kế tiếp của Cảnh Viên có thể ổn định hay không, nhanh chóng quay trước!
Tiếng gào thét bên trong cửa vẫn tiếp tục, Văn Bắc muốn tìm thứ gì đó đập đàn dương cầm, nàng tiện tay cầm lấy cái đĩa dùng để đựng hoa quả trên bàn trà, giơ lên thật cao, hung hăng đập xuống, nhưng gần đụng phải chiếc đàn dương cầm kia thì dừng lại.
Nàng đứng tại chỗ, thân hình lảo đảo lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn về phía tay của mình
Trong mắt chứa đầy nước mắt, ngoại trừ bọt nước ra còn có tuyệt vọng và bất lực mang tính hủy diệt.
Nàng muốn chơi đàn dương cầm nhưng không thể chơi được nữa.
Nàng muốn gặp lại người nọ, nhưng không bao giờ gặp lại nữa.
Nàng muốn nghe cô ấy gọi tên mình lần nữa, nhưng cuối cùng lại không nghe được.
Vết thương bị băng trùy đâm thành động ở đầu tim vào giờ khắc này đột nhiên phát ra đau đớn kịch liệt, những lỗ thủng trống rỗng chảy ra máu tươi ào ạt, đang không ngừng di chuyển, từ chóp tim của nàng chảy về phía tứ chi bách hải, máu tươi này tựa như lưỡi dao sắc bén từ nơi này chạy đi nơi kia liền truyền đến đau đớn như dao cắt, đau thấu xương, đau đến trái tim nàng tê liệt hai giây!
Thân hình Văn Bắc cứng đờ vài giây, khi Kỳ Liên tưởng rằng mọi nỗ lực sẽ thất bại thì hai chân nàng phút chốc mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, đĩa trái cây nắm chặt rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy, nương theo âm thanh này còn có tiếng khóc của Văn Bắc, từ từ đè nén đến lên tiếng khóc rống, nàng giống như là đè nén hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được một nơi có thể bộc lộ ra hết, bắt đầu không kiêng nể gì mà phát tiết!
Từng tiếng nức nở, như động vật nhỏ bị thương cuộn tròn thân thể kháng cự người khác tới gần. Văn Bắc rơi vào trong thế giới u tối của mình, sau đó cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, có ánh sáng chiếu vào, một thanh âm ôn hòa vang lên.
"Văn Bắc."
Văn Bắc.
Văn Bắc quỳ xuống đất, nàng quay đầu, trên mặt như hoa lê đẫm sương, tràn đầy nước mắt, ánh mắt bi thương đến cực điểm kia lại đột nhiên rơi vào ánh sáng, ánh sáng là từ phía trước truyền đến, từ trên người Giang Mộ Nam.
Cảnh Viên trong nháy mắt cho rằng người nọ trở về cảm giác kinh ngạc, nàng giật mình, cánh môi khẽ mở, còn chưa mở miệng, Giang Mộ Nam lên tiếng: "Văn Bắc."
Áp qua âm thanh của nàng, môi Cảnh Viên mấp máy không phát ra âm thanh, nuốt trở về.
Giang Mộ Nam tới gần nàng, quỳ bên cạnh nàng, vươn tay ôm lấy nàng.
Cái ôm ấm áp mà thoải mái, còn mang theo mùi ánh mặt trời, rất mềm, rất thơm, rất có khả năng xoa dịu tâm tình kích động của người khác. Văn Bắc được cô ôm vào trong lòng, hai tay vẫn dừng ở hai bên người Giang Mộ Nam, Giang Mộ Nam nhẹ nhàng vỗ lưng mảnh khảnh của nàng, mềm giọng nói: "Văn Bắc."
"Nếu muốn khóc quá, có thể ôm tôi, tôi khóc cùng cậu."
Giọng nói của cô rất thấp rất trầm rất dịu dàng, Văn Bắc hưởng thụ loại dịu dàng này lại cảm thấy càng bi thương, hai bàn tay nàng buông xuống bên người chậm rãi giơ lên, rơi vào trên lưng Giang Mộ Nam rồi dần siết lại, sau đó nàng ôm cô thật chặt, thất thanh khóc rống! Thoải mái phát tiết cảm xúc của mình.
Xuất sắc! Xuất sắc tuyệt vời! Quá là cmn xuất sắc!
Kỳ Liên không khống chế được tâm trạng vui sướng hô vào bộ đàm: "OK!"
Thật là khéo! Quá tuyệt vời! Đây là cảm giác ông ta muốn! Không ngờ tới Cảnh Viên lại diễn tốt như vậy, một lần đã qua! Đoạn nàng ngồi một mình trong phòng khóc cũng làm cho trái tim ông thắt lại, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, thật tốt quá, thật sự quá tốt!
Kỳ Liên không có cách nào hình dung cảm giác này, rất tuyệt!
Ông ta vọt tới bên cạnh Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, hung hăng khen ngợi diễn xuất của Cảnh Viên một phen. Tâm tình vui sướng bộc lộ trong lời nói, giống như tranh chấp lúc trước không tồn tại trong phòng nghỉ, Cảnh Viên được khen cúi đầu xuống, chỉ là hơi hơi ứng phó.
Cảm xúc còn chưa hoàn toàn ổn định, nàng còn chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi, hiện tại trong đầu đều là cảm xúc bi thương, thậm chí còn muốn tìm một nơi không có người khóc một trận nữa. Cố Khả Hinh nhìn ra suy nghĩ của nàng liền lên tiếng: "Đạo diễn Kỳ, lớp trang điểm của Cảnh Viên bị nhoè rồi, tôi dẫn cô ấy đi trang điểm lại."
Kỳ Liên vội vàng không ngừng nói: "Đi đi, đi đi."
Ông ta nói xong lại một lần nữa quay về phía trước máy theo dõi, chuẩn bị chiếu lại một lần.
Cảnh Viên đi theo sau Cố Khả Hinh vào phòng nghỉ, bên trong không có ai, Cảnh Viên ngồi ở trên sô pha im lặng không lên tiếng, Cố Khả Hinh từ trên sô pha rút ra hai tờ giấy đưa cho nàng: "Muốn khóc thì khóc đi, loại cảm xúc này không thể đè nén được, lần đầu tiên tôi quay cảnh khóc, cũng đã khóc hai giờ."
Cảnh Viên nghe xong ngẩng đầu, đôi mắt ướt át chứa đầy sóng nước long lanh, khóe mắt hơi đỏ, trông có phần đáng thương. Cố Khả Hinh nhìn vào đôi mắt này im lặng một lúc, không nói gì, còn Cảnh Viên chủ động hỏi: "Cô Cố cũng như vậy sao?"
Nàng còn tưởng rằng Cố Khả Hinh đối với kĩ thuật diễn xuất hẳn là tài hoa xuất chúng, không ngờ tới cô cũng có lúc mất khống chế.
Cố Khả Hinh gật đầu: "Đương nhiên, tôi cũng là con người, là con người thì sẽ có thất tình lục dục."
Cảnh Viên không nói chuyện, nàng nhận lấy tờ giấy lau lung tung hai cái, dọc đường đi tới đây, nàng ngược lại không có cảm xúc muốn khóc như vậy nữa. Căn phòng yên tĩnh, không khí hai người có vẻ vô cùng xấu hổ, Cảnh Viên buông tờ giấy xuống, Cố Khả Hinh cười: "Không khóc nữa?"
Giọng nói của cô cực kỳ cưng chiều, âm thanh hơi thấp lại giống như là người thân thì thào nói nhỏ, bầu không khí xấu hổ bởi vì một câu nói mà trở nên mập mờ, không khí bốn phía đều có chút loãng, thân hình Cảnh Viên khẽ nhúc nhích, dời sang bên cạnh, tách ra khoảng cách với Cố Khả Hinh.
Cố Khả Hinh liếc tới hành động của nàng nói: "Khóc thảm như vậy, tín ngưỡng của cô..."
"Cô ấy chết rồi." Cảnh Viên lần đầu tiên nói ra bốn chữ này, nhẹ nhàng bay bổng, giống như không có trọng lượng nhưng mặt mày lại trắng bệch, thân thể căng thẳng, hai tay nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau đớn truyền đến không bằng một phần vạn trong lòng. Cảm xúc vừa mới nhạt đi lăn lộn lên, chóp mũi Cảnh Viên cay xè, nàng thừa dịp còn chưa thất thố chuyển đề tài: "Cô Cố thì sao? Cô Cố có tín ngưỡng không?"
"Tôi á?" Cố Khả Hinh nghiêng đầu, có vài giây dừng lại, sau đó cô cười khẽ, giọng nói ôn hòa nói: "Tôi không có."
Tín ngưỡng của cô đã sớm sụp đổ, tan thành mây khói vào ngày cô bước vào giới này.
Bây giờ cô không có tin ngưỡng.
Chỉ có mục tiêu.
Bên tai Cảnh Viên nghe giọng nói của cô, thực tế đầu óc ong ong, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm sườn mặt Cố Khả Hinh. Chỉ có hai phần tương tự, nhưng hai phần tương tự này lại làm cho tâm trạng nàng quay cuồng hơn, có xu thế vỡ đê, nàng rất muốn khóc.
Thật muốn giống như lúc nãy, ôm Cố Khả Hinh khóc một trận.